*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: DiDi

Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

- --------------------------------------

Chương 9: Sao ông ta lại có một đám con cái trông xấu đau xấu đớn thế kia?

Hessen.

Nhóm Kỵ sĩ Vong Linh đang tập kết lại với nhau, trên người bọn họ mặc khôi giáp lạnh như băng, lẳng lặng đứng tại chỗ chờ đợi, không phát ra một chút âm thanh nào, một luồng hơi thở xơ xác tiêu điều lặng lẽ toát ra từ bọn họ.

Không lâu sau, một người mặc áo giáp đen tuyền bước ra từ trong cung điện, hắn mang một chiếc mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt, mặt nạ mang hình một ác quỷ dữ tợn, khiến người ta khó nhìn ra được dáng vẻ của hắn, chỉ thấy một mái tóc dài màu bạc cực kì bắt mắt.

"Lãnh chúa, quân đoàn số 1 đã tập hợp xong." Một Kỵ sĩ Vong Linh tóc đen đang hành lễ với người vừa đến, đó là Diane, là kỵ sĩ trưởng duy nhất của Hessen.

Frost liếc mắt nhìn đội quân đang đứng nghiêm chỉnh, nhàn nhạt nói: "Ừ."

Diane hỏi: "Không biết mục tiêu của chúng ta lần này là nơi nào?"

Frost: "Sa mạc Trường Nguyệt."

Diane suy nghĩ một lát: "Hessen và sa mạc Trường Nguyệt không giáp nhau, gần đây bộ lạc Thú Nhân ở sa mạc Trường Nguyệt và Thiên Diệp Quốc có xung đột, hay là chúng ta mượn đường từ Thiên Diệp Quốc, chắc chắn là Thiên Diệp Vương sẽ vui lòng."

Frost nói: "Không. Quá chậm, cứ đi thẳng qua Vùng đất Vô chủ."

Diane có chút nghi hoặc: "Nhưng bên phía Vùng đất Vô chủ cũng không thái bình lắm...."

Frost lãnh đạm nói: "Vậy thì giết hết đi."

Diane nhạy bén nhận ra hôm nay tâm trạng của Boss nhà mình không tốt, y đưa ra lựa chọn thông minh là không khuyên nữa.

Không có phiền lòng nào mà đánh một trận không thể giải quyết.

Nếu có, vậy thì đánh đến khi nào đối thủ chết hết thì thôi.

*

Giải quyết xong bông hoa phiền phức, Tiêu Chỉ vội vàng mở cửa ra khỏi tầng hầm. Không biết khi nào Thiên Diệp Vương mới đến, cậu vẫn nên nhanh chân ra đó xem tình hình bên phía Thiên Diệp Ô mới được.

Còn chưa đến được Ngạc Diệp điện, Tiêu Chỉ bỗng nghe được tiếng thông báo của hệ thống.

"Kích hoạt nhiệm vụ bí mật. Bạn có muốn nhận hay không?"

"Đây là nhiệm vụ khẩn cấp, bắt buộc người chơi phải bảo vệ mạng sống của mục tiêu trước khi Thiên Diệp Vương quay về, nếu mục tiêu tử vong thì nhiệm vụ thất bại."

Tiêu Chỉ lựa chọn chấp nhận, rồi nhanh chân đi về phía trước.

Nhiệm vụ này xuất hiện, chứng tỏ tình hình hiện tại của Thiên Diệp Ô cực kì nguy hiểm. Nếu cậu đi chậm, thì Thiên Diệp Ô có thể sẽ biến thành một đống rau thối.

Vừa tới gần Ngạc Diệp điện, bỗng nhiên một vật thể không xác định bay về phía Tiêu Chỉ. Cậu giơ tay túm lấy nó trong vô thức, rồi chợt nhận ra thứ mới bay qua thế mà lại là Thiên Diệp Ô.

Nhưng mà trông Thiên Diệp Ô có vẻ không ổn lắm, dường như mới bị chỉnh cho. Trên đầu vốn chẳng được bao nhiêu lá mà bây giờ chỉ còn lại đúng một cái, hai chân nhỏ nhắn ngắn ngủn run rẩy đầy bất lực.

Thiên Diệp Ô lấy lại tinh thần: "Ấy...anh Thất...tôi giữ chân gã...."

Tiêu Chỉ xoa xoa đầu y: "Làm tốt lắm."

Thiên Diệp Ô cười: "Hì hì hì...."

Cách đó không xa, Thiên Diệp Lam cũng nhìn thấy Tiêu Chỉ, bèn nhìn về phía cậu.

Tiêu Chỉ đặt Thiên Diệp Ô ở trên vai của mình, bảo y bám cho chặt, rồi nhỏ giọng hỏi: "Tình hình bây giờ thế nào?"

Thiên Diệp Ô nâng cánh tay nhỏ của mình lên, lộ ra một dòng chữ Rune* tỏa ra ánh sáng mờ ảo: "Đây là...ấn thái tử. Chỉ có ai có được ấn thái tử và sự chấp thuận của Vương Thụ mới có thể làm vua. Bây giờ gã đang muốn thứ này."

(*Chữ Rune:



Thiên Diệp Lam đi về phía Tiêu Chỉ: "Ngươi là người Asanasi phải không? Giao Thiên Diệp Ô cho ta, ta hứa sẽ cho ngươi thù lao hậu hĩnh."

Lời nói của Thiên Diệp Lam vô cùng tự tin, gã đã tiếp xúc nhiều với người Asanasi, trước giờ bọn họ luôn sống theo chủ nghĩa bên nào cho tiền thưởng cao thì chạy về bên đó.

Tiêu Chỉ tỏ vẻ tiếc nuối, tuy rằng cậu hơi rung rinh với tiền thưởng, nhưng do nhiệm vụ hạn chế phe cánh, vậy nên cậu không có cách nào gia nhập phía Thiên Diệp Lam cả. Hơn nữa cậu đã đồng hành với Thiên Diệp Ô suốt cả quãng đường đến đây, nên Tiêu Chỉ cũng không đành lòng bỏ lại y ở thời điểm quan trọng này.

Thấy Tiêu Chỉ không nói lời nào, sắc mặt Thiên Diệp Lam càng u ám hơn.

Còn Thiên Diệp Ô thì lại vô cùng cảm động, nói: "Hu hu hu...anh Thất tốt quá!"

Tiêu Chỉ xách Thiên Diệp Ô lên, sau đó xoay người bỏ chạy. Cậu cố tình chạy về hướng cách xa Ngạc Diệp điện, để tránh cho trận chiến bị kéo đến gần bọn Ina.

Dù sao cậu đang mang theo Thiên Diệp Ô, chắc chắn là kéo thù hận bền vững rồi, không sợ Thiên Diệp Lam không đuổi theo.

Để bảo đảm an toàn, Tiêu Chỉ còn hô to với Thiên Diệp Lam: "Nếu dám tổn thương bọn họ, chúng tôi sẽ thẳng tay phá hủy ấn thái tử!"

"Tên đáng chết!" Thiên Diệp Lam nổi điên thật rồi, đầu óc tên Asanasi này có phải hỏng rồi không? Chứ sao lại đứng về phía Thiên Diệp Ô?

Ra lệnh cho thủ hạ của mình canh giữ đám thuộc hạ của Thiên Diệp Ô, gã nhanh chóng đuổi theo Tiêu Chỉ.

Thiên Diệp Lam có hình dáng khổng lồ, gã càn quét hết tất cả các vật cản trên đường đi, giống như một con dã thú đang nổi điên, còn bay về phía Tiêu Chỉ với tốc độ cực nhanh.

Một chiếc roi dây leo to lớn hùng hổ quất về phía lưng Tiêu Chỉ, quất thẳng vào người cậu, dường như muốn đánh cậu thành hai nửa.

Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Chỉ vừa bị đánh lại không hề ngã xuống, mà một ngọn lửa đột ngột bùng lên, sau đó biến mất.

Đây chính là kỹ năng của cậu - Ảo Ảnh Lửa, có thể lợi dụng ngọn lửa để tạo ra từ một đến nhiều ảo ảnh giống mình y như đúc, mà cơ thể thật cũng có thể di chuyển giữa các ảo cảnh.

Bây giờ Tiêu Chỉ đã ra khỏi tầm nhìn của Thiên Diệp Lam từ lâu.

Chiếc roi giáng một đòn nặng nề xuống đất, đến mức đá vụn văng khắp nơi. Chỉ nhìn tình hình này cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cái roi này quất trúng pháp sư yếu đuối như Tiêu Chỉ rồi.

Tiêu Chỉ ló đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp để nhìn Thiên Diệp Lam, đối thủ có hình thể và lực chiến rất lớn, vậy nên cậu không thể bị đánh trúng, nếu không thì với level hiện tại của cậu, chỉ cần bị chọc một cái là toi ngay.

Nhưng ngọn lửa phép thuật có thể tăng sát thương, vậy cũng có thể bù chút ít cho sự chênh lệch về lực chiến.

Khác với các game truyền thống, ZERO không có chức năng build các lớp, vì vậy người chơi và cả NPC phải dùng khiên hoặc tự mình né tránh các loại sát thương. Nhưng ưu điểm chính là chỉ cần bạn né được thì hoàn toàn không dính sát thương.

Tuy Thiên Diệp Lam có thân hình khổng lồ khiến cho lực chiến của gã rất cao, nhưng cũng khiến gã có nhược điểm là né đòn. Một đống bự như thế, cho dù là pháp sư kiểu bậc thầy thuốc nổ cũng đánh trúng được.

Tiêu Chỉ nắm bắt sơ hở lúc Thiên Diệp Ô tấn công để triệu hồi Gai Lửa.

Một lát sau, Gai Lửa khổng lồ bùng lên dưới chân Thiên Diệp Ô, quấn chặt lấy gã.

Cảm giác bỏng rát từ dưới chân truyền lên, xuất phát từ bản năng ghét lửa của thực vật, Thiên Diệp Lam nhảy cẩng lên như bạch tuộc, ra sức dập tắt gai trên mặt đất.

Gã nhảy tạo ra động tĩnh rất lớn, cứ như những trận động đất nhỏ liên hoàn.

Nhưng mà hình ảnh này trông hơi giống dancer chuyên nghiệp.

"Thật đáng hận! Thật đáng hận! Cái tên Asanasi kia! Ngươi ra đây!" Thiên Diệp Lam gào rống. Tên người Asanasi này vậy mà lại dùng ngọn lửa mà gã căm ghét nhất, tên khốn đáng chết.

Tuy tấn công bằng Gai Lửa thành công, nhưng Tiêu Chỉ vẫn nhíu mày.

Tuy Gai Lửa có thể thiêu rụi dây leo hoàn toàn, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đốt cháy được bên ngoài của Thiên Diệp Lam. Dù trông gã có vẻ rất khó chịu nhưng nhìn vào dáng vẻ vẫn tung tăng nhảy nhót đó, chắc chắn gã không dính phải đòn sát thương mạnh nào.

Ra sức thoát ra khỏi đám Gai Lửa bao vây, Thiên Diệp Lam lại điên cuồng phá hủy công trình xây dựng xung quanh, cho dù có là nhà mình cũng chẳng thèm nương tay chút nào.

Theo động tác của gã, Tiêu Chỉ nhiều lần phải xách theo Thiên Diệp Ô thay đổi nơi ẩn thân, nhưng những nơi để hai người có thể trốn càng ngày càng ít.

Cuối cùng thì bức tượng duy nhất còn sót lại cũng ngã xuống, Tiêu Chỉ không còn nơi để ẩn náu nữa.

Thiên Diệp Lam nở nụ cười dữ tợn, chiếc roi dây leo trong tay gã lại quất về phía Tiêu Chỉ.

Roi dây leo đánh về phía Tiêu Chỉ với tốc độ khủng khiếp. Cậu chật vật lắm mới né được, thỉnh thoảng cũng bắt được sơ hở để ra đòn phản kích.

Chẳng mấy chốc đã đến cuối đường, mà xuống dưới chút nữa là trời cao và biển mây vô tận.

Thấy thế, Tiêu Chỉ không thể không dừng bước, cậu bắt đầu thực hiện phép thuật.

Trong nháy mắt, quanh người cậu bỗng bùng lên một Cơn Lốc Lửa. Ngọn lửa nóng rực càn quét khắp nơi, thiêu rụi tất cả thực vật.

Ngọn lửa hùng hổ lao về phía Thiên Diệp Lam, gã giật bắn mình, vô thức thu đòn để mở đường thoát thân.

Nhưng tốc độ của ngọn lửa lại cực nhanh, cho dù Thiên Diệp Lam đã dốc hết toàn lực để lui về phía sau, nhưng vẫn cứ bị cuốn vào trong ngọn lửa.

Ngọn lửa lại thiêu đốt thân thể gã, cảm giác nóng cháy đó khiến Thiên Diệp Lam hoảng hốt, không nhịn nổi phải lăn lộn trên đất, thế là lại tạo nên một trận động đất nữa.

Theo động tác của Thiên Diệp Lam, cuối cùng ngọn lửa trên người gã cũng tắt.

Tiêu Chỉ có level thấp, nên ngọn lửa không thể tạo thành sát thương quá lớn lên gã. Nhưng đỉnh đầu rậm rạp lá cây của gã đã bị đốt cháy đen thui. Thiên Diệp Lam vừa đưa tay phủi một cái, tro tàn đã bay lả tả, chỉ để lại một cái trán bóng lưỡng.

Thiên Diệp Lam nổi trận lôi đình!

Đôi mắt dã thú trợn trừng nhìn Tiêu Chỉ, tên Asanasi không biết phép tắc này! Lại dám tổn thương đến mái tóc tôn quý của Vương tộc!

Không biết lúc này người gã muốn đánh chết nhất là Thiên Diệp Ô hay Tiêu Chỉ nữa.

Tiêu Chỉ: "..."

Hình như mới không cẩn thẩn tí mà chơi lớn quá!

Đúng lúc này, tiếng khóc thút thít của Thiên Diệp Ô lại vang lên sau lưng cậu: "Anh Thất, tóc của tôi...."

Tiêu Chỉ vừa quay đầu lại đã thấy chiếc lá cuối cùng của Thiên Diệp Ô đã anh dũng hy sinh trong ánh hào quang của Cơn Lốc Lửa, bây giờ y cũng chỉ còn mỗi cái trán bóng loáng.

Thiên Diệp Ô: "Hu hu hu....quả nhiên là anh thèm khát cơ thể thơm ngon mọng nước của tôi...."

Tiêu Chỉ: "..."

Thuật cắt tóc của anh Thất, dập tắt những nụ cười.

Không lừa già dối trẻ, chẳng phân biệt địch ta.

Bởi vì bị Tiêu Chỉ khiêu khích tôn nghiêm quý tộc, Thiên Diệp Lam càng u ám đáng sợ hơn. Đôi mắt gã dính chặt vào Tiêu Chỉ, sau đó cơ thể lại uốn éo rất quái dị, rồi nén lại, tiếp đến lại uốn éo....

Với kinh nghiệm chơi game game nhiều năm, Tiêu Chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra gã chuẩn bị tiến vào giai đoạn tung special skill!

Tiêu Chỉ khổ tâm lắm. Anh trai à, chơi vậy ai chơi lại anh?!

"Hu hu hu...Bây giờ chúng ta phải làm sao đây anh Thất..." Thiên Diệp Ô nhỏ giọng hỏi.

Tiêu Chỉ liếc nhìn biển mây phía sau, bắt đầu tính xác suất sống sót sau khi vật rơi tự do, hình như....hơi nhỏ quá thì phải....

Đúng lúc này, lá cây Vương Thụ kêu xào xạt. Khác với làn gió nhẹ khi Thiên Diệp Ô xuất hiện, lá cây lúc này như đang ăn mừng hội, Tiêu Chỉ có cảm giác hình như mặt đất dưới chân mình đang rung lên nhè nhẹ.

Có vẻ như Vương Thụ đang vui mừng như điên.

Trên bầu trời xuất hiện một đội ngũ chim lớn màu trắng bay chỉnh tề, chúng bay trắng cả trời rồi vây quanh Vương Thụ, tạo thành một hình ảnh khiến người ta hoảng hốt.

Vài bóng người ẩn hiện trên lưng những con chim trắng đó. Đây chính là chiến đội Kền Kền Tuyết của Thiên Diệp Quốc. Bọn họ chính là đội quân tinh nhuệ của Thiên Diệp quốc, cũng là quân tiên phong có tốc độ nhanh nhất.

Không chỉ nổi tiếng về chiến lực, mà chiến đội Kền Kền Tuyết còn nổi danh vì dàn người đẹp bất kể nam nữ, cũng chẳng biết đây có phải tiêu chuẩn đầu vào khắc khe nhất không nữa.

Giờ phút này, người chơi trên kênh thế giới bắt đầu spam điên cuồng:

"Quân đoàn siêu mẫu đã đến, chụp hình lẹ lên!!!"

"Vãi đạn, quả nhiên là danh bất hư truyền, bọn họ chiến đấu bằng mặt à?!"

"Khi đối diện với gương mặt đó thì ai mà ra tay được?"

"Lầu trên chưa từng bị bọn họ đấm à? Phản kháng? Còn cần mạng già không...."

"Theo kinh nghiệm ở Thiên Diệp Quốc của tôi thì mấy người tham gia nhiệm vụ phản loạn nên đổi điểm cống hiến rồi chạy lấy người đi, Thiên Diệp Lam chắc sắp đứt rồi!"

"Tôi xin phép nói thẳng, danh tiếng của người Asanasi trên lục địa không tốt đều nhờ ơn của các vị hết."

"Nếu mày ngon thì đừng đi cướp thưởng nữa!"

"Tôi đổi lâu rồi, bây giờ đã rời khỏi thành phố để tránh bị Thiên Diệp Vương thanh lý."

"ĐM! Gian xảo vãi!"

"Nhanh lên! Nhanh lên! Sắp hết thời gian đổi điểm cống hiến rồi kìa!!"

"Đừng chen nữa coi! Mẹ nó! Thằng nào đánh nhau vậy?!"

Một bóng người mảnh khảnh chợt nhảy xuống từ con chim trắng dẫn đầu chiến đội Kền Kền Tuyết, vững vàng đáp giữa Tiêu Chỉ và Thiên Diệp Lam.

Đó là một người đàn ông Mộc Linh tộc mảnh khảnh với một mái tóc dài suôn mượt màu xanh xám. Bên tóc mai mọc ra vài cành lá, ông ta mặc một bộ chiến giáp, tôn lên đôi chân dài được xem là hoàn hảo của ông ta.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn lướt qua Tiêu Chỉ, lộ ra gương mặt khôi ngô và một đôi mắt xanh biếc sáng trong.

Người kia gật nhẹ đầu với Tiêu Chỉ: "Cảm ơn quý ngài đây đã ra tay trợ giúp khi Thiên Diệp Quốc lâm nguy."

Tiêu Chỉ vội vàng đáp lễ, cậu nhận ra người này chính là Thiên Diệp Vương.

600 năm đã trôi qua, nhưng Thiên Diệp Vương vẫn không hề thay đổi chút nào. Bởi vì tuổi thọ của Mộc Linh tộc rất dài, phát triển chậm, ngay cả già đi cũng chậm luôn. Có lẽ vị này sẽ an tọa trên vương vị thêm 800 năm nữa.

Có đôi khi người chơi cũng hay thảo luận, tại sao một người đẹp đầy khí phách anh hùng như vậy lại có một đám con trai xấu đau xấu đớn đến thế?

Cuối cùng chỉ có thể kết luận, có lẽ là do thực vật trên lục địa Dazemenya phong phú mà thôi.

"Chúc mừng người chơi [7654321] hoàn thành nhiệm vụ."

Điểm kinh nghiệm ồ ạt kéo đến đẩy Tiêu Chỉ lên tận level 100, tuy rằng vẫn thấp hơn level max nhiều, nhưng Tiêu Chỉ đã rất thỏa mãn với chuyện này rồi. Dưới tình huống bình thường thì tăng level không phải chuyện dễ dàng.

Thiên Diệp Vương thu mắt, quay đầu, đôi chân dài bước thẳng về phía Thiên Diệp Lam đang đứng co như chim cút.

Tư thế bước đi rất lịch thiệp, nhưng khí phách lại không hề suy giảm, cực kỳ có khí chất của người mẫu nam.

Thiên Diệp Lam chật vật nói: "Phụ, phụ vương..."

Thiên Diệp Vương đứng trước mặt gã, không nói gì.

Một lát sau, chợt thấy Thiên Diệp Vương lịch thiệp nâng đôi chân dài lên, đá thằng con trai cường tráng giống hệt như một ngọn núi nhỏ bay khỏi đỉnh Vương Thụ.

Tất cả động tác đều mượt mà, vô cùng có tính triễn lãm.

Thân thể khổng lồ của Thiên Diệp Lam bay ra tạo thành một đường cong vô cùng đẹp mắt, gã ngã thẳng vào biển mây, mà chiến đội Kền Kền Tuyết đang đợi lệnh cũng xông vào biển mây, chuẩn bị khống chế gã.

Cùng lúc đó Tiêu Chỉ cũng nhận được thông báo của hệ thống: "Bạn đã đánh bại Thiên Diệp Lam."

Tuy rằng được sức mạnh của Thiên Diệp Vương bảo kê, nhưng hệ thống vẫn cho Tiêu Chỉ điểm kinh nghiệm khi đánh bại Thiên Diệp Lam. Lợi ích mà loại boss Tiêu Chỉ không đánh được mang lại rất lớn, kèm theo đó là lượng lớn điểm kinh nghiệm đẩy cậu lên tận level 120.

Cảm giác khi đi theo đại lão nhặt điểm kinh nghiệm đúng là hạnh phúc không gì bằng.

"Daddy!!!"

Thiên Diệp Ô đầu hói rưng rưng nước mắt lao về phía Thiên Diệp Vương, giọng điệu gớm đến mức khiến cho người nghe không nhịn được mà muốn nôn.

Khi đối mặt với thằng con trai nhỏ nhất của mình, Thiên Diệp Vương vẫn nâng tay không hề do dự, tát nó bay sang một bên: "Kiểu xưng hô gì mà vừa lỗi thời vừa buồn nôn thế?"

Thiên Diệp Ô nằm bẹp trên mặt đất: "...."

Tiêu Chỉ đứng ngoài xem: "...."

Đúng là tình thương của cha cao tựa núi...núi lở.

- ----------Hết chương 9---------

Bull: Phận beta mười hai bến nước, bến tui bến đục =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play