Vì phòng ngừa binh sĩ kia tỉnh lại sẽ làm lộ hành tung của hai người, Tiêu Chỉ không những đem người nọ trói lại, còn tặng kèm thêm một miếng vải bịt chặt miệng, sau đó cậu tìm chỗ vắng người mà giấu đi.
Nhìn thấy động tác 'giấu xác' vô cùng thuần thục của Tiêu Chỉ, Thiên Diệp Ô cảm thấy sống lưng mình lành lạnh.
Uii...Có cảm giác anh Thất là một nam nhân vô cùng nguy hiểm.
Giải quyết xong chuyện ngoài ý muốn này, Tiêu Chỉ mang theo Thiệp Diệp Ô tiếp tục đi về phía Vương Thụ.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Tiêu Chỉ nhìn thấy phía trước xuất hiện một mảnh thực vật sinh trưởng vô cùng tốt, còn phân chia rõ ràng thành từng khối, thoạt nhìn giống cái...Đất trồng rau.
Thực vật trong mảnh đất trồng rau kia xanh um tươi tốt, có lẽ là được chăm sóc rất tốt, ở gốc còn dính chút phân tro.
Tiêu Chỉ nghi hoặc: "Nơi này sao lại có mảnh đất trồng rau?"
Thiên Diệp Ô nói: "Đó là đất trồng rau của Hoàng thất Thiên Diệp, Hành Tây chính là được trồng ra từ bên kia đó!"
Tiêu Chỉ: "..."
Đó không phải là ruộng thí nghiệm sao? Tiểu rau xanh này thật sự là đối với sự nghiệp gieo trồng u mê hết thuốc chữa.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến thanh âm nói chuyện.
"Bên này các ngươi đã kiểm tra chưa?"
"Còn chưa đâu, mỗi khu vực đều phải kiểm tra thật cẩn thận, nhìn đến thứ gì mặc kệ là có giống Thiên Diệp Ô không đều phải bắt lại."
"Làm nhanh lên đi, chút nữa sẽ có người đến hỏi."
Sau đó liền vang lên tiếng bước chân, nghe thanh âm có lẽ là cách vị trí bọn họ đứng không xa lắm, hơn nữa còn đang hướng bên này mà đi đến.
Tiêu Chỉ cùng Thiên Diệp Ô liếc nhau, cảm thấy đại sự không ổn.
Khu vực này cực kì trống trải, hầu như không có nơi nào thích hợp để bọn họ trốn cả.
Thiên Diệp Ô gấp đến độ phiến lá trên đầu xoay vòng vòng: "Chết rồi chết rồi, anh Thất, người Asanasi các anh không phải có loại đồ vật gì đó mà vèo một cái là có thể giấu đi đồ vật sao? Anh có thể đem tui giấu đi không?"
À thì ra cái y nói chính là ba lô của mình.
Tiêu Chỉ nhìn cục nhỏ này một chút, cậu nói: "Có thể, nhưng mà điều kiện có chút vi diệu."
Thiên Diệp Ô: "Điều kiện gì?"
Tiêu Chỉ nói: "Nếu cậu có thể để tôi đâm vài nhát rồi ngủm ngay tại chỗ, tôi liền có thể đem cậu bỏ vào, nhưng mà tôi không đảm bảo cậu có thể sống lại đâu."
Thiên Diệp Ô: "..."
Điều kiện này hình như hơi quá vi diệu rồi.
Y cung kính tỏ vẻ: "Chúng ta có thể đổi cách khác hay không?"
Tiêu Chỉ nói: "Tôi sẽ dùng thuật ẩn thân."
Thiên Diệp Ô ánh mắt chờ mong.
Nhưng câu tiếp theo của Tiêu Chỉ lại đánh bẹp hi vọng vừa mới chớm dậy của y: "Nhưng tôi chỉ có thể giấu được chính mình."
Thuật ẩn thân mà Tiêu Chỉ luyện được là một kĩ năng vô cùng yếu ớt.
Sau khi thông qua quá trình thi pháp dài dòng, thì có thể dung nhập vào cảnh vật xung quanh trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng sau khi thi pháp thì không thể nhúc nhích, cũng không thể thi pháp trên diện rộng, chỉ có thể che giấu chính mình, nếu không sẽ phải chịu phản vệ.
Bình thường vào lúc ai đó lựa chọn ẩn thân, chỉ cần đối phương không rời khỏi khu vực thi pháp, một là bị phát hiện không gian thi pháp, hai là hết thời gian liền phải hiện thân, bởi vậy người sử dụng thuật ẩn thân hoặc là chạy không thoát, hoặc là chạy thoát thì cũng bị đối phương đánh cho tan nát đời hoa.
Nhưng hiện tại cũng không còn lựa chọn nào tốt hơn, Tiêu Chỉ đi đến tảng đá lớn gần đó ngồi xuống, bắt đầu thi pháp.
Thiên Diệp Ô đáng thương hỏi: "Anh Thất, hình như anh vừa quên mất một bé đáng yêu?"
Tiêu Chỉ dùng ánh mắt nhìn vào mảnh đất trồng rau của Hoàng gia Thiên Diệp quốc, bảo: "Đi vào".
Thiên Diệp Ô không thể tin được mà nói: "Tui đường đường là thái tử, đại diện cho mặt mũi của Thiên Diệp..."
Tiêu Chỉ: "Vậy đợi lát nữa biến thành rau xanh cắt khúc thì xem có đủ mặt mũi hay không?"
Thiên Diệp Ô nháy mắt sửa miệng: "...Làm thái tử, lâu lâu trải nghiệm một chút cảm giác mới lạ như vậy cũng rất tốt ha."
Nói xong, y nhấc đôi chân ngắn, quyết đoán mà chui vào mảnh đất trồng rau tươi tốt kia, cùng chen chúc với đám rau dưa củ cải trong ruộng, chỉ để lộ phiến lá xanh trên đỉnh đầu.
Tiêu Chỉ nhắc nhở: "Phân tro."
Thiên Diệp Ô không tình nguyện mà đem phân tro xung quanh rãi lên đỉnh đầu chính mình, y còn ôm một gốc rau xanh, đem mình ngụy trang thành một nhánh nhỏ của nó, cứ như vậy hoàn toàn không nhìn ra có điểm gì khác biệt.
Rất nhanh, binh lính tuần tra đã đi đến khu vực này.
Bọn họ thật cẩn thân mà xem xét xung quanh, hầu như là đem những chỗ có thể trốn được đều xem qua một lần.
Tiêu Chỉ ngồi trên tảng đá cách bọn họ không xa, quang minh chính đại mà nhìn bọn họ bận tới bận lui, Thiên Diệp Ô giờ phút này đang ôm gốc rau cách đó chừng hai mét, an tĩnh mà cosplay cọng rau ngốc.
Bọn binh lính hoàn toàn không ngờ mục tiêu mà bọn họ tìm kiếm lại ở ngay trước mắt.
Trong ấn tượng của bọn họ, thân là thái tử, Thiên Diệp Ô chắc chắn là được bảo hộ bởi vô số cận vệ, có ai lại nghĩ tới y không chỉ lạc mất cận vệ, còn bị Tiêu Chỉ bắt chui xuống đất mà cosplay cọng rau.
Sau khi tìm kiếm không có kết quả, vài tên binh lính vội vã chuyển sang khu vực tiếp theo mà tìm.
Tiêu Chỉ hoạt động thân thể một chút, thấp giọng nói: "Ra đi."
"Phi phi phi..." Thiên Diệp Ô luống cuống tay chân mà từ trong bùn đất chui ra, đem bùn trong miệng nhổ ra, y lúc nãy cosplay quá nhập tâm mà chui xuống xuống đất, ăn cả một miệng toàn là đất mà lại không dám nhổ ra, làm y nghẹn thật lâu, ủy khuất muốn chết.
Thiên Diệp Ô định sờ soạng phiến lá trên đầu mình một chút để an ủi tâm hồn, không ngờ lại chạm đến một tay đầy phân tro, trong nháy mắt niềm tủi thân trào dâng: "Hu hu, tui đã không còn sạch sẽ nữa".
Tiêu Chỉ liếc mắt nhìn y, trực tiếp đứng dậy: "Đi thôi".
Thiên Diệp Ô không được an ủi chỉ có thể ôm ủy khuất mà đi cùng Tiêu Chỉ.
—————–
Cuối cùng, hai người cũng đi đến đỉnh Vương Thụ, vương cung của Thiên Diệp quốc nhìn qua đều rất xa hoa tinh xảo, kiến trúc đều chuộng kiểu thon dài, cung điện đều được phân biệt rõ ràng, trên đường có rất nhiều thực vật xinh đẹp dùng để trang trí mà Tiêu Chỉ không biết tên, lại có thêm mây trắng lượn lờ thoạt nhìn tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Chỉ nhận được thông báo từ hệ thống: "Chúc mừng người chơi '7654321' đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn 'Trở về Vương Thụ'".
"Phần thưởng—–Đạt được sự tín nhiệm của Thiên Diệp Ô"
Sau đó là một loạt kinh nghiệm nhảy vọt mà đến, đem Tiêu Chỉ từ cấp 50 phút chốc bay lên thẳng cấp 70.
Kinh nghiệm được thưởng nhiều như vậy, không hổ là nhiệm vụ ẩn, quả thật là so với đi bốc gạch tốt hơn mấy chục lần.
Đương nhiên cũng do nguyên nhân là Tiêu Chỉ cấp bật quá thấp, cùng với Thiên Diệp Ô không có cấp bậc, đừng nói là được thưởng thêm trang bị, thực vật gì đó, ngay cả một kim bối cũng chả có!
Nhiệm vụ hoàn thành, theo lí thuyết Tiêu Chỉ đã có thể ôm mông chạy lấy người.
Nhưng mà nhiệm vụ ẩn nào có đơn giản như vậy, nhiệm vụ ẩn đều là từ nhiều nhiệm vụ chồng lên nhau mà tạo thành. Tiêu Chỉ nhìn theo Thiên Diệp Ô, cậu quyết định trước hết vẫn là nên đi theo y, chắc chắn có thể thu hoạch thêm nhiều nhiệm vụ khác.
Huống hồ, cậu cũng không yên tâm về Cọng Rau Xanh nhỏ này, Thiên Diệp Ô nhìn qua vô cùng không đáng tin, không biết não y có dùng được không nữa.
Tiêu Chỉ hỏi tiếp: "Cậu hiện tại có tính toán gì chưa?"
Thiên Diệp Ô nghĩ nghĩ: "Đầu tiên chúng ta ghé qua Ngạc Diệp điện đi, thuộc hạ của tui đều ở đó, không biết hiện giờ thế nào rồi."
Vào vương cung, Thiên Diệp Ô cuối cùng cũng biết đường, Tiêu Chỉ dựa theo chỉ dẫn của y, chậm rãi đến gần cung điện mà y ở.
Trên đường đi, Tiêu Chỉ ngoài ý muốn phát hiện thủ vệ trong vương cung hình như hơi ít, cậu hỏi Thiên Diệp Ô: "Nơi này lúc nào cũng canh phòng lõng lẽo thế này hả?"
Thiên Diệp Ô nhìn chung quanh: "Không phải, bình thường thủ vệ canh giữ vương cung đều là thuộc hạ của phụ vương, lúc này phụ vương rời đi nên cũng mang bọn họ ra ngoài, hiện tại nơi này đều là người của Thiên Diệp Lam."
Tiêu Chỉ hiện tại đã hiểu rõ, thuộc hạ của Thiên Diệp Lam cũng không nhiều, cho nên gã mới dùng người chơi để tuần tra, cũng không thể nào hoàn toàn kiểm soát vương cung, như vậy lại càng tốt cho Tiêu Chỉ lẻn vào.
Nếu như là cận vệ của Thiên Diệp Vương canh giữ, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng mà tiến vào như vậy.
Vừa mới đến gần Ngạc Diệp điện của Thiên Diệp Ô, bên trong liền truyền ra tiếng gào thét phẫn nộ.
Âm thanh kia cực kì lớn, Tiêu Chỉ cảm thấy xém chút nữa là mình điếc luôn rồi, bỗng nhiên cậu lại vô cùng thương nhớ bàn phím chơi game có chức năng điều chỉnh âm lượng.
Sau đó lại nghe tiếp tiếng đỗ vỡ, làm cho Vương Thụ cũng có chút chấn động, giống như đang có quái thú to lớn nào đó đang cực kì phẫn nộ mà quậy phá.
Tiêu Chỉ cùng Thiên Diệp Ô liếc nhau, hai người thật cẩn thận mà bước vào Ngạc Diệp điện.
Trên quảng trường rộng lớn tinh xảo, một người vô cùng cao lớn không hề giống với Mộc Linh Tộc đang đứng trong đó, mang đến cho người ta cảm giác hình như cung điện, cây cối quanh đây tựa như món đồ chơi của gã mà thôi.
Gã có chút giống với nhân tộc, nhưng chả có chút gì giống với những đặc điểm của Mộc Linh Tộc, nếu nói gã nhìn tựa như là một con Bạch Tuột lớn thì càng đúng hơn. Bạch Tuột lớn Mộc Linh Tộc giơ lên căn tu to lớn mà đập trên mặt đất, đem một nơi xinh đẹp như vậy trực tiếp phá hủy thành mảnh vụn.
Tiêu Chỉ nhìn mà khiếp sợ: "Mẹ nó, đó là cái giống gì vậy? Là sinh vật thí nghiệm sao?"
Thiên Diệp Ô nhỏ giọng nói: "Đó chính là Thiên Diệp Lam."
Tiêu Chỉ anh da đen chấm hỏi: "...Hai người không phải là anh em sao? Làm sao mà khác biệt to lớn thế hả?"
Thiên Diệp Ô không hiểu nghi vấn của Tiêu Chỉ lắm, y hỏi: "Anh em khác trứng lớn lên không giống nhau không phải là rất bình thường sao?"
Tiêu Chỉ: "..."
Như thế này có thể nằm trong phạm vi anh em sinh khác trứng bình thường sao?
Sao mà gã lớn lên khỏe mạnh to như cái núi, mà y lại chỉ to bằng một cọng rau xanh? Hai người không thể chia đều dinh dưỡng cho nhau một chút hả?
Tiêu Chỉ đau khổ ôm đầu, chẳng lẽ tên này chính là nhiệm vụ Boss sao?
Ở các game giải trí khác, hình thể Boss to lớn không nhất định là có lực công kích cao, nhưng trong ZERO, hình thể của Boss sẽ tương đương với giá trị vũ lực. Nhất là đối với Bos công kích bằng kĩ năng vật lí, một kích chết ngay là chuyện bình thường, tuyệt đối không lừa già dối trẻ.
Hình thể càng nhỏ bé thì lực công kích càng yếu, nhưng hình thể càng to lớn chính là đại biểu cho —"Chỉ cần bố đây vun một quyền, đánh chúng bây trở về trong bụng mẹ chỉ là chuyện sớm muộn."
Thế giới này quả nhiên không có nhiệm vụ ẩn nào là dễ dàng. Cái loại Boss có SIZE như thế này muốn cậu đánh thế nào? Hoàn toàn đánh không lại!!!
Tiêu Chỉ thở dài, tại sao nhân sinh cứ thích dằn vặt cậu, cậu chỉ là một pháp sư nhỏ bé yếu ớt đáng thương thôi mà.
Lúc này, một đám thuộc hạ của Thiên Diệp Lam áp giải một số Mộc Linh Tộc tiến đến.
Dẫn đầu là một thiếu nữ Mộc Linh Tộc có mái tóc hồng nhạt, vẻ ngoài gần giống như nhân tộc.
Cô nàng búi tóc cao, trên tóc có một đóa hoa tươi, đây không phải là trang sức, mà do Mộc Linh Tộc có một số chủng loại sẽ nở hoa, hoa này chính là được nở ra từ trên đầu nàng.
Tuy thiếu nữ bị ghì chặt hai cánh tay, nhưng bước đi nhẹ nhàng ung dung, không chút nào giống với một tù nhân đang bị áp giải.
Thiên Diệp Ô nhìn thấy thì khẩn trương hẳn lên: "Ina! Là nữ quan bảo vệ tui, Thiên Diệp Lam muốn làm gì nàng ấy chứ?"
Y lại nhìn về phía sau của Ina, rất nhiều người khác cũng bị áp giải đến: "Holly, Celine,...tất cả đều bị bắt..."
Thiên Diệp Lam nhìn một thuộc hạ của Thiên Diệp Ô bị đưa đến trước mặt mình: "Thiên Diệp Ô ở đâu, nói?"
Một mảnh yên lặng, đối mặt với sự ép hỏi của Thiên Diệp Lam, không một ai lựa chọn phản bội lại Thiên Diệp Ô.
Thiên Diệp Lam lại chuyển mắt nhìn sang người dẫn đầu Ina: "Nói, bổn vương đảm bảo sẽ tha các ngươi tội chết."
Ina bình tĩnh mà đối diện với ánh mắt gã, trầm mặc không nói một lời.
Thiên Diệp Lam cầm lên dây roi, hung hăng mà đánh vào khoảng trống bên cạnh Ina.
Mặt đất nháy mắt bị phá hủy, đá vụn văng khắp nơi, một ít va vào quần áo trên người Ina, một ít cắt qua da và cả hai bên mặt của cô.
Một mảnh đá vụn văng lên búi tóc của Ina, làm tóc cô xõa tung xuống, nhìn có chút chật vật.
Thiên Diệp Lam ngữ khí hung ác: "Trung thành với một tên phế vật, ngươi có cảm thấy mình rất buồn cười không? Nói cho bổn vương biết nó ở nơi nào, bổn vương lập tức sẽ thu nhận ngươi làm thuộc hạ. Ngươi đi theo nó thì chỉ có thể cùng nó trồng trọt, nhưng đi theo bổn vương, bổn vương cam đoan ngươi sẽ có thể nhìn thấy khoảnh khắc hưng thịnh nhất của Thiên Diệp quốc."
Ina mở miệng, giọng cô bình tĩnh như trước không chút sợ hãi: "Ngài có biết vì sao thái tử điện hạ muốn trồng ra Hành Tây không?"
Thiên Diệp Lam khinh thường mà cười: "Ai biết nó lại muốn chơi cái gì?"
Ina nói: "Có một món ăn tên là Hoa Hạ, thực vật làm ra là do người Asanasi đem tới, cũng dần dần trở nên cực kì nổi tiếng, nhưng ở trên đại lục Dazemenya, thực vật để tạo nên món ăn Hoa Hạ này vô cùng thiếu thốn, chỉ một chút cũng có giá cực kì đắt đỏ."
"Một lần tình cờ, điện hạ phát hiện ra loại thực vật mang tên Hành Tây, loại thực vật này không chỉ có thể hoàn toàn thay thế món ăn Hoa Hạ, mà còn cực kì thích hợp để Thiên Diệp quốc gieo trồng."
Thiên Diệp Lam không kiên nhẫn: "Cho nên ý ngươi muốn nói, nó là một thiên tài nông nghiệp à? Buồn cười, nếu nó muốn trồng trọt, thì từ bỏ vị trí thái tử đi! Bổn vương có thể cho nó một mảnh đất, cho nó tha hồ mà trồng trọt."
Ina nghe vậy bật cười: "Ngài muốn trở thành thái tử, nhưng lại không biết chút gì về đời sống của tộc nhân."
Thiên Diệp Lam hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, gã nhìn chằm chằm Ina, nắm chặt roi trong tay, phát ra hơi thở âm trầm.
Ina không sợ hãi chút nào: "Thiên Diệp quốc tuy là sản vật phong phú, nhưng không có sản vật nào là thật sự quý hiếm, khi giao lưu buôn bán với bên ngoài thường xuyên bị ép giá. Mà trồng ra Hành Tây thì chỉ Thiên Diệp quốc mới có, nếu có thể trồng thêm một số nguyên liệu tương tự với đồ ăn của Hoa Hạ nữa, thì sẽ đem đến cho Thiên Diệp một số tiền lời lớn."
Thiên Diệp Lam giống như đang nghe một truyện cười: "Là một vị vua đứng trên đỉnh cao, sao lại có thể để loại việc cỏn con này làm lãng phí thời gian? Việc nên làm là phải thâu tóm nước khác, mở rộng lãnh thổ, đoạt lấy tiền tài sẽ nhiều hơn gấp mấy lần phát triển giao thương."
Ina nhìn gã, mỗi chữ cô nói ra đều mang theo khí phách của một nữ quan: "Sau đó sẽ có biết bao nhiêu chiến sĩ Mộc Linh Tộc vì dã tâm của riêng ngươi mà hi sinh ngươi có biết hay không? Ngươi có biết được sẽ có bao nhiêu gia đình bởi vì chiến tranh mà nhà tan cửa nát hay không? Một cuộc chiến tranh sẽ làm tiêu hao lực lượng của một nước như thế nào ngươi có biết không? Thiên Diệp Lam, vương vị đó, NGÀI KHÔNG XỨNG!"
Thiên Diệp Lam cực kì phẫn nộ, một nữ quan nhỏ bé mà dám nói chuyện với gã như vậy!
Ả ta còn dám nói gã không xứng có được vương vị!
Gã giơ tay lên, muốn đem kẻ to gan lớn mật này trực tiếp đánh chết.
Vài tên cận vệ bên cạnh bỗng vọt ra, bọn họ cố gắng che chắn trước người Ina muốn ngăn lại lần tập kích này.
Nhưng hình thể của Thiên Diệp Lam vượt xa bọn họ, chỉ trong nháy mắt, nhóm cận vệ đã vị đánh bay ra, toàn bộ ngã trên mặt đất không rõ sống chết.
Thiên Diệp Lam ánh mắt lạnh băng mà nhìn về phía Ina, ra lệnh: "Toàn bộ giết."
Thiên Diệp Ô nháy mắt đứng lên: "Không được, tui nhất định phải ra ngoài, không thể để gã làm hại mọi người."
Tiêu Chỉ đè xuống bờ vai của y: "Đừng xúc động, cậu đánh thắng được gã sao?"
Thiên Diệp Ô lắc đầu: "Đánh không lại, nhưng tui không thể nhìn thuộc hạ của mình hi sinh còn mình thì vờ như không thấy."
Y nói với Tiêu Chỉ: "Tui ra đó thử dùng lời nói kéo dài thời gian, anh Thất có thể giúp tui phát tín hiệu cho phụ vương được không?"
Tiêu Chỉ cũng nhận được gợi ý từ hệ thống: "Kích hoạt nhiệm vụ ẩn 'Đưa tin cho Thiên Diệp Vương' người chơi tiếp nhận hay không tiếp nhận?"
Cậu không chút do dự lựa chọn tiếp nhận.
Tiêu Chỉ cũng không nói lời vô nghĩa nữa: "Làm như thế nào?"
Thiên Diệp Ô rất nhanh mà nói: "Tận cùng bên trong, phía bên trái chính là phòng của tui, dưới giường có một cái mật thất, bên trong có một đóa hoa, chỉ cần anh ngắt cánh hoa, phụ vương liền biết. Có điều bên trong chắc chắn sẽ có người canh giữ, anh Thất nhất định phải cẩn thận."
Thiên Diệp Ô: "Anh, anh, anh yên tâm đi, tuy rằng Thiên Diệp Lam vừa thô vừa dài, nhưng tui cực kì mạnh mẽ, không có cái gì phải sợ hãi cả..."
Nhưng y rõ ràng đã sợ đến mức phiến lá trên đỉnh đầu cũng dựng thẳng lên luôn rồi.
Có lẽ là cũng nhận ra những lời này của mình có hơi giả, Thiên Diệp Ô giơ tay chỉnh chỉnh chiếc lá trên đầu mình, hít sâu một hơi cố gắng làm cho mình bình tĩnh một chút.
Tiêu Chỉ xoa nhẹ đầu của y: "Cố lên, tin tưởng tôi."
Thiên Diệp Ô gật gật đầu: "Ừm".
Nhìn thoáng qua Tiêu Chỉ lần cuối, Thiên Diệp Ô nhấc đôi chân ngắn của mình mà bước ra ngoài.
Y không chỉ mang bộ dáng chút xíu chưa đến một phần trăm của Thiên Diệp Lam, mà trên người còn lấm lem phân tro do chui xuống đất trồng rau ban nãy, nhìn có chút buồn cười.
Nhưng bước đi của y rất kiên định, y biết bây giờ y cần phải cứu được thuộc hạ của mình, y không thể rụt rè sợ hãi hay trốn tránh được.
______________HẾT CHƯƠNG 7_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thiên Diệp Lam: Còn ai có thể so với ta thô hơn, dài hơn?
Thiên Diệp Ô: Không sánh bằng...
A Sâm: Không bằng...
Tiêu Chỉ: Giúp gã cắt đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT