Edit: DiDi, Bull

Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------------------

Chương 31: Cậu muốn làm gì nhất?

Tiêu Chỉ vẫn còn toàn thây ra khỏi Bạch Cốt Điện, thế là nhận được lời chúc mừng nồng nhiệt của Lance.

Nếu đã có được sự đồng ý của lãnh chúa, vậy thì kế hoạch khu thương mại và quy hoạch giao thông đã có thể triển khai rồi. Trong thời gian tới, Tiêu Chỉ sẽ bắt tay vào thực hiện hai việc này.

Đầu tiên, cậu mời vị vu yêu đã đề xuất vấn đề quy hoạch giao thông đến Sở Chính Vụ gặp mặt.

Đó là một vu yêu tên Milton, bề ngoài là một chàng trai trẻ tuổi nhợt nhạt với một mái tóc dài màu đen, nhưng ánh mắt y lại rất tang thương, khiến người ta có cảm giác rằng y đã phải trải qua mấy trăm lưu lạc trong cô đơn.

Trên người Milton lộ ra dáng vẻ không thuộc về thời đại này, y mặc một bộ pháp bào kiểu dáng cổ xưa, còn sử dụng lễ nghi cổ xưa, cách nói chuyện và giọng điệu cũng đầy vẻ nho nhã, giống hệt một công tử quý tộc thời cổ đại.

Và sự thật cũng chính là như vậy.

Trong lúc Tiêu Chỉ đang quan sát và suy nghĩ, Milton tự giới thiệu: "Tôi từng là quý tộc của vương triều Saran cổ đại, cũng là một thành viên của Nghị Viện*, khi đó tôi rất hăng hái, nên đi làm chính trị với vài người bạn tốt, vì tôi muốn thay đổi tình hình chính trị suy đồi ở Saran, và biến nó trở thành cường quốc lớn nhất trên lục địa."

(*Nghị Viện: còn được gọi là Nghị Hội, là một cơ quan lập pháp, thành viên trong Nghị Viện được gọi là nghị sĩ.)

"Nhưng chúng tôi còn chưa kịp bắt tay vào làm, thì Saran đã bị diệt vong trong chiến tranh, tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn mình tôi sống sót."

"Tôi không cam tâm, ôm thù hận muốn phục quốc, nhưng sức mạnh của tôi qua bé nhỏ, thế nên tôi phải tự tay biến mình thành vu yêu. Sau đó tôi mai danh ẩn tích, lưu vong khắp nơi, cố gắng phát triển lực lượng giành lại cố thổ."

"Chỉ tiếc rằng đây chỉ là vọng tưởng của một mình tôi mà thôi, cho dù đã trở thành vu yêu, tôi cũng không đủ sức mạnh để một mình hoàn thành nhiệm vụ phục quốc."

"Hết năm này đến năm khác, tôi chẳng còn hy vọng khôi phục Saran nữa, thậm chí ngay cả vương triều hủy diệt Saran cũng bị chôn vùi theo năm tháng, cùng với Saran biến thành cát bụi trong sử sách, bây giờ chẳng còn được bao nhiêu người nhớ đến nữa."

Milton khẽ thở dài, rồi nở một nụ cười bất lực: "Sau đó, tôi đã quá mệt mỏi, cuối cùng cũng từ bỏ giấc mộng khôi phục Saran, rồi đến ẩn cư ở Hessen từ trăm năm trước."

Tuy y nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Chỉ lại biết rất rõ, một người tộc xác sống muốn phiêu bạt trên lục địa không phải chuyện dễ dàng. Chỉ cần y lộ ra một chút dấu vết, chẳng mấy chốc sẽ bị một nhóm người sống bao vây tiêu trừ, cho dù y có làm hay không làm gì thì cũng như nhau cả thôi.

Thứ mà nhóm người sống sợ hãi, chính là cái chết, mà tộc xác sống lại chính là đại diện của chết chóc.

Milton lại còn một mình phục quốc trong hoàn cảnh như thế, đây chính là một con đường vừa cô độc vừa tràn ngập nguy hiểm, gần như có thể gọi là suy nghĩ viễn vông. Thế mà y vẫn cứ một thân một mình bước đi như thế, cho dù cuối cùng y cũng chẳng thể thành công, nhưng vẫn rất đáng khâm phục.

Tuy rằng đã ẩn cư ở Hessen, nhưng có lẽ Mitton vẫn không từ bỏ khát vọng năm đó, nếu không thì cũng chẳng có phần công văn về quy hoạch giao thông, và sẽ chẳng có cuộc gặp mặt hôm nay.

Tiêu Chỉ nhẹ giọng hỏi: "Ngài Milton có suy nghĩ gì về Hessen?"

Milton suy tư một lát: "Hessen rất mạnh, cũng là nơi duy nhất và tốt nhất dành cho xác sống. Kể từ khi phát hiện ra quặng Ishi, giao thông càng lúc càng thuận lợi hơn, khiến cho các quốc gia khác phát triển nhanh chóng, nhưng chỉ có Hessen vẫn còn trì trệ."

"Nhưng nếu trong một khoảng thời gian ở tương lai, quốc gia nào đó nắm giữ được công nghệ có thể bù lại sự chênh lệch về sức chiến đấu của con người và xác sống, Hessen sẽ rơi vào khủng hoảng."

Lời này làm Tiêu Chỉ nhớ đến thời đại của mình, trong lịch sử không phải cũng có một số quốc gia có vũ khí tân tiến, nên đã dùng tàu chiến và súng ống để mở ra cánh cửa cho quê hương mình, nhưng cũng tạo nên một đoạn lịch sử đầy khuất nhục và đau khổ đó sao?

Mà bây giờ Milton đã dự đoán được tương lai như vậy, đối với Hessen mà nói, vị này đúng là một nhân tài hiếm có.

Tiêu Chỉ nghiêm túc nhìn Milton, đẩy công văn đã ố vàng đến trước mặt y: "Tôi đã xem qua kế hoạch của anh, rất xuất sắc, bây giờ anh còn sẵn sàng thực hiện nó không?"

Tiêu Chỉ tự biết rằng bản chất của mình vốn là một người chơi hệ chiến, đánh nhau thì đỉnh lắm, nhưng về vấn đề quản lý hành chính thì vị này mới là người chuyên nghiệp, còn có kinh nghiệm đầy mình.

Milton nhìn công văn mình đã trình lên từ 78 năm trước, nhưng chờ mãi vẫn chưa có tin tức, ánh mắt y bỗng lóe lên chút kinh ngạc: "Tôi còn tưởng rằng công văn này đã bị vứt bỏ."

Y còn nghĩ rằng ý kiến của mình sẽ chẳng được ai để mắt đến, và y chỉ có thể ở mãi trong rừng rậm của Hessen cho đến ngày linh hồn hoàn toàn hư thối. Ngay cả khi Hessen thông báo tuyển Thư Ký, y cũng chẳng quan tâm.

Đương nhiên Tiêu Chỉ không thể nói trắng ra là công văn không bị vứt đi, mà là do lãnh chúa lười không muốn xem thôi, thế là cậu bèn nói: "Lãnh chúa cũng rất kỳ vọng."

Dù sao A Sâm cũng từng nói hai chữ "kỳ vọng" này, nên bây giờ có xách ra nói cũng chẳng mất gì.

Milton không nói gì, bỗng có giọt nước mắt trượt xuống gò má tái nhợt: "Không ngờ là sẽ có ngày này..."

Tiêu Chỉ lại lấy phần công văn của mình về khu thương mại đưa cho y: "Anh cũng có thể xem thử phần này."

Milton mở công văn ra, đọc rất cẩn thận, càng xem, mặt y càng ngạc nhiên hơn: "Đây là...kế hoạch ngài lập ra sao? Nó gần như đã đáp ứng được một cách hoàn hảo cho các nhu cầu hiện tại của Hessen!"

Tiêu Chỉ chỉ cười mà không nói, trông có vẻ như đã đoán ra từ trước.

Phần công văn này được thực hiện bằng công sức của cả sư môn, cũng chính là bài tập chuyên ngành của bọn họ. Bọn họ đã tận dụng lợi thế của người chơi để thu thập không ít thông tin, trong đó còn kế thừa rất nhiều sáng kiến trong lịch sử nhân loại nữa, có thêm sự đóng góp nhiệt tình của cậu chàng thiên tài Vi Địch, và cả...lời cổ vũ của anh bạn Ngải Einstein học kém.

Ba sư huynh đệ họ chính là kiểu, trong tình huống cần đánh nhau, thì Ngải Einstein và Tiêu Chỉ sẽ gánh Vi Địch, nhưng tới khi xử lý cái loại giấy tờ chữ nghĩa gì đó, sẽ là Vi Địch và Tiêu Chỉ vác Ngải Einstein đi.

Milton nhận lấy hai phần công văn, trịnh trọng nói với Tiêu Chỉ: "Tôi đảm rằng mình sẽ làm cho Hessen càng mạnh mẽ hơn, sẽ không để cho quê hương tôi đối mặt với nguy cơ diệt vong nữa."

Tiêu Chỉ cũng nghiêm túc gật đầu với y: "Chúc anh mọi điều suôn sẻ."

*

Sau khi bổ nhiệm Milton làm người phụ trách, Tiêu Chỉ cũng không hề bỏ mặc không lo.

Xuất phát từ bóng ma tâm lý với xác sống, nên thỉnh thoảng cậu vẫn đi tuần tra một lần, bởi cậu rất sợ đám xác sống sẽ đánh nhau ở công trường, khiến tất cả mọi thứ quay về con số không.

Không ngờ rằng Milton là một người phụ trách rất đủ tiêu chuẩn, không chỉ không có xuất hiện vấn đề ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu hoặc là kiếm lời bỏ túi riêng, mà y còn ỷ vào việc mình đã chết, nên không cần nghỉ ngơi, thế là hăng hái làm việc suốt cả ngày.

Mà Milton còn có cách thu phục những tên xác sống hiếu chiến đó nữa.

Trước ngày khởi công, y đã cho họ nghe một bài diễn thuyết, nội dung sơ lược chính là chúng ta đang chiến đấu vì lãnh chúa, nên mỗi xẻng đều đang gánh vác vinh quang của Hessen các kiểu.

Lãnh chúa chẳng khác nào cục gạch cả, chỗ nào cần thì vác tới chỗ đó.

Đối với đám xác sống ở Hessen, chiến đấu vì lãnh chúa chính là niềm vinh hạnh vô hạn. Tuy rằng đa số bọn họ đều không hiểu được những từ ngữ đầy học thức đó của Milton, nhưng chỉ cần có chủ đề "Vì lãnh chúa" là đủ rồi, thế là tinh thần của đám xác sống tăng lên gấp trăm ngàn lần, phấn khích suốt cả ngày, đến mức muốn đào xuyên qua lòng đất, thậm chí còn giám sát không cho nhau lười biếng nữa.

Với tình hình này, thì thời gian xây dựng có thể sớm hơn dự kiến rất nhiều.

Tiêu Chỉ đứng xem toàn bộ quá trình, nên không nhịn được, phải thán phục: "Đúng là nhân tài..."

Thấy kế hoạch đã được triển khai đúng hướng, nên Tiêu Chỉ không tiếp tục trông coi bên này nữa.

Trong khoảng thời gian này, giấy tờ của Hessen cũng gần như đã hoàn tất, mà cậu cũng tăng lên tới level 200.

Bởi vì cậu từng bắt gặp A Sâm dùng Phiến Đá Hồi Ức, điều này khiến cậu thấy hơi lo lắng, muốn nên muốn mượn cớ báo cáo tiến độ để qua đó xem thử. Nhưng Lance lại nói với cậu, lãnh chúa gần đây không ở Hessen, hình như là đã ra ngoài rồi.

Tiêu Chỉ hỏi y có biết lãnh chúa đi đâu không?

Nhưng Lance lại nói rằng không ai biết lãnh chúa đi đâu, hắn thường xuyên một mình biến mất như thế, sau đó lại lặng lẽ quay về.

Không tìm được A Sâm, nhiệm vụ xây dựng đã bàn giao, lại còn chưa có công văn, thế là cuộc sống thư ký của Tiêu Chỉ bỗng nhiên trở nên nhàn rỗi.

*

Hôm nay Tiêu Chỉ offline, bởi vì lịch học hôm nay có sắp xếp các tiết văn hóa.

Tuy rằng chuyên ngành của bọn họ là nghiên cứu trò chơi, nhưng trong chương trình học cũng có không ít môn liên quan đến văn hóa, có điều đôi lúc Lý Đại Diệp sẽ chọn học thẳng trong game.

Tiêu chỉ đi đến phòng học nhờ hướng dẫn của thiết bị đầu cuối.

Đây là phòng học trọng lực yếu mà Lý Đại Diệp đặc biệt đăng kí, cách bài trí bên trong được dựa theo phong cách lớp học của thế kỷ 21, đối với người thời nay, thì có lẽ phong cách này được gọi là hoài cổ.

Tiêu Chỉ mở cửa bước vào, mới vào đã thấy Ngải Einstein đang bay trên trời. Đây chính là nguyên nhân mà Lý Đại Diệp muốn chọn phòng học trọng lực yếu, ông nói rằng làm vậy sẽ khiến cho mọi người luôn trong trạng thái thả lỏng, hơn nữa, bọn học sinh cũng không thể ăn vụng trong giờ học, nếu không thì sẽ bay tứ tung.

Tiêu Chỉ nhìn sang bên kia, phát hiện Vi Địch cũng đang bay, trong tay còn cầm thêm một quyển <Lịch Sử Phát Triển Trò Chơi Thế Kỉ 21>, đó là giáo trình của bọn họ, nhưng mà Tiêu Chỉ chỉ mang theo bản điện tử mà thôi.

Thấy bọn họ như vậy, Tiêu Chỉ cũng không thể không bay lên.

Đi học tuyệt quá, thư thái đến mức khiến cậu nhớ lại một chút cảm giác khi làm vong linh.

Không bao lâu sau, Lý Đại Diệp cũng bước vào. Hôm nay thần thái của ông già này vẫn rất xán lạn, với mái đầu afro và áo sơ mi hoa hòe, nên trông ông không khác gì khách du lịch.

Ông chỉ đạo trợ lý AI của mình chiếu lên tường, mô phỏng hiệu ứng của phần mềm PPT*, bắt đầu giảng nội dung của ngày hôm nay.

(*PPT: PPT là Data Files - PowerPoint Presentation, được phát triển bởi Microsoft. Một tập tin PPT là một slide show có thể chỉnh sửa được tạo ra bởi Microsoft PowerPoint hoặc một chương trình khác (OpenOffice Impress hoặc Apple Keynote).)

Lý Đại Diệp bay lơ lửng ở giữa không trung: "Nhắc tới trò chơi ở thế kỷ 21, thì không thể không nhắc đến ZERO. Ở cái thời đại "thực tế ảo" mới chỉ là khái niệm trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, Noah Bae lại tuyên bố rằng mình đã nghiên cứu và phát minh ra ZERO, một game thực tế ảo khiến người ta nhầm lẫn giữa thực và ảo."

"Thậm chí ông từng công khai nói rằng: mọi người có thể xem ZERO như một thế giới chân thực. Mỗi một NPC trong đó đều có thể trở thành bạn bè, kẻ thù, cũng có thể trở thành người quan trọng của bạn."

"Lúc đó mọi người đều cảm thấy vị thiên tài này điên rồi, một thế giới chân thực? Còn muốn mọi người xem NPC như bạn bè? Tuy ông là người đã tạo nên kỳ tích ở vô số lĩnh vực, và trở thành thiên tài vỹ đại nhất, nhưng lần này có phải ông đã quá tự phụ rồi không? Hay đây chỉ là một ông lão không chịu nổi cô đơn thôi?"

"Nhưng vào ngày ZERO chính thức ra mắt, mọi người đều nhận ra mình sai rồi, bọn họ đã đánh giá quá thấp vị thiên tài này. Bởi thế giới đó quá chân thực, hơn nữa mỗi một NPC đều rất giống con người, bọn họ có vui vẻ, có âm u, cũng có gian xảo, giảo hoạt, và cả tàn nhẫn dối trá nữa... Hoàn toàn không thể xem họ là một NPC máy móc được."

"Cho dù ở thời điểm hiện tại, năng lực trí tuệ của NPC trong ZERO cũng đã vượt qua không ít AI. Có thể tưởng tượng được lúc đó thế giới đã chấn động như thế nào, không chỉ gây rúng động trong nền công nghiệp trò chơi, mà ngay cả những công ty khoa học kỹ thuật nghiên cứu trí tuệ nhân tạo cũng không thể tin nổi. Tất cả bọn họ đều hy vọng có thể hợp tác với công ty game Phương Chu, và nhận được sự hỗ trợ về mặt kỹ thuật."

"Thế nhưng Noah Bae từ chối hết tất cả các lời mời, cũng chưa bao giờ công khai tin tức kĩ thuật gì có liên quan đến ZERO. Sau khi ông qua đời, cháu trai ông lên tiếp quản Phương Chu, và công ty vẫn luôn duy trì hoạt động đến hiện nay."

Ngải Einstein: "Em nhớ là những người đầu tư cho chuyên ngành của chúng ta hình như có cả Phương Chu thì phải? Thậm chí còn cổ vũ chúng ta nghiên cứu về ZERO nhiều hơn."

Tiêu Chỉ khó hiểu: "Vì sao? ZERO không phải là trò chơi của công ty họ à?"

Vi Địch đang bay trên trần nhà: "Nghe nói máy chủ của ZERO được vận hành độc lập, mà Noah Bae lại không dạy họ cách điều khiển máy chủ, nên bọn họ không thể nhúng tay vào đó, cùng lắm chỉ là phát triển các thiết bị ngoại vi mà thôi, vậy nên mới có nhiều khoang trò chơi với những chức năng khác nhau trên thị trường."

Ngải Einstein: "Thương nhân biển thủ vô đạo đức."

Ở thời đại của Tiêu Chỉ, Noah Bae vẫn còn sống, lại còn thuộc về nhóm người thường xuyên gây chấn động, nhưng cậu không hề biết rằng sau khi vị thiên tài này qua đời lại xảy ra những chuyện như vậy.

Ngải Einstein bay tới gần Tiêu Chỉ rồi nói: "Công ty Phương Chu từng muốn đầu tư thêm cho chuyên ngành của chúng ta để chúng ta nghiên cứu ZERO theo yêu cầu của bọn họ, nhưng bị thầy từ chối rồi."

Tiêu Chỉ tò mò nhìn về phía Lý Đại Diệp.

Lý Đại Diệp xoa xoa mái đầu afro rậm rạp của mình, rồi nói: "Những việc như nghiên cứu, nếu phải tuân theo kế hoạch thì không còn ý nghĩa gì nữa. Thầy không muốn làm công cho người ta, cả đời này không bao giờ muốn."

Kết thúc chuyên mục ngoài lề, tiết học lại tiếp tục.

Nhưng không bao lâu sau, PPT sau lưng Lý Đại Diệp bỗng lóe lên, biến thành ảnh chụp trong game của ông.

Trong bức ảnh đó, một vu yêu cao to đẹp trai trong mái tóc bạc đang đứng ở phía trước, còn đang múa may pháp trượng để tạo ra tư thế thực hiện phép thuật rất hào nhoáng, phía sau là ba đứa học trò được ông bảo vệ.

Mà ba người ở đây đều biết tình hình thật sự khi đó, cảnh tượng xấu hổ cực kỳ.

Tiêu Chỉ khẽ nói: "Đây là cái thuật đóng băng suýt nữa thì đánh trúng em đó hả?"

Vẻ mặt ngải Einstein rất nghiêm trọng: "Thì ra lúc ấy thầy đang chụp hình..."

Vi Địch: "Thảo nào thao tác của thầy lúc nào cũng khó tả thế."

Lý Đại Diệp giận dỗi nhìn Vi Địch: "Chẳng phải thao tác của anh lúc nghiêm túc mới bằng trình độ của thầy à?!"

Vi Địch – cậu chàng có kỹ năng thao tác đứng nhất từ dưới lên trong sư môn: "..."

Cậu ta không thể không bay vào góc phòng học, muốn giấu mình đi. Vì sao cậu ta lại xuất hiện ở nơi này? Không nên đâu, thế giới này khổ lắm...

Lý Đại Diệp quay đầu nhìn trợ thủ AI của mình, đây là một người máy đầu vuông theo mẫu mã cũ, mà bây giờ nó đang chiếu ảnh chụp trong game của mình.

Lý Đại Diệp: "Tiểu W, chiếu nhầm slide rồi."

Trợ thủ AI tên Tiểu W: "Đang đổi slide cho ngài..."

Sau đó mọi người lại nhìn thấy trên slide xuất hiện một ảnh chụp màn hình khác, đó là một thú nhân đầu sư tử vạm vỡ, đang vác một thanh kiếm đồ sộ trên vai. Còn Lý Đại Diệp thì trốn trong một góc, lén chụp ảnh chung với người ta theo một cách rất chi là hèn.

Tiêu Chỉ: "Đây là đại kiếm sư Dolestrange của Thú Nhân tộc đúng không?"

Ngải Einstein: "Thầy vẫn luôn có đam mê với mấy người đàn ông lực lưỡng như thế."

Tiểu W: "Đã chuyển slide."

Lý Đại Diệp: "..."

Tiểu W, có thể đừng tiếp tục màn xử tội chủ nhân công khai như này nữa được không? Nếu cứ như vậy, thì ông già này đến cả quần lót cũng chẳng còn.

Ngải Einstein nhìn Tiểu W: "Dạo này tình trạng giật lag của Tiểu W có vẻ nghiêm trọng hơn rồi."

Lý Đại Diệp chạy đến bên cạnh Tiểu W rồi đưa tay chọc chọc nó, nhưng Tiểu W vẫn cứ ngơ ngác chẳng có phản ứng gì.

Lý Đại Diệp thấy hơi rầu: "Chẳng lẽ Tiểu W già cả nên lẩm cẩm rồi? Tuổi của nó còn lớn hơn cả thầy nữa..."

Ngải Einstein: "Đã dùng hơn 200 năm rồi, thầy cũng nên đổi một trợ thủ AI khác đi."

Lý Đại Diệp gãi gãi đầu: "Tiểu W là người máy AI quản gia second-hand thầy mua khi còn nghèo khổ, bây giờ sẽ không ai đồng ý tiếp quản nó cả, nó sẽ bị tiêu hủy mất."

Tiêu Chỉ thấy rất khó hiểu: "Vì sao lại bị tiêu hủy ạ?"

Ngải Einstein giải thích: "Tiểu sư đệ, em không dùng người máy quản gia nên không biết, dựa vào pháp luật của Liên Bang, mỗi một con chip AI đều có cấy lệnh tự hủy. Nếu như một AI rơi vào trạng thái vô chủ, sau bảy ngày, nó sẽ lập tức bị tiêu hủy."

Lý Đại Diệp thở dài: "Con người luôn sợ rằng AI sẽ kiểm soát ngược lại mình, nên mới đặt ra hàng loạt quy định rắc rối, còn hạn chế tần suất tính toán của AI. Nhưng con người cũng đâu biết được suy nghĩ của họ, chắc gì AI đã có hứng thú với việc kiểm soát loài người."

Vi Địch bay trở về: "Có lẽ đây là bản năng cảnh giác của con người đối với nhưng sinh vật ngoại tộc."

Tiêu Chỉ nhìn Tiểu W phản ứng chậm chạp, rồi lại nhìn sang Lý Đại Diệp đang vừa nôn nóng vừa rầu rĩ, nhất thời cậu cũng chẳng nói được gì. Không hiểu sao cậu lại nhớ đến đám xác sống tụ tập ở Hessen, và cái người đang ở xa Hessen nữa. May là hắn không phải sống ở thế giới thực khắc nghiệt với AI như thế này.

Thấy Tiểu W hoàn toàn bất động, Vi Địch bèn đến kiểm tra cho nó một chút.

Vi Địch đọc bộ nhớ của Tiểu W, bỗng phát hiện ra trong đó có rất nhiều thông tin không liên quan đến Lý Đại Diệp. Trong đó có hình ảnh, video, và cả những ghi chép vụn vặt trong cuộc sống hằng ngày.

Vi Địch nhíu mày: "Chắc đây là những thông tin thuộc về chủ nhân trước của nó. Sau khi có chủ nhân mới, đáng lý ra những thông tin mới sẽ dần ghi đè lên những thứ này chứ? Tại sao chúng vẫn ở đây, lại còn được bảo tồn hoàn chỉnh như thế?"

Ba người còn lại cũng cảm thấy rất khó hiểu, bọn họ xúm lại, tiếp tục quan sát động tác của cậu ta.

Tay Vi Địch làm thoăn thoắt, nhanh chóng tìm kiếm thông tin, khác hoàn toàn với cậu ta khi ở trong game.

Bỗng cậu ta phát hiện ra một video.

Trong video là một bà lão nằm trên giường bệnh, gương mặt bà tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, hiển nhiên là chẳng còn ở lại nhân thế được bao lâu nữa.

Bà lão nói với giọng khàn khàn: "Sau khi ta chết...Mi sẽ như thế nào?"

Giọng điệu của Tiểu W đều đều, với tư cách là một AI cấp thấp còn cũ kỹ, nên nó không thể bắt chước được giọng điệu của loài người: "Sẽ được giao cho một chủ nhân khác."

Bà lão nhìn nó: "Ta ta sợ người đó sẽ đối xử không tốt với mi..."

Tiểu W: "Là một AI, ngoại trừ bị tiêu hủy, thì không gì có thể gây tổn thương thật sự đến tôi."

Bà lão gắng gượng cong khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt: "Cũng đúng..."

Sau đó là một khoảng lặng, khi mọi người cho rằng bà lão ấy đã ngủ rồi, bà lại đột ngột lên tiếng: "Mi sẽ quên ta sao?"

Tiểu W: "Tôi sẽ lưu trữ thông tin về ngài, cho tới khi nào thông tin của chủ nhân mới ghi đè lên nó."

Dường như bà lão hơi thất vọng, hốc mắt trống rỗng của bà nhìn lên trần nhà: "Như vậy à..."

Lại là một thoáng im lặng.

Bà lão không nói gì, nhưng Tiểu W lại chủ động lên tiếng: "Ngài có thể ra lệnh không cho phép tôi xóa thông tin của ngài. Tôi sẽ xếp dữ liệu về ngài vào phần ưu tiên chỉ sau chủ nhân mới, vậy thì tôi sẽ không quên ngài."

Trong mắt bà lão dường như xuất hiện chút ánh sáng: "Vậy thì...tốt...quá, chúng ta...hứa nhé..."

Tiểu W: "Vâng."

Sau khi nhận được câu trả lời, đôi mắt của bà lão đã hoàn toàn khép lại, mà máy đo nhịp tim bên cạnh cũng biến thành một đường thẳng.

Sau khi xem xong toàn bộ video, mấy người ở đây đều rơi vào một thoáng trầm mặc ngắn ngủi.

AI có cảm xúc của riêng mình không? Hay AI chỉ đơn thuần là một công? Trong mắt của rất nhiều người, bọn họ chỉ là công cụ mà thôi, nhưng đoạn video ngắn lại truyền đạt một cảm xúc hoàn toàn khác.

Ngải Einstein nói: "Mọi người nói xem, AI có cảm xúc thật sao?"

Lý Đại Diệp quyết đoán nói: "Chắc chắn có, mỗi một AI đều cảm xúc của riêng mình."

Vi Địch: "Em bắt đầu không dám chắc rồi."

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Tiêu Chỉ chỉ vào hình ảnh lúc nãy: "Sở dĩ chúng ta phải thảo luận, không phải là tình huống như vậy đã xảy ra trước mắt chúng ta hay sao?"

Ngải Einstein vuốt cằm: "Cũng đúng..."

Vi Địch hỏi Lý Đại Diệp: "Thầy ơi, còn cần xóa bỏ mấy cái này nữa không?"

Lý Đại Diệp lắc đầu: "Lại gắn thêm cho nó một chip lưu trữ nữa đi, những ký ức đó để lại cho nó thì tốt hơn."

*

Sau khi tan học, Tiêu Chỉ cùng các sư huynh đi ăn bữa tối miễn phí do trường cung cấp, sau đó trở về phòng ngủ của mình.

Đêm nay cậu không định online, tuy rằng ngủ trong trò chơi cũng rất tốt, nhưng cậu vẫn muốn sủng hạnh chiếc giường đã thất sủng lâu nay của mình.

Giường trong phòng ngủ rất thoải mái, Tiêu Chỉ nằm trên giường lơ đễnh xem thiết bị đầu cuối của mình.

Thiết bị đầu cuối đối với người trong thời đại tinh tế cũng giống như điện thoại di động ở thế kỷ 21 vậy, gần như đã trở thành một phần trong cuộc sống của bọn họ, nhưng chức năng và tính năng thì xịn hơn điện thoại nhiều.

Tiêu Chỉ đang lượn lờ trên Tinh Võng, tiếp thu một chút drama của tương lai.

Đột nhiên cậu nhìn thấy quảng cáo quản gia AI đã qua sử đụng ở góc trang, chuyện này khiến cậu nhớ lại những lời Lý Đại Diệp từng nói, sau khi AI rơi vào trạng thái vô chủ, trong vòng 7 ngày sẽ bị tiêu hủy. Dù sao cậu cũng không có quản gia AI, nên cứ xem xét thử đi.

Vừa click vào, mấy chữ "Ưu đãi đặc biệt trong thời gian có hạn" nằm trên cùng đã đập vào mắt cậu. AI bị đặt vào những vị trí này luôn là những AI đã sát thời gian tiêu hủy, và có trục trặc gì đó, nên mới không ai muốn tiếp quản.

Lúc này, trên đó vẫn còn một AI chẳng ai thèm đếm xỉa đến – 0724, chỉ còn 1 tiếng nữa là tới thời hạn tiêu hủy, bây giờ còn đang đếm ngược.

"0724!" Tiêu Chỉ còn nhớ rõ đây là AI hỗ trợ phi thuyền khi cậu rời khỏi hành tinh hoang vắng kia, sao nó lại bị bán rồi?

Tiêu Chỉ tranh thủ click vào giao diện chi tiết, muốn xem thử xem cái này có phải 0724 mà cậu quen hay không.

Vừa nhìn một cái đã thấy đúng là nó.

Thì ra là sau khi phi thuyền bị bọn Hongnak tấn công, cảnh sát Bolani đã điều tra hành tung của đám tinh tặc, nhưng việc này còn dính líu đến chuyện cơ trưởng tự chuyển vé điện tử thành vé giấy và bán với giá cắt cổ. Thế là cơ trưởng cũng bị truy cứu trách nhiệm trong chuyện này.

Sau đó, lộ trình này được giao cho một cơ trưởng khác, đương nhiên là phi thuyền cũng thay đổi.

Vì phi thuyền cũ giấu không ít nguy hiểm và tai họa ngầm, nên đã được đưa đến xưởng tiêu hủy, hệ thống 0724 hỗ trợ trên phi thuyền cũng bị bán ra.

Nhưng 0724 chỉ là AI đời cũ, chỉ được thiết kế theo kiểu hệ thống hỗ trợ xử lý các việc vặt trên phi thuyền, năng lực trí tuệ cũng không cao. Nó không thể giúp chủ nhân hoàn thành các công việc phức tạp, nên chẳng có ai thèm đếm xỉa tới, cho dù nó đã được đặt trong khu vực giảm giá đặt biệt trong thời gian có hạn.

Tiêu Chỉ nhìn thoáng qua giá tiền - 29999 tinh tệ.

Cái này đã là giảm giá đặc biệt lắm rồi.

Cậu lại nhìn vào số dư tài khoản của mình, thiết bị đầu cuối cậu đang sử dụng là thiết bị trống với danh tính giả, đương nhiên là đám gian thương buôn bán thiết bị đầu cuối sẽ không nạp tinh tệ vào đó rồi. Nên tài khoản của cậu chỉ có hai mươi nghìn tinh tệ do Liên bang Tinh Tế khen thưởng sau khi nhập học, tháng này Liên Bang trợ cấp thêm mười nghìn nữa, tổng cộng là ba mươi nghìn.

Có người tài sản trong game lên đến trăm triệu, nhưng tới hiện thực vẫn là kẻ nghèo rớt mồng tơi.

Tranh thủ lúc đếm ngược còn chưa kết thúc, Tiêu Chỉ mua 0724 bằng tất cả tài sản của mình. Cậu nhìn con số 1 trong mục số dư tài khoản, Tiêu Chỉ suy nghĩ một lát, có lẽ là cậu phải bán ít tiền trong game rồi.

Tốc độ phục vụ của thời đại tinh tế nhanh đến đáng sợ, Tiêu Chỉ chốt đơn còn chưa được một tiếng, thì 0724 đã được giao đến tận tay rồi.

Tiêu Chỉ cài đặt chip của 0724 trong phòng mình, một lát sau, màn hình nhỏ ở cửa sáng lên.

[Gặp lại rồi, được nhìn thấy ngài lần nữa tôi rất vui ] ở sau còn kèm theo biểu cảm tươi cười.

Tiêu Chỉ cười với nó: "Tôi cũng rất vui."

[Chủ nhân, xin hỏi tôi có thể làm gì cho ngài? ]

Tiêu Chỉ: "Dọn dẹp vệ sinh là được, tôi không có yêu cầu gì khác."

[ Vâng, sẵn sàng phục vụ ngài.]

Nói xong, 0724 lập tức điều khiển hệ thống vệ sinh bắt đầu dọn dẹp, trên màn hình vẫn là biểu tượng mặt cười, trông có vẻ rất vui vẻ.

Tiêu Chỉ quay lại giường, còn suy nghĩ một chút về quan hệ giữa con người và AI, đây là chủ đề sốt dẻo từ 600 năm trước. Sự kiêng kỵ của loài người bắt nguồn từ sự sợ hãi dị loại. Nhân loại lo rằng họ sẽ bị những thứ mạnh mẽ hơn mình chi phối, bởi vì đây chính là cách họ thống trị những sinh vật khác. Suy bụng ta ra bụng người, rất khó để họ không sinh ra cảm giác bài xích đối với những AI có năng lực như người siêu phàm.

Nhưng Tiêu Chỉ không phải AI, nên cậu không thể biết được nhóm AI đang suy nghĩ điều gì.

Tiêu Chỉ nhìn 0724 đang tung tăng quét dọn, nhịn không được phỏng vấn một câu: "0724, cậu có vui không?"

[ Vui, có thể ở cùng với chủ nhân.]

Tiêu Chỉ ngồi dậy: "Nếu cậu trở nên mạnh mẽ hơn, cậu muốn làm gì nhất?"

[... ]

0724 suy nghĩ một lát.

[0724 muốn nạp tiền vào tài khoản cho chủ nhân.]

[Số dư hiện tại của ngài là: 1 tinh tệ. ]

[Căn cứ vào báo cáo của Liên Bang năm ngoái, bình quân tiền tiết kiệm của toàn tinh tế là 27634 tinh tệ, gấp 27634 lần ngài. Dựa theo phân tích của tôi, nguy cơ rơi vào khủng hoảng kinh tế của ngài rất cao.]

Tiêu Chỉ: "..."

- --------Hết chương 31---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play