Editor: Yuri Ilukh
"Hừm" Hàn Tử Kiêu trả lời, "Tôi bỗng nhiên hối hận, không muốn ra cái giá kia".
Ngô Cận hoàn toàn không rõ anh lấy liền đi bằng cách nào, tức hộc máu mà giãy giụa lần cuối: "Ngài làm như vậy là lật lọng, sau này người khác làm thế nào phục ngài?"
Hàn Tử Kiêu bâng quơ nói: "Ta không muốn ra giá hai ngàn vạn nhưng đồng ý trả hai trăm vạn".
Ngô Cận bên kia bình tĩnh.
Hai trăm vạn.
Không điên cuồng giống hai ngàn vạn nhưng cũng không ít.
Ngô Cận thoả hiệp: "Hai trăm vạn cũng được, ngài chuyển tới cho tôi sao?"
"Tôi đã chuyển".
"Đã chuyển? Không có!" Ngô Cận nóng nảy, "Nãy giờ tôi vẫn luôn kiểm tra tài khoản, gì cũng không có mà"
"Tôi không những đã chuyển tiền mà còn làm cho số tiền này hợp pháp. Dạo này cậu có mua một cái máy sấy nhỏ đúng không? Chuỗi cửa hàng điện máy kia vừa vặn là của tôi, hai trăm vạn xem như tiền trúng thưởng khi mua sắm".
Hàn Tử Kiêu thản nhiên tiếp tục: "Người mua là một người tên là Nhã gì đó, là bạn gái cậu? Tôi đã chuyển hai trăm vạn vào tài khoản cô gái đó, một lát nữa chắc sẽ có người của cửa hàng điện máy gọi điện thống báo cho cô ta".
Bên kia im lặng một lát rồi đột nhiên la to: "Hàn Tổng, ngài chuyển sai người rồi! Sai người rồi!!"
Ngại hắn ta quá phiền, Hàn Tử Kiêu để điện thoại xa tai một chút, còn nói bảo vệ tắt điện thoại.
Hai trăm vạn cũng đủ cho một cô gái bắt đầu cuộc sống một lần nữa tại một thành phố ven biển.
Mua một căn phòng xinh đẹp, mua một chiếc xe, nuôi một con mèo.
Có công việc ổn định, mỗi ngày đi làm rồi tan làm, cuối tuần có thể về nhà bố mẹ ăn cơm ké.
An Hi lau lau mặt bàn, đột nhiên hỏi Hàn Tử Kiêu: "Có muốn một ly trà nữa không?"
Khoé miệng Hàn Tử Kiêu hơi cong cong: "Được".
"Vẫn muốn trà xanh?"
Hàn Tử Kiêu lắc đầu: "Cô chọn giúp tôi một loại đi".
An Hi nghĩ nghĩ, giúp anh làm một ly trà sữa kem chesse matcha mình thích nhất, đưa cho anh.
Lại nhịn không được làm một ly giống vậy cho mình, lấy bột matcha phủ lên trên kem chesse, An Hi lại có chút không yên tâm: "Ngô Cận chắc chắn sẽ đi tìm Nhã Nhã, nếu cô ấy mềm lòng, lại lần nữa ở cùng hắn ta thì sao?"
Hàn Tử Kiêu dừng một chút mới trả lời: "Nhóc con, cô biết tại sao trên thế giới người xấu luôn sống sướng hơn người tốt không?"
Hàn Tử Kiêu xoay xoay ly trà sữa trong tay: "Bởi vì người tốt dễ mềm lòng, mềm lòng sẽ dung túng cái ác. Phúc hoạ đều do tự mình định. Người ta đã cho cô ta cơ hội, mọi chuyện còn lại phải xem chính bản thân cô ta".
An Hi ngại ngùng: "Cơ hội là anh cho cô ấy".
"Cô ta uống trà sữa của cô, là cô cho cô ta phúc khí" Hàn Tử Kiêu không thừa nhận, "Tôi tuỳ tiện chuyển khoản sai người mà thôi".
Ban đầu cô vốn là đang vội vội vàng vàng ở quầy bên kia, lách cách lang cang như con chuột nhỏ, nhưng âm thanh bỗng nhiên dừng lại. Hàn Tử Kiêu không nhìn thấy nhưng cũng biết cô bây giờ hẳn là đang nhìn anh.
Tưởng tượng cảnh cô tròn xoe đôi mắt giống như những con thú nhỏ đánh giá chính mình, Hàn Tử Kiêu bỗng nhiên nhịn không được muốn hù doạ cô.
Hàn Tử Kiêu lặng lẽ thay đổi sang giọng điệu lạnh lùng: "Tôi làm gì có loại hảo tâm đó? Cô biết tôi là ai sao? Tôi là sát thần, chuyên gieo hoạ cho người khác. Ai gặp tôi người đó xui xẻo".
An Hi một chút cũng không sợ hãi, giọng nói đều là tò mò: "Thì ra thật sự có đồ vật gọi là sát thần?"
Đồ vật?
Nhóc con này dám can đảm gọi sát thần sống sờ sờ là 'đồ vật'?
Hàn Tử Kiêu ngồi im không nhúc nhích, nhưng trong lòng lại rất muốn chụp cái ót tròn trịa của cô một cái.
Nhưng hiện tại còn chưa phải thời điểm giáo huấn đứa nhóc này.
Hàn Tử Kiêu hỏi: "An Hi, chúng ta làm cái giao dịch được không?"
"Giao dịch? Anh lại muốn tôi đóng cửa tiệm trà sữa, lấy toàn bộ Thuỵ Khí cho một mình anh sao? Tôi không cần".
An Hi cự tuyệt không hề do dự.
"Không phải" Hàn Tử Kiêu nói, "Chúng ta có thể đổi một cách hợp tác khác. Tôi biết cô là một con Tiểu Sô Ngu, muốn tản Thuỵ Khí. Tôi có biện pháp giúp cô nuôi ra càng ngày càng nhiều Thuỵ Khí, cô lấy một nửa Thuỵ Khí tạo ra đưa cho tôi, giúp tôi xoá bớt sát khí ngưng tụ ở đôi mắt. Do đó, Thuỵ khí của cô càng nhiều tôi càng hoá giải sát khí nhanh, thế nào?
An Hi nghĩ thầm: Thì ra đôi mắt của anh là vì ngưng tụ sát khí nên mới không nhìn thấy.
An Hi hỏi: "Nhưng Thuỵ khí chỉ có một chút như vậy, có tác dụng không lớn đối với anh đúng không?"
Hàn Tử Kiêu không phản ứng, đã có dự tính trước: "Mỗi ngày một chút, sẽ có ngày hoàn toàn xoá hết được, hơn nữa cô ngoan ngoãn nghe tôi nói, sẽ luyện được ngày càng nhiều Thuỵ Khí".
Ngoan ngoãn nghe lời? Nghe sao có chút kỳ quái vậy.
An Hi nghĩ thầm, nếu anh ta có biện pháp làm Thuỵ khí ngày một nhiều lên thì cũng đáng suy nghĩ.
Nhưng mà có thể tin tưởng anh ta sao?
Hay là đồng ý đi, giao dịch này hai bên cùng có lợi, hơn nữa thường xuyên nhìn thấy anh ta cũng không tồi, anh ta lớn lên đẹp trai như vậy...
"Rất tuấn tú sao?" Hàn Tử Kiêu bỗng nhiên lạnh lùng nói tiếp.
An Hi sợ run người, thiếu chút nữa ném luôn cái ly trong tay: "Anh... anh có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng người khác sao?"
Có thể nghe thấy tiếng lòng của người khác, đây là dạng quái vật gì vậy.
"Tôi không nghe thấy cô suy nghĩ cái gì".
Hàn Tử Kiêu nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng bắn về phía An Hi, "Nhưng mà tôi có thể nghe thấy nó đang nói cái gì"
Một con động vật nhỏ trên vai An Hi chậm rãi hiện hình.
Một con nho nhỏ, thân thể nửa trong suốt, nhỏ khoảng bàn tay, trên đầu có một đôi mắt to và một đôi râu mềm mại, giống như một đống slime.
Trên vai đột nhiên có một đồ vật như vậy làm An Hi sợ tới mức nhảy lên, liều mạng muốn ném nó xuống.
Nhưng mà không ném xuống được, nó bám rất chặt.
An Hi duỗi tay muốn đẩy nó xuống, nhưng tay cô lại xuyên qua nó, trực tiếp sờ đến bả vai của chính mình.
Hàn Tử Kiêu nghe được cô lại nhảy nhảy: "Đẩy xuống không được đâu. Đây là một loại tà sát, gọi là tham thú. Lúc nãy là nó nói chuyện bên tai cô, dụ hoặc cô, cô lại cho rằng những lời này đều là do cô nghĩ trong lòng".
An Hi khiếp sợ nhìn con động vật nhỏ kia.
Câu nói bảo Hàn Tử Kiêu đẹp trai kia, chẳng lẽ là nó nói?
Thật là một tay thiện nghệ chuyên thổi gió bên tai.
Hàn Tử Kiêu bình yên ngồi, "Thứ này bây giờ lan tràn khắp nhân gian, nhưng có con to, có con nhỏ. Khi cô nổi lên lòng tham gì đó, lại có duyên gặp phải nó liền có khả năng trêu chọc trúng. Con trên người cô, tôi đoán đã theo cô vài tháng".
An Hi khóc không ra nước mắt nhìn vật nhỏ trên vai: "Tôi là Thuỵ thú, cũng sẽ trêu chọc trúng nó sao?"
"Cô chưa từng nổi lòng tham sao?" Hàn Tử Kiêu nhẹ nhàng hỏi, "Nổi lên lòng làm liền sẽ có khả năng đụng trúng. Nhưng chỉ cần cô không đi hại người, trên người có thứ này cũng sẽ không sao. Tôi có thể giúp cô, làm cô không chỉ có thể thấy nó mà còn có thể phân biệt đâu là lời cô nói, đâu là lời nó nói bên tai cô".
Hàn Tử Kiêu nói xong lại chấm chấm ngón tay về phía An Hi.
Sau đó tổng kết, "Cho nên hợp tác với tôi sẽ có rất nhiều điểm tốt mà cô không nghĩ tới".
An Hi bỗng nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ truyền đến bên tai: "Hắn ta là sát thần lợi hại như vậy, hợp tác với hắn nhiều chỗ tốt hơn, đáp ứng hắn đi".
An Hi bỗng nhiên quay đầu, thấy vật nhỏ đứng lên đầu vai, đang ghé vào tai cô.
Bị An Hi bắt được làm nó có chút xấu hổ.
"Ngươi bây giờ thật sự có thể nghe ra là ta đang nói chuyện? Haha...haha...."
Tiểu tham thú ngượng ngùng bò về vai An Hi, cẩn thận liếc nhìn Hàn Tử Kiêu: "Lão đại, đại lão, tôi là đang giúp ngài".
An Hi cạn lời nhìn vật nhỏ ném không được trên vai.
Trước kia nhìn không thấy, không cảm nhận được, bây giờ biết trên người có thứ này làm cả người đều khó chịu.
An Hi lập tức nói điều kiện với Hàn Tử Kiêu: "Nếu anh có thể lấy nó từ vai tôi xuống, tôi sẽ đồng ý hợp tác với anh".
"Được" Hàn Tử Kiêu như là đã đoán được An Hi sẽ nói như vậy, trả lời rất dứt khoát, tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi lệch sang một bên, nói với An Hi, "Lại đây".
An Hi đi khỏi quầy, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh anh.
Hơi thở lạnh lùng trên người anh truyền đến, sâu kín, mang theo chút hương bạch đàn như cũ.
"Gần chút nữa. Tôi cũng không biết cô ở đâu"
An Hi đành phải tới gần thêm chút nữa.
Hô hấp của cô nhẹ nhàng phất qua gương mặt Hàn Tử Kiêu, Hàn Tử Kiêu biết, cô hẳn là đang cúi đầu nhìn anh.
Có thứ gì đó nhẹ nhàng cọ qua chân Hàn Tử Kiêu, đó là vạt tạp dề mềm mại của cô.
"Lại gần một chút nữa" Hàn Tử Kiêu thấp giọng nói.
"Không thể lại gần nữa" An Hi nghiêm túc nói.
Lại gần chút nữa là chỉ có thể giống như hôm trước, ghé vào trên người anh.
Hàn Tử Kiêu hình như là hơi cười, nâng tay lên, giữa những ngón tay sạch sẽ không biết từ khi nào treo một chiếc vòng cổ bạc.
Vòng cổ lay động trong lòng bàn tay anh, có một viên cầu nhỏ tinh xảo bằng bạc được khắc chạm rỗng hoa văn, lớn hơn quả Cherry một chút, đung đưa phát ra âm thanh nho nhỏ.
Là một cái lục lạc nhỏ.