Triệu Bảo Châu cứ thế được Ngải Thiên cõng về nhà, y ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng hắn, đến nhà cũng ôm chặt hắn không chịu buông tay.
Ngải Thiên còn phải nhẫn nại khuyên nhủ y.
"Bảo Châu, chúng ta tắm trước nhé, toàn thân bùn sình ngủ không thoải mái đâu, mà phải tắm rửa sạch sẽ mới bôi thuốc lên chân ngươi được."
"Vâng."
Triệu Bảo Châu ngoan ngoãn nghe lời ngồi trên ghế nhỏ Ngải Thiên đem tới cho y, chỉ là đôi mắt kia một mực dõi theo Ngải Thiên, hắn đi đến đâu ánh mắt y theo đến đấy.
Tuy nhà họ đã sửa lại nhưng không có phòng tắm riêng, cũng chưa mua thùng tắm mà chỉ có túp lều xập xệ chắn gió.
Không có thùng tắm nên chỉ có thể nấu nước nóng pha với nước lạnh đổ vào thùng rồi cầm gáo giội lên người.
Bình thường đều tắm kiểu này, Ngải Thiên cũng chẳng thấy có gì không ổn.
Nhưng hôm nay Triệu Bảo Châu cởi đồ ngồi trong chuồng bò, thân thể trắng như ngọc bị gió lạnh thổi qua lập tức co rúm lại.
Đột nhiên hắn thấy xót xa.
"Phu quân......" Triệu Bảo Châu bị nước nóng làm rùng mình một cái, "Nóng quá."
Không nóng không được, hôm nay cảm xúc của Triệu Bảo Châu lên xuống đột ngột, trên mình bị thương còn hứng gió cả đêm, nếu không cẩn thận chỉ sợ lại ngã bệnh, trong nước tắm này Ngải Thiên đã bỏ thêm rất nhiều dược liệu để khử lạnh.
"Ta sẽ lau rửa thật nhanh, ngươi ráng chịu một lát nhé."
Triệu Bảo Châu cũng nghe lời hắn, rõ ràng trên người toàn vết bầm tím vì hôm nay leo núi bị ngã mà vẫn cố tỏ ra không đau, một mình âm thầm hít hà.
Ngải Thiên lại chửi thầm.
Sáng mai phải mua thùng tắm về mới được.
Từ nay trở đi hắn sẽ không để Triệu Bảo Châu phải chịu khổ nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT