Vương Như hơi nhíu mày, sau đó bà ấy nhanh chóng thả lỏng cơ mặt ra: “Quần áo của cháu bẩn rồi, dì cũng không giữ cháu ở lại nữa, mau về thay đi. Dì Trương, tiễn khách!”
“Cô An, chúng ta đi thôi?” Dì Trương đi vòng ra sau xe lăn và nắm lấy xe lăn.
An Sơ Tuyết liếc nhìn Vương Như với vẻ mặt phức tạp, cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó dì Trương đẩy cô ta đi.
Đột nhiên mây đen cuồn cuộn kéo đến, chiếm lấy bầu trời xanh ngắt, một tiếng sấm nặng nề âm u vang lên từ nam chí bắc, những hạt mưa lớn bắt đầu rơi xuống, tí tách kêu.
Mặc Tinh nằm một bên trên giường, cô cuộn mình thành một quả bóng, dùng hai tay ôm chặt lấy mình. Cô nhìn hộp quà bên cạnh cái gối, bây giờ trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ…
Cô ấy muốn thành công trong phi vụ này!
Ngay cả khi Tiêu Cảnh Nam ngủ rồi, cô cũng không buông tha cho anh, cô vẫn có thể để lại một số bằng chứng hình ảnh quan hệ giữa hai người, sau đó cô sẽ những dùng ảnh hoặc video đó để ép anh buông tha mình!
Nếu thất bại, Tiêu Cảnh Nam nhất định sẽ tức giận mà trả đũa cô, anh luôn tàn nhẫn như vậy, nói không chừng đến lúc đó, anh muốn giết cô cũng nên.
Nếu cô chết, đó cũng là một loại giải thoát…
Cạch!
Ngay lúc cửa mở, Mặc Tinh gần như đồng thời ngồi dậy, cảnh giác nhìn về phía cánh cửa.
Đập vào mắt cô là bóng dáng của Vương Như, lông tơ lông tóc cô lúc nãy mới rũ xuống: “Bác gái."
“Ừ.” Vương Như đưa tay phải ra sau, đi đến bên giường, sau đó lấy ra món quà giấu sau lưng ra.
“Ngày mai bác sợ mình bận tổ chức sinh nhật cho cháu, không có thời gian nên bây giờ bác tặng quà cháu trước. Chúc Tinh Tinh nhà chúng ta mãi mãi tuổi 17, luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc, bình an, và khoẻ mạnh nha.”
“Cảm ơn bác gái.” Mặc Tinh nói.
Món quà không có bao bì cầu kỳ, chỉ đơn giản là một hộp thủy tinh vuông trong suốt với một chiếc vương miện nhỏ nhỏ xinh được đính kim cương.
Chiếc vương miện này là món quà mà bác đã hứa tặng cô vào dịp sinh nhật 18 tuổi, nói rằng cô có thể đội chiếc vương miện nhỏ này khi kết hôn với Tiêu Cảnh Nam.
Nhưng rồi sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cô thậm chí còn không có cơ hội nhận quà sinh nhật của bác mình, hơn nữa còn bị đánh gãy chân, tống vào tù 2 năm.
“Nhưng cháu không thể nhận được.” Mặc Tinh đặt hộp quà vào tay Vương Như, nhắm mắt nói: “Cái này thuộc về con dâu của nhà họ Tiêu, với lại cháu với tổng giám đốc Tiêu không thể đến được với nhau đâu ạ!”
Cô đã từng rất ghét người khác nói việc cô và Tiêu Cảnh Nam không thể đến được với nhau, nhưng bây giờ chính cô lại lặp đi lặp lại câu nói này, thật sự là rất nực cười.
Vương Như không nhận, bà ấy nói: “Ai nói vậy? Cháu là con dâu của nhà họ Tiêu và đây là món quà bác tặng cho con dâu nhà họ Tiêu. Cháu tuy không phải con dâu bác nhưng món quà này là dành cho cháu. Cầm đi, nếu không bác sẽ giận đó!”
Cạch!
Lúc này, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Cảnh Nam ngay lập tức bước vào. Bộ vest được cắt may khéo léo tôn lên bờ vai rộng, vòng eo thôn và đôi chân dài.
Hộp quà trong suốt trong tay Mặc Tinh vẫn nhẹ nhàng lắc lư, ánh sáng phản chiếu của tấm kính cứ thế chiếu rọi vào mặt cô, khiến sắc mặt cô càng tái nhạt hơn.
Cô liếm đôi môi khô khốc của mình, sau đó rời khỏi giường, đưa hộp quà cho Tiêu Cảnh Nam. "Bác gái nói đây là quà cho anh.”
“Tôi không rỗi hơi tranh đồ chơi với cô, cầm lấy đi.” Tiêu Cảnh Nam liếc nhìn chiếc vương miện nhỏ trong hộp thủy tinh, ánh mắt anh tối sầm lại, rồi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn của cô.
Mặc Tinh chu môi, sau đó đành cầm lấy hộp quà, đi đến bên cạnh Vương Như: “Bác à, tổng giám đốc Tiêu không nhận, hay là bác cứ cầm về trước đi ạ. Đợi khi nào cô An và tổng giám đốc Tiêu đính hôn, lúc đó bác tự tay trao cho cô An chiếc vương miện nhỏ này thì tốt hơn ạ.”
Nếu cô nhận lấy chiếc vương miện nhỏ này trước mặt Tiêu Cảnh Nam, e rằng anh sẽ nghĩ rằng cô vẫn còn mơ mộng về anh.
“Được rồi.” Vương Như cầm lấy hộp quà, sau đó bà ấy quay sang nói với Tiêu Cảnh Nam: “Cảnh Nam, lễ phục đã chuẩn bị xong chưa?
Tiêu Cảnh Nam gật đầu, cầm lấy ba túi quà trong tay: “Con làm như mẹ nói, đặt mua 3 bộ lễ phục phiên bản giới hạn!”
“Ừ.” Vương Như mỉm cười, cầm lấy ba túi quà, sau đó bà ấy đặt vào tay Mặc Tinh: “Bác không biết cháu có thích hay không nên bảo Cảnh Nam đặt mua thêm mấy bộ. Cháu chọn lấy một bộ mai mặc, hoặc ngày mai thay cả ba luôn cũng được!”
“Cảm ơn bác gái.” Mặc Tinh cầm lấy túi quà nhưng cô không mở ra luôn mà trực tiếp đặt ở trên giường, sau đó căng thẳng đứng ở bên cạnh Vương Như.
Vương Như cầm hộp thủy tinh trong suốt trên tay lên, bà ấy khẽ cong khóe môi cười, sau đó kéo Tiêu Cảnh Nam đi ra ngoài: “Một mình con đàn ông ở trong đó, Tinh Tinh đương nhiên sẽ ngại, không dám thay đồ, chúng ta ra ngoài đi.”
Vương Như mở cửa ra, đợi khi nào anh ra hẳn ngoài mới đóng cửa lại.
“Tối mai ở khách sạn Minh Châu, mẹ sẽ tổ chức tiệc sinh nhật cho Tinh Tinh, con nhớ tới nhé.” Nói xong, Vương Như đưa chiếc hộp thủy tinh trong suốt cho người hầu bên cạnh rồi bảo họ cất đồ vào phòng bà ấy.
Tiêu Cảnh Nam dừng lại một chút, sau đó bước xuống cầu thang xoắn ốc: “Con bận lắm, không có thời gian."
"Chuyện giữa con và Tinh Tinh, cả An Sơ Tuyết nữa, mẹ không can thiệp vào. Nhưng ngày mai là ngày sinh nhật của con bé, con nên qua, như thế được không?" Vương Như xoa xoa lông mày của mình, bà ấy đứng trên bậc thang nhìn theo bóng lưng anh..
Tiêu Cảnh Nam bước xuống bậc thang cuối cùng rồi mới chịu quay lại nhìn bà ấy: “Khi nào thì kết thúc?"
“11h tối.” Vương Như nói.
Tiêu Cảnh Nam hừ một tiếng, sau đó quay người đi về phía cửa và nói: “Con sẽ đến đó trước khi bữa tiệc kết thúc."
“Chờ đã.” Vương Như gọi anh lại, đi vòng qua trước mặt Tiêu Cảnh Nam, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn người con trai cao hơn bà ấy nửa cái đầu: “Có thể ngồi xuống nói chuyện được không?”
“Mẹ muốn nói gì?” Tiêu Cảnh Nam xoay người đi tới sô pha, ngồi xuống, khoanh đôi chân thon dài lại.
Trái cây trên bàn đã đổi màu sau khi để một thời gian. Người hầu bưng lên một ít hoa quả mới, sau đó đặt trước mặt mỗi người một tách trà nóng.
“Con rõ ràng là biết Sơ Tuyết năm đó giở trò, tại sao lại đối xử với Tinh Tinh như vậy?” Vương Như nhấp một ngụm trà hỏi.
Tiêu Cảnh Nam mím môi dưới lại, anh gõ những ngón tay mảnh khảnh trên bàn trà: “Từ lúc nào mẹ lại giống dì An, thích xen vào chuyện bọn con vậy ạ?”
“Nếu con không muốn nói, mẹ cũng không ép con.” Vương Như khẽ cau mày khi nghe thấy hai từ “dì An”.
Bà ấy uống vài ngụm trà trước khi tiếp tục: "Cuộc hôn nhân của con và Sơ Tuyết liên quan tới quá nhiều chuyện, chuyện con chọn Sơ Tuyết theo ý bố con và ông nội, mẹ có thể hiểu được.”
Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam bỗng tối sầm lại, tần suất gõ tay lên bàn càng nhanh, nhưng giọng nói anh vẫn rất bình tĩnh: “Cảm ơn mẹ."
“Đừng nói cảm ơn trước.” Vương Như cười tủm tỉm, nhàn nhạt tự giễu: “Mẹ có thể hiểu được nhưng không có nghĩa là mẹ chấp nhận điều đó.”
Khoé miệng bà ấy hơi nhăn lại, sau đó Vương Như đập mạnh tách trà xuống đất, nhưng gương mặt vẫn cố giữ một nụ cười nhẹ: “Cảnh Nam, con có biết cảm giác như thế nào khi bị người khác xen vào cuộc hôn nhân không? Nó giống như ăn phải ruồi vậy.”
“Nếu mẹ không muốn, con sẽ không đính hôn với cô ta.” Hai chân chồng lên nhau của Tiêu Cảnh Nam bỗng bằng phẳng trên mặt đất, thân thể anh hơi nghiêng về phía trước, đồng thời khuỷu tay đặt trên đầu gối.
Vương Như: “Việc hủy hôn ước chắc chắn sẽ gây bất lợi với bố con và ông nội con, còn có cả người của công ty nữa. Ông nội con vốn đã không thích con rồi, nếu con làm chuyện này, con cái nhà bác nhà chú kiểu gì cũng làm loạn lên, đến lúc đó, mẹ sợ rằng đến 8% cổ phần tập đoàn Tiêu Thị, con cũng không cầm được nữa.”
"Hôm nay mẹ đã mở lời với con để nói: Mẹ sẽ không vì tình cảm cá nhân mà ảnh hưởng đến tương lai của con, nhưng mẹ sẽ không nhìn mẹ con nhà họ An dựa vào con và bố con để có cuộc sống suôn sẻ như vậy. Buổi tiệc sinh nhật tối mai của Tinh Tinh, con buộc phải tới, đúng 6h nhé.”
Người hầu đi tới, dọn dẹp đống hỗn độn trên mặt đất, sau đó đặt trước mặt bà ấy một tách trà mới.
“Mẹ muốn con giữ thể diện cho Mặc Tinh ư?” Tiêu Cảnh Nam cầm lấy trà, chưa kịp uống thì đã ngay lập tức đặt lại bàn: “Mẹ làm như vậy là vì quan tâm cô ấy ư, hay là mẹ đang lợi dụng Mặc Tinh?”
Ánh mắt Vương Như phức tạp nhìn Tiêu Cảnh Nam, sau đó bà ấy đứng lên: “Mẹ đi xem Tinh Tinh chọn bộ nào mặc.”
Khi đến cầu thang xoắn ốc, bà ấy dừng lại và nhìn anh: “6h tối ngày mai, tại khách sạn Minh Châu, nhớ đến đó!”
Tiêu Cảnh Nam nhìn theo bóng lưng của bà ấy, cầm một quả táo ném vào miệng, sau đó lấy khăn giấy lau khóe miệng, đứng dậy rời đi.
Đêm ngày 27 tháng 9 và ban ngày ngày 28 tháng 9, tổng cộng là hai mươi tư giờ, nhưng đối với Mặc Tinh, từng phút từng giây trôi qua đều đem lại cảm giác dày vò, khó chịu vô cùng.
Cô gặp ác mộng suốt đêm, hết cơn này đến cơn khác, một vòng lặp vô tận, không bao giờ có hồi kết. Cô sợ hãi tỉnh lại mấy lần, mỗi lần đều toát mồ hôi lạnh, nhưng sau khi nằm xuống, cô lại ngủ thiếp đi, quả là một cơn ác mộng.
Buổi sáng tỉnh dậy, bộ đồ ngủ của cô đã ướt đẫm mồ hôi, cơ thể cô lạnh ngắt, nước da trông rất xấu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT