Bên ngoài là giọng nói của Trương Hàn và Hứa Thư Di, nghe không rõ lắm, chỉ có thể từ ngữ điệu mà nhận ra giọng của mỗi người, một Hứa Thư Di luôn ồn ào nghe giọng có vẻ đang giận dỗi.

Mặc Tinh mở tay ra, nhìn vết thương trong lòng bàn tay, bất giác nở nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có niềm vui, một nụ cười chua xót.

5 giờ chiều Mặc Lôi tới đem theo một đống đồ ăn mà cô thích, nói: “Anh phải chạy đến mấy cửa hàng, xếp hàng đến tận chiều mới mua được đống này đấy, em ăn nhiều một chút.”

Mặc Lôi đặt mọi thứ lên bàn, đưa cho cô một đôi đũa và một hộp cơm, sau đó anh lấy ra một chai rượu trắng, lại để nó lên bàn.

“Sao đột nhiên anh lại muốn uống rượu thế?” Anh trai cô bình thường không thích uống rượu, vì thế cô thản nhiên hỏi.

Mặc Lôi nén khó chịu trong lòng, rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch: “Chỉ là bỗng dưng muốn uống một chút.”

Anh ấy không mặc vest, không thắt cà vạt, hai chiếc cúc phía trên áo cũng không cài, để lộ ra xương quai xanh và cơ ngực vạm vỡ mà người khác vô tình liếc qua là có thể nhìn thấy.

Lúc anh ấy uống rượu, động tác uống rượu làm cho áo sơ mi hở thêm một chút, để lộ một vết thương dài chạy dọc từ cổ xuống đến xương quai xanh.

“Vết thương trên cổ anh là sao vậy?” Mặc Tinh buông đũa, nhíu mày hỏi.

Mặc Lôi giật mình, vội vàng kéo cổ áo lại, sau đó vội vàng làm ra vẻ mơ mơ hồ hồ, nói: “Cũng đã nhìn thấy rồi, em muốn hỏi cái gì, đều lớn cả rồi, không đoán ra được sao?”

“Anh” Mặc Tinh nhìn thẳng vào mắt anh trai, đôi mắt hiện lên vẻ u ám.

Mặc Lôi gãi gãi cổ, lẩm bẩm: “Em đã ở trong tù 2 năm, sao mà vẫn ngô nghê thế chứ?”

“Đừng hòng đánh trống lảng.” Mặc Tinh nghiêm mặt nói.

Mặc Lôi đang rất tức giận, muốn tìm ai đó để nói chuyện.

Anh đặt đũa xuống bàn và kể cho Mặc Tinh nghe hết những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cuối cùng, anh nhăn mặt uống cạn ly rượu trên bàn, hét lên: “Anh thực sự cảm thấy bố đối xử với em rất bất công, chết tiệt, tức chết mất!”

“An Sơ Tuyết nói không sai.” Mặc Tinh thì thào, ánh mắt buồn bã.

Mặc Lôi con tưởng mình đã nghe nhầm: “Hả?”

“Anh không hiểu tại sao bố lại thay đổi nhanh thế đúng không?” Mặc Tinh cười chua chát: “Bời vì An Sơ Tuyết nói không hề sai, bố nói rằng phải chịu nhiều áp lực và tức giận như thế, là muốn để cho nhà họ An biết rằng cuộc sống của ông trong hai năm qua cũng không dễ dàng gì.”

Đó là lí do vì sao An Sơ Tuyết lại dùng dự án khu giải trí để xoa dịu cơn tức giận trong bố...Haiz, trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó bố cô lại dùng những đau đơn mà cô phải chịu đựng để đổi lấy lợi ích.

Nét mặt của Mặc Lôi dần thay đổi, cuối cùng anh cầm hẳn chai rượu lên, trực tiếp dốc thẳng vào miệng, nước mắt hòa vào rượu chảy dài trên má anh.

“Đừng uống nhiều rượu như thế, anh sẽ thấy khó chịu đấy.” Mặc Tinh giật lấy chai rượu, đặt lên bàn, trái tim đau xót như bị ai đó xát muối vào, đau đến nghẹt thở.

“Tinh Tinh, em nói xem tại sao?” Mặc Lôi nghẹn ngào: “Rõ ràng trước đây bố mẹ thương em nhiều như thế, tại sao đột nhiên lại… lại trở nên như thế này?”

Mặc Tinh rút khăn giấy ra, lau nước mắt cùng với rượu trên mặt anh trai: “Anh đi cũng lâu rồi, mau về nhà đi, bố mẹ và chị dâu nhất định đang lo cho anh lắm.”

“Anh không về! Hôm nay anh đã nói với bố, sẽ không về ngôi nhà đó nữa!”

Mặc lôi căn bản không uống rượu, ánh mắt có chút đờ đẫn: “Ngôi nhà đó không hề có tình thân, anh sẽ không quay lại đó nữa đâu.”

Mặc Tinh lại thở dài: “Anh không về, chị dâu và hai đứa nhỏ sẽ thế nào? Anh, anh đã trưởng thành như thế rồi, đừng hành động theo cảm tính như vậy.”

“Bọn họ... hức... bọn họ tin một con người mưu mô như An Sơ Tuyết, bố mẹ cô ta... sao không giống... ” Mặc Lôi chưa nói xong đã gục xuống bàn ngủ.

Mặc Tinh bước xuống giường, cố nén cơn đau ở chân, dùng hết sức đưa anh trai lên giường và đắp chăn cho anh.

Quãng thời gian ở trong tù và lúc làm việc ở câu lạc bộ Dream, cô đã phải làm rất nhiều công việc nặng nhọc, vì thế mà thể lực của cô cũng đã cao hơn rất nhiều.

Cô dùng khăn giấy lau nước mắt cho Mặc Lôi khi anh đang nói mớ, sau đó khập khiễng bước ra khỏi phòng bệnh, đứng bên cửa sổ ngoài hành lang, đôi mắt vô hồn nhìn về phía xa xôi.

Bóng đêm như một con quái vật khổng lồ, và những bóng cây xù xì kia dường như lại tạo thành tứ chi cho con quái vật ấy, nó đang lao về phía cô, nhe hàm răng đáng sợ cùng bộ móng vuốt sắc nhọn, như muốn nuốt chửng cô.

“Đang bị thương mà vẫn ra ngoài này đứng, xem ra cô không muốn đôi chân của mình nữa rồi.”

Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng cô, Mặc Tinh toàn thân cứng đờ, người cô cơ hồ như đang trong hầm băng lạnh lẽo, tay chân không thể cử động nổi.

Cô quay người hướng về phía Tiêu Cảnh Nam, cúi đầu nói: “Tổng giám đốc Tiêu.”

Tại sao anh lại ở đây?

Tiêu Cảnh Nam ừ một tiếng, ánh mắt nhìn xuống vết thương ở chân phải của cô, lông mày khẽ cau lại, không nói gì.

Ánh mắt của anh khi nhìn chằm chằm vào chân cô, tựa như một cây gậy từng tấc từng tấc đánh vào chân cô.

Cô toát mồ hôi, lông mi khẽ rung, câu nói “Anh có chuyện gì sao?” ở trên đầu lưỡi đã lâu nhưng lại không một chữ nào được thốt ra.

Cô hận An Thiếu Sâm, An Sơ tuyết, cũng hận Tiêu Cảnh Nam, nhưng đối với cái tên sau cùng này, ngoài hận ra, còn còn thấy sợ, sợ đến mức cơ thể như muốn đóng băng.

“Nếu cô không muốn đôi chân này nữa, có thể trực tiếp nói với tôi, không cần phiền phức như vậy.” Tiêu Cảnh Nam thu ánh mắt về, khịt nhẹ mũi và nói.

“Không có.” Mặc tinh liếm đôi môi khô khốc, mồ hôi lăn dài trên má, cô nói: “Trong phòng bệnh ngột ngạt quá, tôi chỉ là đi ra bên cửa sổ muốn hóng gió chút, bây giờ tôi sẽ quay về phòng nghỉ ngơi.”

Cô quay người và đi về phía phòng bệnh, mở cửa, chuẩn bị đi vào thì đột nhiên dừng lại.

Người đằng sau đang bước theo cô, bây giờ cũng đang đứng trước của phòng bệnh.

“Tổng giám đốc Tiêu... anh có chuyện gì sao?” Mặc Tinh cúi đầu, mái tóc ngắn che đi vết sẹo trên đuôi lông mày của cô, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt.

Tiêu Cảnh Nam nhìn xuống mái tóc của cô, khẽ giật mình, nói: “Tôi hơi khát, muốn vào uống cốc nước.”

“Thật sự xin lỗi, vì bữa tôi hơi mặn nên có một chút nước nóng tôi đã uống hết rồi.” Mặc Tinh nắm lấy vạt áo, lưng cô đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhà họ Mặc đã nói trước mặt Tiêu Cảnh Nam là đã đoạn tuyệt quan hệ với cô, nhưng bây giờ anh trai cô đang nằm trong phòng đó.

Cô không quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra với tập đoàn nhà họ Mặc, nhưng cô cũng không muốn liên lụy đến anh trai mình.

Tiêu Cảnh Nam hơi nhướn mày, nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn anh ta.

Mặc Tinh bị ép nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, thân thể không tự chủ được khẽ run lên.

Ngay cả khi nhìn gần đến như thế này, cô cũng thể nào đoán được suy nghĩ của anh, điều đó càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

“Mặc Tinh.” Anh đột nhiên giữ cằm rồi kéo mặt cô lại gần hơn.

Khuôn mặt đẹp trai của anh dần hiện ra trước mắt Mặc Tinh, thậm chí cô còn có thể thấy cả những sợi lông tơ mịn ở trên mặt anh.

Tim cô đập nhanh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không dám tiếp tục nhìn anh nữa, cụp mắt xuống, dùng chân phải lùi lại một bước, cố gắng kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Nhưng Tiêu Cảnh Nam đột nhiên đặt một tay lên eo cô, kéo người cô về phía anh.

Hai cơ thể áp sát vào nhau, sự mềm mại từ cơ thể Mặc Tinh, sự rắn chắc của cơ thể Tiêu Cảnh Nam, như hòa vào làm một, nhưng vẫn không thể che giấu được nét thờ ơ trong mắt anh và dáng vẻ hoảng sợ trong ánh mắt cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play