“Hơn nữa, các người cũng nên tự suy nghĩ về lương tâm của bản thân, để bù đắp cho những sai lầm của Mặc Tinh, hai năm qua chúng tôi đã thu về bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn họ Mặc? Tính ra, người chịu thiệt thòi phải là chúng tôi mới đúng."
Nghe đến đây, bà Mặc chợt nghĩ về cuộc sống của mình trong hai năm qua, nước mắt bất giác lại rơi xuống.
Mặc Vệ Quốc chỉ tay về phía cửa: “ "Nhà họ Mặc chúng tôi vì các người đã làm nhiều chuyện như thế, các người không những không cảm kích, lại còn cảm thấy ở đây phải chịu nhiều uất ức, được rồi, bây giờ bà cùng với hai đứa con ngoan của mình cút đi, kể từ đây, tuyệt giao mối quan hệ của hai nhà, không còn liên quan nữa!”
Hai năm nay luôn sống trong lo âu thấp thỏm, bà An không ngờ ông ta lại trở mặt nhanh thế, sững sờ một lúc, không nói được lời nào.
“Bố, cuối cùng bố cũng ra dáng một người đàn ông thực sự rồi!” cảm giác phẫn nộ trong lòng Mặc Lôi như dịu đi vài phần, anh ấy vênh mặt lên, chỉ vào cửa, hét lớn: “Không hiểu tiếng người sao? Bảo mấy người mau mau cút đi."
Bà An tỉnh táo lại, mặt đỏ bừng vì tức giận, kéo hai đứa con của mình là An Sơ Tuyết và An Thiếu Sâm rời đi.
“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại đã.” không cần dùng nhiều sức, An Sơ Tuyết dễ dàng giật tay mình ra khỏi tay bà An.
An Thiếu Sâm mặt mày thất thần, nhưng cũng không phản bác hành động của em gái.
“Chú Mặc, cháu cảm thấy nếu chú thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ An, thì sẽ không chờ đến tận hôm nay mới làm. Cho nên cháu nghĩ, chú nói với chúng cháu nhiều như thế, nói hết chuyện của hai năm qua, chính là muốn để chúng cháu biết, hai năm qua đối với chú cũng không dễ dàng gì, hi vọng mọi người có thể thấu hiểu cho chú” An Sơ Tuyết giọng nhẹ nhàng nói.
Mặc Vệ Quốc lấy thuốc từ vợ, ngẩng đầu uống một hơi, không nói gì.
Mặc Lôi cười, chế nhạo: “Thứ đàn bà mưu mô như cô rất nhiều! Có điều phải xin lỗi rồi, nhà họ Mặc chúng tôi thực sự muốn đoạn tuyệt với những loại người vô liêm sỉ như mấy người!”
Những lời này quả thực không dễ nghe, An Thiếu Sâm nhíu mày, vừa muốn nói điều gì đó nhưng lại bị An Sơ Tuyết ngăn lại.
Cô ta nháy mắt với An Thiếu Sâm, ra hiệu cho anh ta đừng nói gì cả, sau đó lại tiếp tục: “Chú Mặc, hôm nay mẹ cháu nói chuyện có chút quá đáng rồi, cháu xin thay mẹ cháu xin lỗi chú.”
Bà An không nghĩ rằng chuyện hôm nay là mình sai, muốn nói gì đó, nhưng lại bị An Thiếu Sâm ngăn lại: “Mẹ, chuyện còn lại cứ giao cho Sơ Tuyết, mẹ đừng làm càn.”
“Ai chấp nhận lời xin lỗi của cô?” Mặc Lôi vì chuyện của Mặc Tinh mà có ác cảm với nhà họ An: “Cút! Cùng mẹ và anh trai cô cút đi, nhà chúng tôi không hoan nghênh những loại người lòng lang dạ sói!”
An Thiếu Sâm nhíu chặt mày, ánh mắt u ám.
An Sơ Tuyết lại vờ như chưa nghe thấy những lời Mặc Lôi vừa nói, tỏ vẻ chân thành: “Hai gia đình chúng ta đã có mười mấy năm giao tình, nếu chỉ vì một chút chuyện nhỏ này mà đoạn tuyệt, người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất nực cười, không phải sao? Hơn nữa, chú Mặc chắc cũng rõ, công việc kinh doanh của hai công ty liên kết chặt chẽ như thế, nếu thật sự gạt bỏ hợp tác, e rằng tổn hại của hai bên sẽ rất lớn.”
“Vừa rồi ta có hơi nóng tính, nói năng có chút hàm hồ.” Mặc Vệ Quốc xuống giọng: “Nếu như hôm nay không có cháu ở đây, hai nhà sẽ thực sự vì cơn giận của ta mà đoạn tuyệt, thế chẳng phải ta đã phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng sao?"
Mặc Lôi khẽ mở miệng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa tức giận, không hiểu vì sao tình thế đột nhiên thay đổi nhanh đến thế.
“Chuyện này không hoàn toàn trách chú Mặc được, lỗi một phần cũng ở mẹ cháu. Cháu nghe nói mảnh đất của chú ở thành phố G đã được giao cho anh Cảnh Nam, vừa hay gia đình cháu cũng có một mảnh đất ở đó, đang có ý định sẽ xây một trung tâm giải trí lớn, nhưng đang gặp chút vấn đề về đầu tư, không biết chú Mặc có hứng thú đầu tư cổ phần vào dự án này không?”
Tập đoàn An Thị và Mặc Thị đã hợp tác nhiều năm như thế, đối phương lại đang gặp vấn đề về nhà đầu tư cho dự án trung tâm giải trí, Mặc Vệ Quốc không thể giả vờ như không biết gì được.
Dự án trung tâm giải trí ở thành phố G của tập đoàn nhà họ An lợi tức rất cao, kinh phí cũng không là vấn đề, bây giờ An Sơ Tuyết lại hỏi ông có hứng thú đầu tư cổ phần vào dự án này không, rõ ràng là vì chuyện hồi nãy đã có tiến triển tốt đẹp.
“Cháu cũng đã nói như thế rồi, nếu ta vẫn không đầu tư, thì ta khác nào đang bắt nạt hậu bối cơ chứ”, Mặc Vệ Quốc thở dài: “thế này đi, cháu để người phụ trách dự án trung tâm giải trí 10 giờ sáng mai đến công ty tìm chú, chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận những vấn đề liên quan, còn thiếu bao nhiêu tiền, chú sẽ cố gắng bù vào trong thời gian sớm nhất.”
An Sơ Tuyết mỉm cười: "Thế thì con phải thay tập đoàn An Thị cám ơn chú Mặc rồi."
“Đó là điều nên làm, Sơ Tuyết, cháu không cần phải khách sáo như thế.” Mặc Vệ Quốc nói.
Gạt tàn, bình hoa, cốc chén và những đồ đạc khác mà lúc nãy bà An ném xuống vẫn đang nằm ngổn ngang dưới sàn, thế nhưng chuyện của hai nhà thì cũng được xem là đã giải quyết xong.
Những người giúp việc nhìn nhau, vội đi thu dọn sạch sẽ đống ngổn ngang ở trên sàn nhà.
"Cậu Mặc, chiếc cà - vạt này có cần nữa không ạ?" Người giúp việc cẩn thận nhặt chiếc cà vạt nhãn hiệu ZIOZIA lên, nhẹ nhàng hỏi.
"Cần cái con khỉ!" Mặc Lôi giật lấy chiếc cà vạt, dùng sức xé ra nhưng không được, liền ném mạnh xuống sàn.
Trong ánh mắt kinh sợ của đám người giúp việc, anh ấy hai mắt đỏ rực nhìn Mặc Vệ Quốc, từng chữ từng chữ thốt ra: "Lũ chết tiệt!"
Mặc Vệ Quốc mặt mày tái mét, cơ hồ giống như một chiếc bình hoa bị vỡ, nói: "Mau xin lỗi dì An và Sơ Tuyết đi."
"Xin lỗi cái con khỉ! Con sẽ không bao giờ đi xin lỗi mấy loại người này!" Mặc Lôi cởi áo vest ra, ném xuống, giẫm mạnh chiếc áo đang nằm dưới sàn, rồi sau đó bước nhanh ra cửa.
Mặc Vệ Quốc tức giận đến nỗi toàn thân run lên, chỉ theo bóng anh, nói: "Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa đó, mày cũng sẽ giống con nhỏ Mặc Tinh, từ nay đừng bao giờ về nhà nữa!"
"Bố có cầu xin thì con cũng sẽ không bao giờ quay về đâu, thật là độc ác!" Mặc Lôi vẫn cứ bước tiếp, không ngoảnh đầu lại. Cơn giận trong người đang sôi trào, tựa như muốn xé anh ấy ra thành trăm mảnh.
Ba người nhà họ An vẫn đang đứng gần cửa, Mặc Lôi đá mạnh vào chiếc xe lăn, bà An và An Thiếu Sâm chưa kịp phản ứng lại, chân vẫn đứng yên tại chỗ.
"Cậu... cậu... cậu!" bà An tức giận đến mức không mắng thành lời, vội vàng chạy theo chiếc xe lăn mà An Sơ Tuyết đang ngồi giờ đã bị đạp lăn ra giữa phòng khách: "Sơ Tuyết, mẹ đến đây, đừng sợ!"
Mặc Lôi bước đến chỗ An Thiếu Sâm, dùng hai tay túm lấy cổ áo của anh ta: "Trước đây mày như một con chó cả ngày bám lấy em gái tao, cầu xin tình yêu của nó, vừa mới xảy ra chuyện mày đã lật mặt nhanh như thế, thật không thể ngờ được!"
"Cẩn thận với lời nói của mày đi!" An Thiếu Sâm đẩy Mặc Lôi ra với vẻ mặt lạnh lùng.
"Tao khinh!" Mặc Lôi bị đẩy ngã xuống sàn, cười khẩy: "Khuyên mày một câu chân thành, lần sau ra đường nếu thấy tao thì hãy biết điều đi đường vòng mà tránh đi, nếu không để tao bắt gặp lần nào tao sẽ đánh mày lần đó!"
Nói xong, mặc kệ lời cảnh cáo của Mặc Vệ Quốc, anh vẫn sải bước rời khỏi nhà họ Mặc.
Mặc Tinh không ngờ Hứa Thư Di cùng Trương Hàn lại đến bệnh viện thăm mình. Nói đúng ra, tính cả lần này nữa là cô và Hứa Thư Di mới chỉ gặp nhau có 4 lần, hai người chẳng qua cũng chỉ là người xa lạ.
"Môi của cô đã khô đến như này rồi, nào, mau ăn một chút thanh long đi!"
"Sắc mặt của cô không tốt, là do cơ thể không khẻ hay là đang lo lắng cho anh trai thế? Cô không cần quá lo cho anh ta đâu, thầy của tôi đã rút đơn kiện rồi, hi hi!"
"Thấy thanh long này thế nào? Có phải rất ngon đúng không? Lần sau tôi lại mua cho cô nữa nhé!"
Hứa Thư Di giống một con chim sẻ nhỏ vậy, nếu không ai nói chuyện cùng thì cô ấy tự nói tự trả lời, chỉ sợ rằng nếu đáp lại lời cô ấy, cô ấy sẽ nói liên tục 10 phút không ngừng nghỉ mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT