An Thiếu Sâm ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô, bất cứ ai trong đám người này đều là những kẻ rất biết cách chơi, những cốc rượu bọn họ đưa cho cô đều là những loại rượu mạnh trộn lẫn lại với nhau. Cho dù tửu lượng của cô có tốt đến đâu thì dạ dày cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đường Thiến đang ở bên cạnh cũng ngồi thẳng người dậy, trông cô ta giống như một con chim công đang đắc ý vậy.
An Thiếu Sâm thấy cô ta lại trộn thêm một cốc rượu mạnh nữa để đưa cho Mặc Tinh thì cũng không ngồi yên được nữa. Anh ta nhíu mày, vươn tay ra cầm lấy cốc rượu kia, một hơi uống sạch. Rượu cay nóng rát giống như một con dao găm chảy một đường từ yết hầu xuống đến dạ dày.
Lúc này Đường Thiến mới kịp phản ứng lại, sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch: “Thiếu Sâm! Thiếu Sâm! Anh làm gì vậy hả? Đây là rượu dành cho Mặc Tinh đấy.”
An Thiếu Sâm trừng mắt nhìn cô ta một cái, cũng không thèm nói lời nào mà lập tức đứng dậy đi đến trước mặt Mặc Tinh, sau đó cầm lấy tay cô, kéo cô đứng lên từ ghế sofa: “Cô đi ra đây với tôi!”
Mặc Tinh chỉ cảm thấy cổ tay cô bị anh ta nắm chặt đến mức phát đau, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh ta kéo ra khỏi phòng rồi.
“An, An Thiếu Sâm, anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Anh ta không hề trả lời mà chỉ kéo tay cô đi thẳng ra bên ngoài. Mãi cho đến khi đi xuống tầng, đi ra bên ngoài cửa câu lạc bộ Dream thì anh ta mới buông tay cô ra. Mặc Tinh chưa đứng vững lại, anh ta vừa buông tay thì cả người cô lập tức ngã xuống đất.
Phía dưới người truyền đến cái lạnh buốt của nền gạch đá, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài rất thấp khiến cho cô tỉnh táo hơn một chút. Lúc này cô mới ngẩng đầu nhìn anh ta với ánh mắt mê mang.
An Thiếu Sâm nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì nhíu chặt hai hàng lông mày lại, trong giọng nói của anh ta pha lẫn một chút thất vọng khó kìm nén: “Đắm mình trong trụy lạc có vui không?”
Cô hơi sững sờ.
“Nếu cô không thể từ bỏ cuộc sống nơi xa hoa trụy lạc này, cho dù phải làm gái bồi bàn, bị người ta cười nhạo cũng muốn trở về nơi này, vậy thì tại sao lúc đầu cô lại còn muốn làm tổn thương Sơ Tuyết chứ? Chỉ vì Tiêu Cảnh Nam, mà cuộc đời của cô và Sơ Tuyết đều đã bị hủy hoại, có đáng không?”
“Thiếu Sâm, Thiếu Sâm…”
Đường Thiến vội vã đuổi theo ở phía sau, thậm chí trên tay cô ta vẫn còn cầm theo một ly rượu. Khi nhìn thấy một màn trước mặt này thì trong lòng cô ta lập tức căng thẳng.
Năm đó An Thiếu Sâm theo đuổi Mặc Tinh cũng không khác Mặc Tinh theo đuổi Tiêu Cảnh Nam là bao. Nếu như không phải vì Mặc Tinh nghĩ quẩn rồi lái xe đâm An Sơ Tuyết thì có lẽ An Thiếu Sâm cũng không từ bỏ Mặc Tinh đâu.
Vì vậy cô ta rất sợ hãi, sợ An Thiếu Sâm vẫn còn tình cảm với Mặc Tinh.
Trong lúc cô ta còn đang do dự có nên kéo An Thiếu Sâm đi hay không thì có một chiếc xe Ferrari màu xám bạc đột nhiên thắng gấp rồi dừng lại trước cửa ra vào. Ngay sau đó, Mặc Tinh lập tức nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ phía sau cô.
“Làm sao thế? Mọi người đứng ở đây làm cái gì vậy?”
Mặc Tinh quay đầu lại thì thấy Tiêu Cảnh Nam bước xuống xe, còn tài xế thì nhanh chóng lái xe rời đi.
Anh sải đôi chân dài bình tĩnh bước đến bên cạnh cô, nhíu mày nói: “Sao rồi? Đã học tập nửa tháng rồi mà còn chưa biết tiếp khách à?”
Mặc Tinh tỉnh táo lại, nghiến răng đứng dậy, sau đó xoay người cúi đầu theo đúng tiêu chuẩn: “Xin chào anh Tiêu.”
Tiêu Cảnh Nam không nói lời nào nên cô vẫn giữ nguyên tư thế gập người như trước. Tư thế này khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Có lẽ Tiêu Cảnh Nam cũng ngửi thấy mùi rượu trên người cô nên ánh mắt của anh hơi nheo lại.
“Trong thời gian làm việc thì không được phép uống rượu, cô không biết điều này à?”
“Tôi xin lỗi, tôi…”
An Thiếu Sâm nhìn thấy dáng vẻ khúm núm này của Mặc Tinh thì nhíu hai hàng mày lại, trước khi phản ứng lại thì anh đã bước lên phía trước một bước, tỏ ý chào hỏi: “Thật là trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp được anh ở nơi này.”
Trùng hợp sao?
Có lẽ sẽ chẳng có ai tin vào lời nói này đâu. Nói cách khác mặc dù Tiêu Cảnh Nam là ông chủ của câu lạc bộ này nhưng nếu không có người nào báo tin cho anh thì anh cũng chẳng muốn đặt chân đến nơi này đâu.
“Nghe nói anh mới từ nước Mỹ về, khó khăn lắm mới có dịp gặp một lần, thế nào hả? Đám người này đã làm gì mà khiến anh tức giận thế?” Anh vừa nói, vừa thờ ơ liếc mắt nhìn Mặc Tinh: “Cô đã vào đây nửa tháng rồi, chẳng lẽ quản lý của các cô không dạy cô, nếu cô khiến khách không vui thì phải làm thế nào sao?”
Mặc Tinh nhắm mắt lại, sau đó quay người đi đến trước mặt An Thiếu Sâm, cúi thấp người nói: “Anh An, xin lỗi anh, mong anh tha lỗi cho tôi.”
An Thiếu Sâm không lên tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Tiêu Cảnh Nam nới lỏng cổ tay áo, sau đó nở một nụ cười lạnh lùng: “Xem ra anh không chấp nhận lời xin lỗi của cô ta rồi. Thế cũng được, cứ để cô ta quỳ ở chỗ này đi, đến khi nào anh không tức giận nữa thì để cô ta đứng dậy.”
Mặc Tinh cắn chặt môi, hốc mắt cô đỏ ửng, vừa quay đầu sang nơi khác thì đã bắt gặp đôi con ngươi lạnh lùng của Tiêu Cảnh Nam. Anh đang muốn ép cô đến bước đường cùng đây mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT