An Sơ Tuyết nhìn cô chằm chằm một lúc, bàn tay bám chặt lên tay vịn xe lăn, cô ta khẽ thở dài: "Cô cần gì phải làm tôi cảm thấy buồn nôn, cô cố tình học phong cách làm việc cách nói chuyện của tôi à?"

"Ồ?" Mặc Tinh ngạc nhiên nói: "Cô cũng cảm thấy bình thường tác phong nói chuyện làm việc của cô rất khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn à?"

An Sơ Tuyết mím môi, rồi nhìn cô với gương mặt vô cảm, cô ta đứng lên được một nửa, lại ngồi xuống, toàn thân căng như dây đàn.

Qủa thực Mặc Tinh giống như đã biến thành một người khác!

"Cảm ơn cô, tri kỷ, cải trắng và nấm kim châm ăn ngon thật." Mặc Tinh cong môi cười với cô ta.

An Sơ Tuyết không lên tiếng, cô ta chỉ nhìn cô chằm chằm. Còn cô thì làm như không nhìn thấy, muốn ăn gì thì nhúng cái đó, thoạt nhìn khẩu vị rất được.

"Hôm nay cô hẹn tôi ra, không phải để cãi nhau đó chứ?" Vị của phổi heo nồng đến nỗi An Sơ Tuyết muốn nôn, nhưng cô ta không thể không nhịn lại.

Bây giờ con người chính là thích xen vào chuyện của người khác, nếu cô ta mà nôn trước mặt Mặc Tinh, mấy cô gái kia hoặc người khác chắc chắn sẽ đăng lên mạng.

Nếu cô ta còn làm ra chuyện gì gây tổn hại đến lợi ích gia tộc nữa... nghĩ tới hậu quả có thể xảy ra, cô ta nhíu mày.

Mặc Tinh cầm con tôm lên thả xuống nồi lẩu: "Làm gì có chuyện đó chứ? Tôi hẹn cô ra, đấy là tôi cảm thấy lâu rồi không gặp cô, tôi muốn xem xem cô sống có tốt không."

"Lương tâm có hổ thẹn, thực sự là sống không tốt nữa." An Sơ Tuyết thở dài: "Gần đây sức khỏe tôi không ổn cho lắm, lát nữa còn phải đi bệnh viện, cô có để bụng tôi đi trước không?"

Mặc Tinh gắp một con tôm, sau khi nuốt xuống, cô mỉm cười rồi nói: "Làm chậm trễ cô chữa bệnh và tin tức tiêu cực của cô, cô cảm thấy hậu quả nào nặng hơn?"

"Hai cái đều nặng." Sắc mặt An Sơ Tuyết không dễ nhìn cho lắm: "Không dễ chọn."

Mặc Tinh thản nhiên nói: "Nếu bắt buộc phải chọn một cái thì sao?"

An Sơ Tuyết nhìn cô, vẻ mặt biến ảo, một lúc sau, cô ta dịu dàng nói: "Tôi vốn thấy thẹn với cô, cô có việc gì thì cứ nói thẳng là được. Nếu tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ đồng ý."

Hai người đàm phán, kiêng kị nhất là không xuống được cơn tức, ai mở miệng hỏi trước, trên cơ bản là đã rơi vào thế hạ phong. Bình thường lần đầu hỏi trước chắc chắn là Mặc Tinh, còn lần này, là An Sơ Tuyết.

"Thời gian trước, tập đoàn Mặc Thị và tập đoàn An Thị đã hợp tác một dự án, tập đoàn An Thị vẫn còn một khoản hơn một trăm sáu mươi triệu tệ chưa thanh toán, thân là giám đốc tài vụ của tập đoàn An Thị, cô biết chuyện này chứ?" Mặc Tinh nói.

An Sơ Tuyết kinh ngạc nói: "Chuyện này tôi không biết thật, đối với người khác một trăm sáu mươi triệu tệ là số tiền rất nhiều, nhưng đối với tập đoàn An Thị và tập đoàn Mặc Thị mà nói, thì ít tiền này hoàn toàn là không đáng kể, tôi cũng không cần thiết phải đặc biệt đi chú ý."

Tập đoàn An Thị và tập đoàn Mặc Thị đều là công ty lớn có giá thị trường mấy chục tỷ đô, đối với những nhóm con nhà giàu, một trăm sáu mươi triệu tệ chẳng đáng là gì đối với họ, Mặc Tinh từng là một thành viên của nhóm con nhà giàu.

Mà An Sơ Tuyết nói như vậy, rõ ràng là đang bắt nạt Mặc Tinh không hiểu những cái này.

Mặc Tinh diễn với cô ta cả nửa ngày trời, giờ cô cũng không muốn dây dưa với cô ta thêm nữa: "Trước mười hai giờ tối nay trả số tiền đấy cho tập đoàn Mặc Thị, nếu không tôi có thể công khai đám nước bẩn mà tập đoàn An Thị dùng lần này ra, nói cô là vì nhằm vào tôi."

Thấy An Sơ Tuyết thờ ơ nghịch di động, cô mỉm cười: "Làm bạn bè, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một câu này, cô đừng nghĩ ghi âm cái gì đấy để tố giác tôi, nếu không có thể mọi người lại nghĩ là cô đang mưu tính hãm hại tôi, rồi càng có ấn tượng không tốt với cô nữa đấy."

Chuyện mà Mặc Tinh cũng nghĩ tới thì tất nhiên An Sơ Tuyết cũng nghĩ tới được, cô ta cắn môi: "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ xem giờ thôi."

Cô ta giơ màn hình cho Mặc Tinh xem, sau đó để điện thoại lên bàn.

"Cô không cần giơ màn hình cho tôi xem, tôi tin cô, cô sẽ không dùng thủ đoạn cấp thấp như vậy." Mặc Tinh gắp một miếng dạ dày, nhúng một chút rồi chấm vào trong bát tương mè đã pha sẵn, mùi vị rất ngon.

An Sơ Tuyết cũng không nói có đồng ý hay không, mà là liếc mắt nhìn bụng của Mặc Tinh, cô ta như nghĩ tới điều gì đó: "Nghe nói cô mang thai à? Sao tôi thấy bụng cô không giống như bụng bà bầu mang thai hai tháng vậy?"

Lạch cạch!

Mặc Tinh buông lỏng chiếc đũa, chiếc đũa rơi xuống đất, cô liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết một cái với sắc mặt khó coi, cô khom lưng nhặt đũa.

"Đũa nhặt lên đã bẩn rồi." An Sơ Tuyết gọi nhân viên phục vụ qua: "Phiền anh lấy cho tôi một đôi đũa mới, cảm ơn."

Có thể là bởi vì quá kích động, tương mè bắn lên chiếc áo màu vàng nhạt của Mặc Tinh, dây ra một mảnh. Mặt cô xanh mét nhìn An Sơ Tuyết, cô nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô có ý gì?"

Nhân viên phục vụ đi tới, đặt một đôi đũa xuống, rồi lại thân thiết thêm nước dùng vào nồi lẩu cho hai người, điều chỉnh lửa nhỏ đi một chút.

"Không có ý gì." An Sơ Tuyết chớp mắt, trên khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên nụ cười: "Chẳng qua tôi muốn khuyên cô một câu, cô không ép tôi, tôi cũng không ép cô, sau này mọi người nước sông không phạm nước giếng, không phải là rất tốt sao?"

Vẻ mặt Mặc Tinh biến ảo, cô siết chặt nắm tay không lên tiếng.

"Tôi tiếp xúc với ông Tiêu không nhiều, nhưng cũng biết ông ấy là một người tính tình nóng nảy, không chịu được nhất là người khác lừa ông ta. Nghe nói hồi nhỏ Cảnh Nam nói dối ông ấy là đã hoàn thành bài tập, sau đó đã bị giáo huấn một trận, còn đi viện nữa." An Sơ Tuyết lo lắng nói.

Mặc Tinh nhìn An Sơ Tuyết, hàng mi chớp chớp vài cái, nét mặt cực kỳ khó coi: "Cô uy hiếp tôi?"

"Đừng có nói khó nghe như vậy, chẳng qua tôi chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi." An Sơ Tuyết thong thả nói: "Mặc Tinh, cô và anh Cảnh Nam ở bên nhau một lần nữa, tôi chúc mừng cho hai người."

"Nhưng cô cũng không thể cậy có sự sủng ái của anh Cảnh Nam, liền đi khắp nơi bắt nạt người chứ, như thế là không công bằng với người khác, cô nói xem có đúng không?"

Chiếc áo cổ chữ V màu vàng nhạt này của Mặc Tinh có thể nhìn thấy được vị trí từ xương quai xanh trở lên. Khi An Sơ Tuyết nói chuyện với cô, đồng thời cô ta cũng quét mắt nhìn cổ cô, cô ta phát hiện phía trên có mấy dấu hôn mới.

Nếu mà mang thai hai tháng thật, giờ đang là lúc thai nhi không ổn định, sao lại dám có *? Cho dù giữa cặp vợ chồng khác sẽ có, nhưng với tính cẩn thận của anh Cảnh Nam, tuyệt đối sẽ không có.

Mặc Tinh gượng cười vui: "Trông tôi gầy hơn người bình thường, mang thai hai tháng cũng chưa lộ rõ mà thôi."

"Vậy sao?" An Sơ Tuyết hỏi ngược lại một câu, cô ta nhìn cô rồi mỉm cười.

Mặc Tinh không hề né tránh ánh mắt của cô ta, nhưng ánh mắt có hơi trốn tránh: "Cậu Bùi đã từng đưa tôi đi kiểm tra một lần, ông nội cũng từng đưa tôi đi làm kiểm tra, lẽ nào cô nghĩ tôi có thể giở thủ đoạn gì dưới mí mắt cậu Bùi và ông nội sao?"

An Sơ Tuyết lắc đầu: "Đương nhiên là không thể."

Mặc Tinh không có năng lực lớn như vậy.

"Bây giờ đã hơn một giờ rồi, còn mười tiếng rưỡi nữa là tới mười hai giờ, cô có thể bảo tập đoàn An Thị đi chuẩn bị khoản tiền đó rồi." Mặc Tinh thở dài nhẹ nhõm.

"Tôi chỉ bảo là cô không có bản lĩnh lớn như thế, tôi chưa có tin cô đã mang thai." An Sơ Tuyết cười nhạt: "Có đôi khi, cơ duyên xảo hợp có thể giúp người ta làm việc xấu, ví dụ như... gạt người.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play