Trong phòng bệnh.
Sau khi mẹ con nhà họ Lục đi, Tiêu Cảnh Nam liền xốc chăn lên, sau đó để Mặc Tinh nằm sấp trên giường, xoa bóp cho cô. Cô cảm thấy tư thế nằm trên giường như thế này khiến cô rất không quen, cô muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn là không lay chuyển được anh.
"Anh không cần phải cố tình làm như vậy." Mặc Tinh đặt hai tay lên gối đầu, cằm gác lên tay: "Bác sĩ Lục không có ý kia với tôi."
Tiêu Cảnh Nam xoa eo cho cô một lúc, sau đó chuyển đến đùi phải: "Cố tình làm như thế nào?"
"... Anh biết." Mặc Tinh nhíu mày.
Hai tay Tiêu Cảnh Nam giữ eo cô, lật người cô lại, đối diện với cô: "Tôi không biết, chi bằng em nói cho tôi?"
Anh chống hai tay bên cạnh người cô, khoảng cách rất gần, giống như một giây sau sẽ hôn lên vậy.
"..." Đối mặt như thế này làm cho Mặc Tinh rất không tự nhiên, cô muốn trở người cách anh xa ra, nhưng mới trở được một nửa, đã bị Tiêu Cảnh Nam giữ chặt eo rồi.
Tiêu Cảnh Nam túm cô quay lại giữa giường, thẳng người dậy: "Em nghĩ đây là nhà à? Lăn nữa là xuống đất đấy."
Mặc Tinh quay đầu nhìn giường, trên khuôn mặt có vài phần không tự nhiên.
Cô quên mất là giường rất nhỏ.
"Sao hôm nay đột nhiên nghĩ ra làm như này?" Tiêu Cảnh Nam ngồi lên ghế, tiện tay bỏ đi túi nước và ống hút, để tránh ông cụ Tiêu hoặc là người khác tới phát hiện manh mối.
Mặc Tinh thản nhiên nói: "Anh tưởng tôi sẽ làm như thế nào, mắng lại An Sơ Tuyết giống như trước kia sao?"
Tiêu Cảnh Nam từ chối cho ý kiến.
"Bỗng nhiên tôi muốn làm như vậy thôi." Mặc Tinh cũng không giải thích quá nhiều.
Thật ra, khoảng thời gian này cô vẫn đang suy nghĩ, An Sơ Tuyết chính là một người trơ tráo và tâm cơ, cô giáp mặt chửi An Sơ Tuyết, thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào đối với người sau, trái lại sẽ cho An Sơ Tuyết cơ hội giả làm người bị hại.
Hôm nay lúc nghe thấy là An Sơ Tuyết tới nói xin lỗi với cô, suy nghĩ đầu tiên của cô chính là: Có khả năng An Sơ Tuyết muốn dùng khổ nhục kế, sau đó giả vờ ngất gì gì đó để tranh thủ được sự thông cảm của mọi người.
Con người là một động viện rất kỳ lạ, khi gặp được chuyện, luôn sẽ vô thức đồng cảm với kẻ yếu.
Mặc Tinh không muốn cho An Sơ Tuyết cơ hội giành được sự thông cảm, đột nhiên cô muốn dùng cái cách mà bình thường An Sơ Tuyết làm cô buồn nôn, để làm An Sơ Tuyết buồn nôn.
Tiêu Cảnh Nam cũng không có hỏi nhiều, chỉ là anh thấy cô không muốn nói nhiều với anh, anh khẽ nhíu mày một chút.
Mặc Tinh muốn mượn cơ hội này về nhà họ Mặc, nhưng lại sợ bố mẹ cô không biết tin cô "tái phát bệnh cũ", cô định nói một tiếng với anh trai và chị dâu cô, rồi qua miệng bọn họ, truyền tin tức tới cho bố mẹ cô.
Kết quả, lúc cô định gửi tin nhắn, thì mới phát hiện là cô không mang điện thoại.
"Lúc anh ra ngoài anh có mang điện thoại không?" Mặc Tinh hỏi.
"Không." Nhiệt độ trong phòng bệnh rất cao, Tiêu Cảnh Nam dứt khoát cởi áo khoác ra, treo lên giá áo ở bên cạnh: "Muốn xem Sơ Tuyết có mượn chuyện ngất xỉu lần này để tẩy trắng không à? Hay là muốn gửi tin nhắn cho anh trai và chị dâu em, nói em đang ở bệnh viện?"
Con ngươi của Mặc Tinh khẽ mở to, nhất thời không có tiếp lời.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Cảnh Nam đoán được suy nghĩ của cô, nhưng mỗi lần bị anh đoán trúng, cô vẫn có cảm giác sợ hãi khó nói nên lời.
Anh thông minh như yêu quái, nhưng vẫn không thể không đọ sức với An Sơ Tuyết, ông cụ Tiêu, những người đó...
Nghĩ đến sau này cô cũng phải giống như Tiêu Cảnh Nam, đọ sức trong đám người đó, cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Sơ Tuyết sẽ không tẩy trắng vào lúc này." Tiêu Cảnh Nam nói: "Em và cô ta đều 'té xỉu', lúc này cô ta mà giả vờ đáng thương thì không lấy được chỗ tốt mấy."
"Tình hình hiện tại không có lợi với cô ta, hôm qua đám ông Lâm bọn họ đã thử tẩy trắng rồi, nếu cô muốn tẩy trắng tiếp nữa, thì sẽ chỉ dẫn tới sự phản cảm của quần chúng, mất nhiều hơn được và không có bất kỳ chỗ tốt gì đối với tập đoàn An Thị.
Anh rót một cốc nước, đưa đến trước mặt cô: "Em nghĩ bây giờ cô ta sẽ làm gì?"
Mặc Tinh nghĩ một lát, dựa vào ngày xưa phỏng đoán: "An Sơ Tuyết định nín nhịn một cái to, nếu không thể bảo đảm tẩy trắng thành công, cô ta sẽ không ra tay."
An Sơ Tuyết ái mộ Tiêu Cảnh Nam, nhưng lại chưa bao giờ nói cho cô biết, đợi khi mà An Sơ Tuyết thẳng thắn nói ra thì cô ta đã khởi động bẫy rập mà cô ta thiết kế cho cô rồi. Một vòng lại một vòng, căn bản là không có cô cơ hội chạy thoát.
An Sơ Tuyết không làm chuyện mà cô ta không nắm chắc.
"Ừm." Tiêu Cảnh Nam không nói cái này nữa: "Không cần gửi tin cho anh trai và chị dâu em, bố mẹ em sẽ tới. Trước tiên em đừng đồng ý đi, đợi bọn họ tới vài lần nữa, sau khi đưa cho em điều kiện hứa hẹn kha khá, em hãng đồng ý."
Mặc Tinh trả lời với tâm trạng phức tạp, cô mới chỉ nghĩ một cái khởi đầu, Tiêu Cảnh Nam đã đoán được suy nghĩ của cô, hơn nữa tiếp sau làm như thế nào, anh cũng nghĩ xong rồi.
Còn An Sơ Tuyết, cũng có suy nghĩ tương tự.
Cô và bọn họ cách biệt quá lớn rồi.
"Đừng suy nghĩ nhiều quá." Tiêu Cảnh Nam nâng cằm cô lên, hôn nhẹ lên môi cô: "Em không ngốc như em nghĩ đâu, chẳng qua là từ nhỏ bố em có ý đào tạo em thành người có cách tư duy như thế này thôi."
Ngay cả tiếp xúc thân mật hơn hai người cũng đã có rồi, theo lý mà nói thì hôn một chút cũng không có gì.
Nhưng Mặc Tinh vẫn không quen kiểu thân mật như thế này, giống như... giống như là hai người rất ân ái, nhưng trên thực tế thì căn bản không phải như vậy.
Cô vô thức muốn đẩy tay anh ra, nhưng hình như anh đã đoán được trước, trước khi cô ra tay, anh đã buông cằm cô ra, lùi đến khoảng cách thích hợp.
Dường như xúc cảm trên môi vẫn còn, Mặc Tinh đưa tay ra lau, cô muốn lau đi cái cảm giác khiến cô không tự nhiên. Nhưng mà lau vài cái, xúc cảm trên môi lại càng rõ hơn. .
Tiên Hiệp HayCô thấp thỏm bỏ tay xuống, giọng nói có vài phần uể oải: "... Sao anh biết tôi đang nghĩ gì?"
"Có thể là tôi đã quá thích em rồi, tâm linh tương thông?" Tiêu Cảnh Nam thu lại hết động tác nhỏ và nét mặt biến ảo của cô vào trong mắt, khóe môi cong lên.
Mặc Tinh mím môi, không tiếp lời.
"Lúc đồng ý với bố mẹ em, đừng quên nói với bọn họ, tôi cũng qua ở cùng." Tiêu Cảnh Nam nói.
Mặc Tinh lắc đầu thật mạnh: "Anh... cũng qua ở á?"
"Nếu không thì mỗi tối em lén trở về ngủ với tôi?" Tầm mắt của Tiêu Cảnh Nam dừng trên người cô vài vòng, cuối cùng dừng trên eo cô, trên khuôn mặt hiện lên vẻ trêu tức cực nhạt.
Mặc Tinh cúi đầu, uống vài ngụm nước: "Đợi bố mẹ tôi tới, tôi sẽ nói với bọn họ."
Tiêu Cảnh Nam đoán đúng, sau khi bọn họ đến bệnh viện khoảng ba tiếng đồng hồ, Vu Tĩnh Vận và Mặc Vệ Quốc đã vội vàng chạy tới.
"Tinh Tinh, sao con lại phát bệnh vậy? Bị lạnh hay là có người chọc tức con?" Vu Tĩnh Vận để một đống đồ xách trong tay lên bàn, vẻ mặt lo lắng chạy đến bên giường bệnh, nắm tay Mặc Tinh quan sát từ trên xuống dưới.
"Vẫn là phù phổi à? Trước đó con hai lần vào phòng phẫu thuật, không phải bác sĩ làm phẫu thuật cho con bảo là tốt rồi sao? Sau đó bọn họ không có kê thuốc cho con à? Hay là những thuốc đó không còn tác dụng nữa? Bây giờ con đã đỡ hơn chút nào chưa, bác sĩ nói sao?"
Bà ấy hỏi liền một mạch bảy câu hỏi, người không thở gấp, khi nói được một nửa, nước mắt đã chảy ra rồi.
Không chờ Mặc Tinh trả lời, Mặc Vệ Quốc ở bên cạnh dịu dàng nói: "Bà hỏi liền một lúc nhiều câu hỏi như vậy, Tinh Tinh biết trả lời câu nào?"