Nói đến đây, đột nhiên Mặc Lôi dừng lại, sau đó anh ấy tiến sát lại camera, rồi phát ra một tiếng "ơ" hoang mang.
Mặc Tinh chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua, cô yên lặng kéo quần áo cao lên.
"Mặc, Tinh! Em che thì anh cũng nhìn thấy rồi!" Mặc Lôi đứng bật dậy, hình ảnh cực kỳ chênh vênh vì động tác của anh ấy: "Em em em em lại có thể thật... em thật là làm anh tức chết rồi!"
"Tên hồ ly tinh họ Tiêu đã cho em uống bùa mê thuốc lú gì, anh ta đã làm bao nhiêu chuyện với em như thế, thế mà em còn ngủ với anh ta?"
Mặc Tinh vốn định chờ đến lúc mang thai rồi nói với anh ấy chuyện này sau, không ngờ nhanh như vậy đã bị anh ấy phát hiện rồi: "Anh, em..."
"À, anh nhớ ra rồi, là vì em lừa ông cụ Tiêu em đã mang thai, đúng không?" Lúc này, Mặc Lôi gần như ở trong trạng thái tan vỡ: "Em có thể làm thụ tinh ống nghiệm với anh ta mà, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như thế, em không nhất thiết phải xảy ra quan hệ với anh ta!"
"Bây giờ anh ta có được em, em xảy ra quan hệ với anh ta, rồi lại sinh ra con của anh ta, anh ta nhất định sẽ mặt dày bám lấy em! Giống như keo da trâu ý, quăng cũng không quăng được! Em đúng là..."
Mắt thấy cảm xúc của anh ấy càng ngày càng kích động, Mặc Tinh bất đắc dĩ ngắt lời anh ấy: "Anh, anh phải nghe em nói hết."
Mặc Lôi vẫn còn đang gào to, bị Thủy Thanh Lan kéo sang bên cạnh: "Tinh Tinh, sao lại thế này?"
"Bệnh đa nghi của ông cụ Tiêu quá nặng, ông ấy còn cho người kiểm tra những người tiến hành làm thụ tinh ống nghiệm, em... mang thai tự nhiên thì ổn thỏa hơn." Mặc Tinh nói.
Mặc Lôi ở bên kia tức giận gào lên gì gì đó, Thủy Thanh Lan đập anh một cái: "Anh yên lặng chút được không? Suốt ngày ầm ĩ làm người ta đau cả đầu! Tinh Tinh cũng đâu có bắt cá hai tay gì đâu, ngủ vài lần với tổng giám đốc Tiêu thì có sao? Cùng lắm thì coi như ngủ với một con vịt!"
Nói xong, cô ấy mới nhìn về phía Mặc Tinh, cô ấy dịu dàng nói: "Chị xem tin tức rồi, năm đó tổng giám đốc Tiêu làm những chuyện đó cũng là có lý do, nếu sự việc đã đến mức độ này rồi, chị nghĩ em cũng có thể thử tiếp nhận anh ta, đây cũng là kết quả tốt nhất đối với hai người."
"Vâng." Mặc Tinh không muốn nói nhiều về chuyện này, cô chuyển chủ đề: "Em chuẩn bị về nhà họ Mặc."
Nghe thấy vậy, Thủy Thanh Lan mừng rỡ: "Em quyết định muốn về rồi sao? Tốt quá, em định khi nào về? Chị và anh em qua đón em."
"Không cần đâu, em bảo Tiêu Cảnh Nam đưa em qua là được." Mặc Tinh nói: "Chị dâu, chị là sinh viên giỏi chuyên ngành quản lý tài chính, chị có thể giới thiệu vài cuốn sách căn bản về phương diện này cho em không?"
Thủy Thanh Lan kể ra một đống cho cô, sau đó nói: "Em cũng đừng nhớ nữa, chị đặt trên mạng mấy cuốn, rồi giao thẳng đến nhà, em qua xem trực tiếp là được, có gì không hiểu thì hỏi chị."
Mấy người lại hàn huyên về một số chuyện lặt vặt trong cuộc sống, Mặc Tinh trêu song bào thai một lúc rồi mới cúp cuộc gọi video.
Cô cất thoại rồi đi xuống giường, bước đi chậm chạp đi xuống lầu, đi tìm Tiêu Cảnh Nam nói chuyện cô về nhà họ Mặc. Sau khi tìm một vòng, cô mới tìm được anh ở trong phòng giặt quần áo.
Máy giặt rung rung với biên độ nhỏ, Tiêu Cảnh Nam thì đứng bên cạnh máy giặt nhìn nó, khóe môi mang theo độ cong nho nhỏ.
Mặc Tinh nhìn dáng vẻ này của anh, đại khái đoán được trong máy giặt bỏ cái gì, cả người cô cứng lại, rồi mới đi vào.
"Sao em lại xuống đây?" Nghe thấy tiếng bước chân, Tiêu Cảnh Nam quay người nhìn cô, sau đó đi tới bên cạnh cô, rất là tự nhiên xoa eo cho cô.
Anh xoa lực mạnh hơn Mặc Tinh, xoa cũng thoải mái, nhưng cô thật sự không quen hai người tiếp xúc thân mật như thế này, cô lùi về sau vài bước.
"Em còn lùi nữa là tông vào cửa đấy." Tiêu Cảnh Nam bất lực cong môi, nắm lấy bàn tay cô, kéo cô về đằng trước.
"Tôi đã nói với anh tôi chuyện tôi sắp về nhà họ Mặc." Mặc Tinh cách Tiêu Cảnh Nam khoảng 20 centimet, cô có thể cảm nhận được hơi nóng trên người anh tỏa ra: "Hôm khác không bằng hôm nay, hôm nay đi."
Tiêu Cảnh Nam nhìn cô, ngón tay gõ nhẹ ở sườn chân vài cái: "Hôm nay à?"
Mặc Tinh gật đầu.
Tiếng vận hành của chiếc máy giặt cũng không to, nhưng có lẽ là đồ giặt ở bên trong quá đặt biệt, cô chỉ cảm thấy tiếng của chiếc máy giặt đinh tai nhức óc.
"Hôm nay em đi về nhà họ Mặc, thế đứa bé thì phải làm sao?" Tiêu Cảnh Nam liếc bụng cô một cái, trong giọng nói trước giờ luôn lành lạnh mang theo vẻ dí dỏm nhàn nhạt: "Hay là em cảm thấy tôi lợi hại đến nỗi một lần là trúng?"
Lần đầu tiên nghe thấy anh nói lời trêu đùa, Mặc Tinh cảm thấy quỷ dị, cô ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, cô cũng không biết nên nói gì.
"Không cần gấp như vậy." Vẻ mặt Tiêu Cảnh Nam vẫn thản nhiên như trước đây, cứ như thể người vừa nói lời trêu đùa ban nãy không phải là anh vậy: "Đột nhiên em chủ động quay về, bố em khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, đợi khi ông ấy và mẹ em tới tìm em lần nữa, em hãng về.
Nghe thấy vậy, Mặc Tinh khẽ nhíu mày.
Cô cân nhắc ít quá rồi...
"Chuyện của tập đoàn An Thị, ông nội có nhúng tay vào, cái này em biết chứ?" Tiêu Cảnh Nam hỏi.
Mặc Tinh ừm một tiếng.
"Ông nội ra mặt ở thời điểm mấu chốt này, chắc hẳn bố em sẽ hiểu lầm là ông ấy lo lắng chuyện bất công của thiên hạ vì đứa bé trong bụng em." Tiêu Cảnh Nam nói: "Ông ấy càng cảm thấy em quan trọng, càng thiếu kiên nhẫn, nhất định sẽ dẫn mẹ em tới khuyên em về nhà. Tới lúc đó em từ chối một chút rồi về, hiệu quả là tốt nhất."
Bình thường anh toàn nói thẳng kết quả, hoặc là bảo làm như thế nào, rất ít khi anh phân tích tỉ mỉ ra như thế này. Dù Mặc Tinh có chậm chạp đi chăng nữa thì cũng hiểu là anh đang phân tích cho cô.
"Tôi biết rồi." Mặc Tinh do dự một lát, cô nói: "Cảm ơn."
Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, anh chợt vươn tay ra, xoa đầu cô một cái, vẻ mặt hơi lãnh đạm: "Sau này đừng nói cảm ơn với tôi, cũng đừng nói xin lỗi, tôi không thích nghe."
Nói xong, anh quay người đưa lưng về phía sau: "Em ra phòng khách trước đi, tôi giặt xong tôi ra."
"Anh... không vui à?" Mặc Tinh do dự nói.
Tiêu Cảnh Nam thản nhiên nói: "Nếu em là một người đàn ông, lần đầu tiên khai trai không tận hứng, đại khái em cũng sẽ không vui, cái này gọi là dục cầu bất mãn, hiểu không?"
Mặc Tinh nhíu mày nhìn anh một cái, không phản ứng đến anh, thong thả đi ra phòng khách. Nằm trên giường, hay ngồi yên còn tốt, vừa di chuyển như thế này, lúc di chuyển kéo kéo chỗ đó rất khó chịu.
Cô nhíu mày đi đến phòng khách, ngồi trên sô pha, lúc này chân cô không còn khó chịu nữa, nhưng cơn mỏi nhừ ở eo lại phóng đại lên mấy lần.
"Em nằm sấp trên sô pha." Một lát sau Tiêu Cảnh Nam cũng đi ra, thấy cô đang xoa eo, anh nhìn cô rồi chỉ vào sô pha.
Vừa nói đến nằm sấp, Mặc Tinh chợt nghĩ đến tối qua anh giữ eo cô, lúc va chạm ở phía sau cô phát ra tiếng thở gấp. Cô mím môi, không nhúc nhích.
"Để tôi làm, hay em tự làm?" Tiêu Cảnh Nam đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao nhìn xuống.
Chỉ là ngủ một trận mà thôi, nhưng sự ở chung giữa hai người lại có chút vi diệu khác với trước kia. Loại cảm giác đó Mặc Tinh không nói nên lời, nhưng lại không thể phủ nhận sự tồn tại của nó.
"Eo tôi không đau." Mặc Tinh dừng một chút, nói: "Cánh tay và chân cũng không đau."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT