Tiêu Cảnh Nam chớp mắt, nhưng không có di chuyển ánh mắt: "Vừa nãy em nhìn tôi, bây giờ tôi nhìn em, có qua có lại."

Mặc Tinh dừng lại động tác, nhíu mày nhìn anh.

"Trước kia em có từng nghiên cứu khoa học không," Tiêu Cảnh Nam nói: "Nói rằng nam nữ nhìn nhau năm phút trở lên, sẽ có xúc động hôn môi?"

Mặc Tinh di chuyển tầm mắt, tiếp tục xử lý vết thương cho anh: "Tại sao anh phải cố tình nói những câu kích động ông nội anh?"

"Không kích động ông ấy, thì làm sao ông ấy cho người đánh tôi, ông ấy không cho người đánh tôi, thì sao có thể làm em thương tôi?" Lúc nói đến một câu cuối cùng, giọng nói của Tiêu Cảnh Nam đã nhỏ đi rất nhiều.

Mặc Tinh không biết anh nói vậy là thật hay là giả, cô cũng không muốn tìm hiểu, cô vội vàng xử lý một chút miệng vết thương cho anh, rồi nói: "Tôi thu dọn một chút, rồi nhanh chóng về nhà họ Mặc."

Nói xong, cô cũng không nhìn anh, trực tiếp xách hòm thuốc lên rồi đi luôn.

Trong đầu Tiêu Cảnh Nam hiện lên vành tai hơi đỏ của cô, anh nghiêng người ra sau, tựa lên sô pha, khóe môi cong lên, nhắm mắt dưỡng thần.

Mặc Tinh về đến phòng, cô tiện tay đóng cửa lại, sau đó đặt hòm thuốc xuống đất, ngồi lên giường.

Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh ông nội Tiêu đánh Tiêu Cảnh Nam hoặc là lúc anh Nam tát Tiêu Cảnh Nam, cô nhíu mày, bắt mình ném những thứ đó ra khỏi đầu, sau đó cầm điện thoại lên.

Trên điện thoại có hai thông tin phát tới, một tin là ông cụ Lâm, An Thiếu Sâm, An Sơ Tuyết nói xin lỗi cô, truyền thông khen hai nhà An, Lâm cương trực công chính.

Còn có một tin là video bà An đằng trước câu lạc, truyền thông trách bà ta đổi trắng thay đen, biết sai không sửa.

Trên cơ bản thì các cư dân mạng chia thành hai phe lớn, trên dưới sáu mươi lăm phần trăm người cho rằng, có người mẹ cực phẩm thì ắt có đứa con gái cực phẩm, chuyện này thật sự là nhà họ An đã làm quá quá đáng, chắc chắn không phải hai câu xin lỗi là có thể giải quyết được.

Còn có ba mươi lăm phần trăm người cho rằng, An Thiếu Sâm quỳ xuống xin lỗi trông không giống giả vờ, hơn nữa trong lời nói của ông cụ Lâm cũng là chân thành xin lỗi Mặc Tinh, người làm sai chuyện là An Sơ Tuyết, không nên liên lụy đến người của hai nhà An, Lâm, cách làm phủ định toàn bộ như thế là không đúng.

Xem ở mặt ngoài, đây chỉ là hai bài bản tin, nhưng xem kỹ, là có thể phát hiện truyền thông ở bản tin thứ nhất phần lớn là công ty danh nghĩa của tập đoàn An Thị hoặc là có bày tỏ tốt với tập đoàn An Thị, còn truyền thông của bản tin thứ hai đa phần là công ty danh nghĩa tập đoàn Tiêu Thị hoặc là có ý bày tỏ ý tốt với tập đoàn Tiêu Thị.

Từ trên căn bản mà nói thì đây là trận đấu của hai nhà An, Tiêu, ai năng lượng lớn hơn, người chiến thắng cuối cùng của trận chiến nước miếng này chính là người đó.

Trước đây, Mặc Tinh luôn nghĩ rằng người khác nói gì cô không xen vào được, nhưng giờ cô mới biết, chỉ cần thực lực đủ mạnh, kiểm soát dư luận chẳng qua là một chuyện hết sức đơn giản.

Cô cất điện thoại đi, sau đó nằm lên giường.

Những chuyện từng trải qua mấy năm nay xoẹt qua đầu cô, làm cho đầu cô đau, cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy.

Cùng lúc đó, điện thoại rung lên một tiếng, bà Lục gửi cho cô một tin nhắn.

[Cháu còn nhớ hai bác sĩ hôm đó kiểm tra cho cháu xem là cháu có mang thai hay không không? Ông cụ Tiêu đã tìm người điều tra bọn họ, may mà cô đã nghĩ đến những chuyện này trước rồi.

Hơn nữa bắt đầu từ hôm qua, phó viện trưởng vẫn đang kiểm tra danh sách thụ tinh trong ống nghiệm, chắc cũng là ông cụ Tiêu sắp xếp. Để ổn thỏa, cháu và tổng giám đốc Tiêu thụ thai tự nhiên vẫn tốt hơn.]

Mỗi khi đọc thêm một chữ cô lại nhíu mày hơn một ít.

Còn chưa đợi cô trả lời, bà Lục lại đã gửi thêm một tin nhắn nữa tới.

[Nếu cháu sợ lần đầu đâu, chỗ cô có thuốc dùng sau khi làm việc đó moa moa!]

Mặc Tinh: "..."

Cô biên tập một tin nhắn, cảm ơn bà Lục, sau đó từ chối khéo thuốc dùng sau khi làm việc đó, thuốc mà đối phương chủ động đưa ra.

Khoảng năm rưỡi tối, Tiêu Cảnh Nam lên tầng gọi cô xuống ăn cơm.

Mặc Tinh liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh đã bớt sưng đỏ đi nhiều rồi, cô hơi nhíu mày, gật đầu, sau đó đi xuống tầng với anh.

"Lần này cho dù tập đoàn An Thị có tẩy trắng như thế nào, thì cũng phải tróc da." Tiêu Cảnh Nam gỡ một miếng thị cá mềm nhất ra, gỡ xương cá rồi đặt vào trong bát Mặc Tinh.

Mặc Tinh nhìn cá trong bát: "Anh tự ăn đi, tôi muốn ăn gì tôi tự làm được."

"Nhưng thích thích gắp cho em, không cho em gắp thì tôi ăn không ngon miệng." Tiêu Cảnh Nam nói xong, anh lại gắp một miếng cánh gà cho cô: "Ăn nhiều vào, em gầy quá."

Mặc Tinh: "..."

Cô đầu tiên là câu trước đây cô thích nói với Tiêu Cảnh Nam nhất.

Sau khi hai người ăn xong, Mặc Tinh đứng lên, sau khi do dự mãi, cô nói: "Tối nay anh đến phòng tôi."

"Hửm?" Tiêu Cảnh Nam ngẩng đầu lên nhìn cô, cái bát trong tay lệch đi, một chiếc đũa rơi xuống đất.

Lạch cạch.

Tiếng đũa rơi vang lên trong phòng ăn đặc biệt rõ ràng.

"Viện trưởng Ứng bảo ông nội anh vẫn đang kiểm tra chuyện tôi mang thai, không chỉ điều tra hai bác sĩ làm kiểm tra cho tôi, ông ấy còn bảo phó viện trưởng kiểm tra kỹ những người làm thụ tinh ống nghiệm." Mặc Tinh chớp mắt nhanh hơn bình thường: "Cho nên... tối nay anh tới phòng tôi."

Cô nói xong, thì không cho anh cơ hội hỏi thêm gì nữa, vẻ mặt hơi có vẻ vội vàng đi lên tầng.

Tiêu Cảnh Nam để bát lên bàn, anh khom người nhặt chiếc đũa rơi trên sàn lên, sau đó để đũa lên cái bát. Anh yên lặng nhìn chằm chằm sàn nhà một lúc, sau đó mới kịp phản ứng Mặc Tinh đã nói những gì.

Hầu kết anh trượt trượt một chút, anh cụp mắt, khóe miệng hơi cong lên một chút, sau đó anh đứng lên, bước đi nhẹ nhàng bê bát đũa vào phòng bếp.

Mặc Tinh đã bảo với Tiêu Cảnh Nam là tối nay cho anh sang phòng, nhưng về mặt tâm lý cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tốt.

Trước kia lúc cô rất thích Tiêu Cảnh Nam, cô đã mong chờ ngày này từ rất lâu, thậm chí cô còn muốn sinh con cho anh, làm người vợ hiền mẹ đảm thật tốt.

Nhưng giờ sau khi cô đã trải qua bao nhiêu hiện thực tàn khốc, cô lại có chút sợ hãi.

Cô sợ cô không có năng lực chăm sóc tốt cho đứa con của mình, rồi cô lại cảm thấy mang thai có mục đích là không công bằng đối với đứa trẻ này.

Hơn nữa, hiện giờ cô không nói rõ được rốt cuộc cô có tình cảm gì với Tiêu Cảnh Nam, cô không thể thản nhiên xảy ra quan hệ với anh.

Mặc Tinh sốt ruột đi lòng vòng trong phòng một lúc, cô xuống lầu tìm quầy rượu.

Uống say đi, có lẽ tình hình sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng cô vừa đến đây chưa lâu, cô cũng không rõ bày trí ở đây, tìm một lúc lâu rồi cũng chưa tìm được quầy rượu hoặc là chỗ kiểu như hầm rượu, trái lại cô trông thấy Tiêu Cảnh Nam đang ngồi trong phòng ăn uống rượu vang.

"Tìm gì đấy?" Tiêu Cảnh Nam đang lắc ly rượu vang, anh ngẩng đầu nhìn cô.

Khoảng cách của rượu vang cách Mặc Tinh hơi xa, cô không nhìn rõ nhãn hiệu trên chai rượu, nhưng có thể ngửi thấy mùi hương nồng của rượu vang đang bay trong không khí.

Cô mím môi, nói: "... Không có gì."

Nói xong, cô liền quay người định đi.

Tiêu Cảnh Nam ở phía sau gọi cô lại: "Em đang tìm rượu à?"

Cơ thể Mặc Tinh cứng ngắc, có thể là vì lúng túng, hoặc là bởi vì vô cùng kinh ngạc, cô chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt anh một lần nữa, rồi gật đầu.

Cô đang định hỏi cô có thể ngồi xuống uống cùng không, kết quả Tiêu Cảnh Nam đã nói trước: "Em đừng uống nữa."

Mặc Tinh nhíu mày.

"Tôi không muốn em uống say, đợi ngày hôm sau tỉnh dậy lại hối hận." Tiêu Cảnh Nam ngửa đầu lên uống hết rượu vang trong ly, anh đứng dậy, cách một khoảng cách đối diện với cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play