"Biết là chân có thể khỏi, cô rất vui, nhưng hình như thắng kiện cô lại không vui lắm." Lục Ngôn Sầm nói.

"Có lẽ cái thế giới này không có công bằng đến thế, nhưng cũng không có bất công đến thế, đừng vì gặp phải một hai người xấu, liền đóng cửa trái tim mình lại, không đáng giá."

Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, dừng một chút, sau đó mỉm cười: "Tôi biết ý của bác sĩ Lục rồi, cảm ơn."

"Với một loạt lời nói trước đó. Thục phân nữ sĩ, nếu cô cảm ơn thì lát nữa có thể cảm ơn trước mặt bà ấy." Lục Ngôn Sầm cười nói.

Hai người lại gõ cửa thêm một lần nữa, lần này mới đi vào nhà suôn sẻ.

"Cháu tới thì tới thôi, còn mang đồ gì đấy?" Bà Lục nhanh chóng nhận lấy đồ, rồi để sang một bên, sau đó trách Lục Ngôn Sầm: "Con là đàn ông sức dài vai rộng, sao có thể để cô gái mảnh mai như Tinh Tinh xách những cái này hả? Con thế này thì có mà cô đơn đến già!"

Thím Lưu còn tỏ ra ghét bỏ: "Đi đi đi, bác đã gọt xong hoa quả rồi, mau bê hoa quả ra đây! Trà nữa, cháu cũng pha cả trà nữa rồi hãng ra, mau đi pha trà cho Tinh Tinh đi!"

"Tuân chỉ!" Lục Ngôn Sầm mô phỏng động tác của nha hoàn, đi vào phòng bếp.

Thím Lưu ngồi bên cạnh Mặc Tinh, lo lắng nói: "Thắng kiện là chuyện tốt, nhưng kết quả xét xử không đúng lắm, đúng không? An Sơ Tuyết vu cáo hãm hại cháu, còn hại cháu gãy chân, ngồi tù hai năm, bây giờ để cho cô ta bồi thường hơn hai trăm vạn phí tổn thất tinh thần là coi như xong hả?"

"Bảo coi như xong thì cũng coi như xong, bảo chưa xong thì cũng chưa xong." Mặc Tinh nói.

"Cháu đừng có mà nói như đọc khẩu lệnh vậy, nói rõ chút!" Thím Lưu nói: "Cháu muốn mượn chuyện cô ta vu oan hãm hại cháu, rồi làm gì đó hả?"

Lục Ngôn Sầm bê hai đĩa hoa quả tới, rồi để lên bàn: "Hoa quả."

"Cháu vẫn chưa nghĩ ra cụ thể là làm như nào, bác đừng lo những chuyện này nữa, cháu sẽ tự xử lý ổn." Mặc Tinh không muốn nói nhiều.

Trước mặt Lục Ngôn Sầm, thím Lưu cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.

Bốn người vào bàn ăn, tính Mặc Tinh thì hơi trầm, nhưng ba người khác thì luôn cố ý làm sôi nổi bầu không khí, bữa cơm này cũng ăn rất vui vẻ.

Ăn cơm xong, không biết là thím Lưu nhớ đến cái gì, bà ấy chợt cảm khái một câu: "Trước đây, khi bác làm giúp việc ở nhà họ Mặc, lần nào cũng là Tinh Tinh và a Lôi líu ríu nói không ngừng nghỉ, lúc đó thỉnh thoảng bác còn thấy phiền, bây giờ..."

"Con người rồi cũng phải lớn mà." Để tránh cho bầu không khí quá kìm nén, bà Lục cắt ngang lời cảm khái của bà ấy: "Vả lại, nói nhiều ắt nhầm, bây giờ Tinh Tinh lại là bạn gái của tổng giám đốc Tiêu, còn phải tiếp xúc với đám hồ ly kia nhà họ Tiêu nữa, nói ít chút cũng tốt."

Lục Ngôn Sầm cũng gật đầu theo: "Tính tình trầm ồn một chút, làm việc suy nghĩ kỹ một chút rất tốt."

"Được rồi được rồi, không nói những chuyện phiền lòng này nữa!" Thím Lưu nói: "Lát nữa Tinh Tinh có rảnh không? Nếu rảnh thì ở đây chơi thêm một lúc nữa, cơm tối cũng ăn ở đây luôn đi."

Mặc Tinh cong môi: "Lần sau cháu lại tới, hôm nay cháu vẫn còn có chút việc."

Mấy người lại nói chuyện một lúc nữa, rồi bà Lục đứng lên tiễn Mặc Tinh.

"Em làm viện trưởng, chiều nay còn phải bận một đống việc, đừng đi nữa." Thím Lưu nói: "Để Tiểu Sầm đi cho, chiều nay thằng bé rảnh."

Lục Ngôn Sầm đứng lên, rồi cầm lấy chìa khóa ở trên bàn.

"Thôi cứ để em đi cho." Bà Lục mỉm cười nói: "Tinh Tinh mang thai rồi, vừa khéo con bé có một số việc phải chú ý, trên đường đi em sẽ nói với con bé luôn, bình thường bọn em cũng không có thời gian nói chuyện lắm."

Không biết là vô tình hay cố ý, lúc bà ấy nói hai chữ 'mang thai', thì nhấn mạnh lắm.

Mặc Tinh cụp mắt, sau đó cô ngẩng mặt lên: "Vâng, đúng lúc cháu cũng muốn biết một số việc cần chú ý khi mang thai, bây giờ sinh non nhiều lắm."

Nghe thấy vậy, thím Lưu ngây ngẩn cả người, nhất thời không nói được chữ nào.

"Thế cháu đi trước đây, lần tới cháu lại tới thăm thím." Mặc Tinh lại nhìn sang Lục Ngôn Sầm, rồi nói: "Chào bác sĩ Lục."

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, cảm ơn những lời mà bác sĩ Lục đã nói với tôi khi nãy."

Bà Lục đi ra ngoài cùng Mặc Tinh, vào thang máy, bà Lục định ấn tầng phụ hai, nhưng bị Mặc Tinh cắt ngang: "Lát nữa cháu còn có một vài việc riêng cần giải quyết, cô đưa cháu xuống tầng dưới là được rồi."

"Vậy cũng được, sau khi về cháu gửi cô cái tin nhắn hoặc gọi điện thoại cũng được nhé." Bà Lục cũng không ép.

Trong thang máy vẫn còn những người khác, bà Lục trò chuyện với đối phương một lúc, sau khi đến tầng một thì cùng đi ra khỏi thang máy với Mặc Tinh.

Đợi sau khi không còn ai bên cạnh nữa, bà ấy mới hỏi Mặc Tinh: "Chuyện mang thai, cháu đã nghĩ xong chưa? Tổng giám đốc Tiêu đã đánh tiếng với bên cô rồi, làm ống nghiệm ở chỗ cô thì có thể chuẩn bị bất cứ lúc nào."

"Nhưng cô phải nhắc trước cho cháu, loại người như ông Tiêu tuyệt đối không phải loại mà tiểu bối các cháu có thể tùy tiện lừa gạt.

"Nếu các cháu làm ống nghiệm, ít nhất sẽ có vài bác sĩ và y tá biết chuyện này, hơn nữa bệnh viện cũng phải lưu lại, có khi một phân đoạn nào đó bị lộ ra thì sẽ bị ông cụ Tiêu phát hiện. Cô khuyên là các cháu mang thai tự nhiên vẫn là tốt nhất.

Bà ấy nhắc nhở như vậy, là có yếu tố quan tâm Mặc Tinh và cũng có một nguyên nhân khác: Bà ấy muốn làm cho quan hệ của Mặc Tinh và Tiêu Cảnh Nam càng thêm rõ ràng, tốt nhất có một đứa con, chặt đứt suy nghĩ tác hợp Mặc Tinh với Lục Ngôn Sầm của thím Lưu.

Mặc Tinh cũng không còn là đứa ngốc của hai năm về trước nữa, cô biết và có thể hiểu cách làm của bà Lục: "Cảm ơn lời nhắc của cô, cháu sẽ suy nghĩ nghiêm túc."

Cô cười khổ một tiếng: "Nhưng chuyện của cháu và Tiêu Cảnh Nam đã tạo ra đả kích cho cháu, hiện tại trái tim cháu lạnh lẽo, đừng nói là yêu Tiêu Cảnh Nam thêm một lần nữa, rồi sinh con với anh ta, chỉ nguyên nhắc tới hai chữ tình yêu này thôi, toàn thân cháu đã nổi da gà rồi. Tối thiểu là trong vòng mấy năm tới, cháu không thể yêu đương được."

"Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô hiểu." Nghe vậy, bà Lục khẽ thở dài nhẹ nhõm: "Nhưng cháu vẫn còn trẻ, cháu mới hai mươi tuổi, cũng đừng bi quan quá."

Mặc Tinh gật đầu đồng ý.

Chắc là cảm thấy hơi có lỗi với Mặc Tinh, bà Lục lại nhắc nhở thêm một câu nữa: "Cháu đừng xem ông Tiêu tính tình nóng nảy liền thiếu cảnh giác, trên thực tế gần đây ông ấy mới nóng nảy như vậy, chắc là cảm thấy mình không nhiều thời gian nữa, muốn nhanh chóng xử lý tốt mọi việc sau khi ông ấy qua đời."

"Cảm ơn cô đã nhắc nhở, cháu sẽ chú ý hơn." Mặc Tinh chào bà Lục xong, cô đi về phía cổng tiểu khu với tâm sự nặng nề.

Thật ra cô ấy nói rất đúng, ông Tiêu là loại người không dễ lừa, bất kể cô mang thai giả hay làm ống nghiệm mang thai thật, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị ông ấy phát hiện ra sự thật.

Có điều muốn để cô phát sinh quan hệ thật với Tiêu Cảnh Nam, chỉ để mang thai, cô không thuyết phục được lòng mình.

Con cái không phải đồ vật, không nên bị lợi dụng như vậy, hơn nữa với quan hệ hiện tại của cô và Tiêu Cảnh Nam, chưa chắc đứa con có thể

lớn lên trong một gia đình hài hòa hạnh phúc.

Cô không thể vô trách nhiệm với con như vậy.

Đi thẳng đến cửa tiểu khu, Mặc Tinh vẫn chưa đưa ra được quyết định, cô dứt khoát bắt đầu xử lý một việc khác. Cô mở weibo ra và tìm được vài phương thức liên lạc của mấy đại V weibo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play