"Hơn nữa thật trùng hợp, câu mà Mặc Tinh nói trong video này giống y hệt câu nói trong băng ghi âm của cô An vừa nãy, ngay cả ngữ điệu cũng giống hệt. Chánh án, tôi yêu cầu đối chiếu hai cái một chút, được chứ?" Trương Hàn nói.
Con ngươi của An Sơ Tuyết hơi co lại, mặt mũi nhoáng cái không còn tí huyết sắc nào, lông mi của cô ta run run vài cái, tim đập như sấm.
An Như Nhã...?
An Thiếu Sâm cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, nhưng rất nhanh khiếp sợ đã đổi thành chần chừ. Anh ta và Sơ Tuyết chỉ cách nhau hai tuổi, anh ta nhìn cô ta lớn lên, anh ta tin cô ta sẽ không làm ra cái loại chuyện vu cáo hãm hại người đó đâu!
Nhưng cái video trong vòng bạn bè của An Như Nhã là sao? Lẽ nào An Như Nhã hợp tác với đám Mặc Tinh, cùng làm ra chứng cứ giả sao?
Mấy thẩm phán thương lượng một chút, bọn họ quyết định đưa đồ cho người chuyên nghiệp đối chiếu, sau đó nghỉ ngơi một giờ giữa hiệp.
Trên mặt An Sơ Tuyết vẫn còn có thể gắng gượng duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng lúc cầm điện thoại, vẫn chưa khống chết tốt, tay run hai cái.
Cô ta mở zalopay ra, ấn vào vòng bạn bè của An Như Nhã, khi nhìn thấy cái video đó, cô ta nhíu mày, mặt mũi tái nhợt.
"Cô An, có phải cô có chuyện giấu tôi đúng không?" Luật sư cũng không ngờ đột nhiên lại có thêm cái tình tiết này, anh ta ngơ luôn: "Nhân dịp giờ đang nghỉ ngơi, cô nói hết mọi việc cho tôi biết đi, như thế thì tôi mới có thể nâng cao tỉ lệ đánh thắng trận này!"
An Sơ Tuyết cứng đờ người, cô ta đang định nói thì An Thiếu Sâm đã xông qua đây: "Sơ Tuyết, chuyện này là sao? Sao đoạn ghi âm của em lại giống hệt đoạn video đó?"
"Anh... anh có ý gì?" An Sơ Tuyết ngẩng đầu nhìn anh ta, vành mắt ngập nước, nhưng lại không có chảy nước mắt.
"Em đừng nghĩ nhiều." Ánh mắt An Thiếu Sâm lóe lên, thấy vậy, trong lòng lập tức bị nỗi hổ thẹn xâm chiếm: "Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Nửa tiếng sau, lại mở phiên tòa.
Chánh án tuyên bố, nhân viên chuyên nghiệp so sánh, giọng nói trong đoạn ghi âm hoàn toàn trùng khớp với giọng nói trong video, cái này là cắt nối biên tập lại từ trong video.
Cử tọa ồ lên.
"Trừ cái đó ra, xe của Mặc Tinh cũng là bị người ta đánh tráo. Trước đó xe của cô ấy ở đâu thì tôi không rõ, chiếc xe có vấn đề ở phanh xe trong vụ tai nạn lúc đó, không phải xe của cô ấy." Trương Hàn nói.
An Sơ Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt vẫn khó coi đến đáng sợ.
Quan tòa: "Chứng minh như thế nào?"
"Trong số những bằng chứng mà tôi vừa nộp lên quan tòa, có vài ghi chép chuyển khoản, với cả một biên lai tiền gửi ngân hàng, đó là của ba người Hoàng Hạn Nghĩa, Lữ Cương và Cao Hồng. Hai năm trước, Hoàng Hạn Nghĩa đã qua đời vì bệnh, sau khi tôi điều tra thì tôi phát hiện, trước khi qua đời anh ta từng nhận được một khoản kếch xù với cả một sô tiền mặt lớn.
"Anh ta đưa tiền mặt cho người tình Cao Hồng, cái này có thể tra được qua ghi chép tiền gửi của Cao Hồng năm đó, vả lại cô ấy cũng đã tới đây, có thể chứng minh chuyện này." Trương Hàn quay đầu ra hiệu cho Cao Hồng đang ngồi đằng sau.
Cao Hồng đứng dậy: "Tiền lương hàng tháng của Hoàng Hạn Nghĩa là ba bốn nghìn tệ. Nhưng hai năm trước đột nhiên anh ấy cho tôi ba mươi vạn tệ. Tôi sợ số tiền đó đi con đường bất chính, tôi không dám cầm."
"Anh ấy nói với tôi rằng một người đàn ông tên Lã Cương bảo anh ấy đổi vị trí của hai chiếc xe, sao đó lại đổi biển số xe của hai xe, xong rồi liền cho anh ấy một số tiền lớn, còn bảo là tôi đừng nói với người khác.
Quan tòa: "Lã Cương này và cô Mặc có liên quan không?"
"Lã Cương là một người nông dân, anh ấy làm những chuyện này là bởi vì đã nhận tiền của cô An." Trương Hàn nói.
Quan tòa: "Nhưng bên trong bản ghi chuyển khoản này khong hề có hai người họ, cái này thì không thể chứng minh những gì cậu nói là sự thật."
"Giữa hai người toàn là giao dịch tiền mặt, tất nhiên là chưa có bản ghi chuyển khoản." Trương Hàn nói.
Sắc mặt An Sơ Tuyết thoáng dịu đi một chút.
Trương Hàn lại nói tiếp: "Có điều, anh Lã xem hơi nhiều phim chiến tranh gián điệp, lo là mình đang làm gì đó chuyện trái pháp luật, sợ cô An đổ hết mọi việc lên đầu anh ta, nên khi hai người giao dịch anh ta đã lén ghi âm lại."
Anh ta lấy ra một chiếc bút ghi âm, sau đó bật lên ngay trước mặt mọi người.
"Chỉ cần tôi chuyển tiền cho người đàn ông kia, rồi bảo anh ta đánh tráo hai chiếc xe, cô sẽ cho tôi năm vạn tệ à?" Tiếng phổ thông của Lã Cương rất không tiêu chuẩn, mang theo một cỗ âm địa phương đặc nữa.
"Đúng." Là giọng nói của An Sơ Tuyết.
"Không phải cô đang lừa tôi đấy chứ? Chuyện này, cô cũng làm được mà, sao cô không làm?"
"Con trai anh đang làm việc ở công trường giống anh, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, anh cũng nên cưới vợ rồi chứ nhỉ? Nếu anh không muốn, chuyện này tôi có thể tìm người khác làm."
"Cô là con nhóc thôi mà sao không kiên nhẫn gì vậy? Tôi làm tôi làm! Làm chuyện này không cần đi tù chứ? Nếu mà để vợ tôi biết tôi đã làm chuyện trái pháp luật, chắc chắn sẽ cầm quốc đánh tôi đấy!"
Đặt ở đây, Trương Hàn liền tắt đoạn ghi âm đi.
An Sơ Tuyết không nói gì hết, chỉ có điều trên khuôn mặt thanh lệ đã toát ra một tầng mồ hôi.
An Thiếu Sâm nhìn cô ta với vẻ mặt không thể tin nổi, anh ta đứng dậy, đầu óc như bị sấm đánh, trống rỗng.
Sao có thể?
Sao sự việc lại thành ra như thế này?
Chuyện này... là Sơ Tuyết vu oan cho Mặc Tinh thật sao? Dùng một cái chân và nửa đời sau làm giá tiền, vu cáo hãm hại Mặc Tinh ư? Đây... sao có thể chứ?
"Nếu cô An vẫn không muốn thừa nhận thì tôi vẫn còn bằng chứng." Trương Hàn nói: "Năm năm trước, cô An đã dùng danh nghĩa của cô Đổng Hiểu Yến mua một chiếc xe thể thao cùng kiểu dáng, bên phía cửa hàng 4s có ghi chép, hơn nữa giữa hai người bọn họ có bản ghi chuyển khoản."
Anh ta nhìn về phía An Sơ Tuyết, mỉm cười nói: "Tôi không nói sai chứ, cô An?"
Sắc mặt An Sơ Tuyết trắng bệch.
"Lợi dụng suốt ba năm dòng để thiết kế, hơn nữa để không bị người ta phát hiện ra là chiếc xe đã bị đổi, cô đã rạch một vết giống hệt trên chiếc xe thể thao của mình. Tính toán như thế, tỉ mỉ khủng bố quá."
"Quan tòa đại nhân, bây giờ tôi muốn kiện cô An vu cáo hãm hại đương sự của tôi!" Trương Hàn nói.
Thẩm phán làm đến tận trưa, cuối cùng Mặc Tinh thắng kiện, An Sơ Tuyết bị phán bồi thường phí tổn thấy tinh thần là hai trăm bốn mươi lăm vạn tệ, tạm giam hành chính mười lăm ngày.
Nhưng mà bởi vì sau khi tuyên án, An Sơ Tuyết liền ngất xỉu, cô ta được đưa tới bệnh viện gấp, tạm giam hành chính không thể chấp hành ngay.
Lúc đi ra khỏi tòa án, mọi người vẫn đang nghị luận.
"Cái kết quả này thật sự là qúa bất ngờ!"
"Tôi cứ tưởng Mặc Tinh là tội phạm giết người với tiểu tam, làm đến cuối cùng, An Sơ Tuyết là tiểu tam, hơn nữa cô ta còn vu hãm Mặc Tinh nữa!"
"Luật sư Trương nói câu kia không sai nhỉ, tâm tư tỉ mỉ khủng bố. Hai năm trước, An Sơ Tuyết cũng mới có mười tám tuổi, làm việc đã kín đáo như thế rồi, quả thật là khiến cho người rùng mình!"
"May mà tôi không quen cô ta, bằng không tôi phải bị cô ta chơi chết!"
"Cái đầu tốt như vậy, làm cái gì chẳ được, lại cứ phải đi vu váo hãm hại người ta! Hơn nữa lại còn không tiếc cả mạng của mình đi vu cáo hãm hại người ta, cũng... giỏi dã man nhỉ?"
"Trước đây tôi còn cứ mắng Mặc Tinh cơ, bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi với cô ấy!"
Mặc Tinh nghe cuộc thảo luận của những người đó, khóe miệng nhếch ra một tia châm chọc. Cuối cùng đã làm sáng tỏ rồi, nhưng trong lòng cô vẫn bức bối như bình thường, bế tắc khó chịu.
Phí tổn thất tinh thần 300 vạn... à!
Cái này có là cái thá gì?
Vô duyên vô cứ cô bị bắt giam vào tù hai năm, mấy lần quanh quẩn ở ranh giới sinh tử, còn một thân đầy bệnh, nhưng bây giờ An Sơ Tuyết chỉ cần đền cô hơn hai trăm vạn phí tổn thất tinh thần, cộng thêm tạm giam hành chính mười lăm ngày liền coi như xong rồi hả?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT