Mặc Tinh há miệng nhìn cảnh này, cô gần như là gằn từng chữ từ trong cổ họng: "Anh ấy là cháu ruột ông đấy!"
"Trông chừng nó, chỉ cần không chết là được!" Ông Tiêu dặn anh Nam một câu, sau đó mất kiên nhẫn nói với hai người khác: "Dẫn Mặc Tinh đi, bây giờ đi theo tôi đến bệnh viện!"
"Vâng." Hai người đáp, một trái một phải giữ lấy cánh tay Mặc Tinh, kéo cô đi ra ngoài.
Mặc Tinh không giãy dụa, chỉ là sắc mặt khó coi nhìn sang phía khác, cô nhìn Tiêu Cảnh Nam.
Anh đã trên mặt đất, trên người trên sàn toàn là máu, trên chân còn có mấy mảnh thủy đang cắm vào. Anh gian nan đứng dậy, nhìn thẳng vào cô, trên mặt toàn là vết máu, chỉ có ánh mắt là sáng ngời.
Trái tim Mặc Tinh hung hăng run lên một cái, cô há miệng nhưng lại không nói ra được một chữ nào.
"Đừng sợ, có tôi đây." Tiêu Cảnh Nam làm một cái khẩu hình với cô, anh mỉm cười, rõ ràng là vô cùng chật vật, nhưng lúc này anh lại cười đến mức làm cho mọi vật xung quanh ảm đạm vô sắc.
Mũi Mặc Tinh bỗng cay cay, cô nhíu mày, quay đầu đi không nhìn anh nữa, mà là nói với ông Tiêu đang đứng cạnh anh: "Nếu ông đã muốn đưa tôi đến bệnh viện làm kiểm tra, thì Tiêu Cảnh Nam..."
"Ồn quá." Ông Tiêu trầm giọng nói một câu, lấy khăn tay ra, đưa cho người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông nhận khăn tay, dứt khoát nhét vào trong miệng Mặc Tinh.
Thấy vậy, ánh mắt Tiêu Cảnh Nam âm trầm, đáy mắt xoẹt qua một tia sắc bén. Anh vô thức tiến lên một bước, sau đó trong ánh mắt cảnh cáo của anh Nam, anh lại siết chặt nắm đấm rồi thu chân về.
Dấu tay bị đánh trên mặt Mặc Tinh vẫn chưa tan hết, nhét một cục khăn tay vào như thế, hai má cô hơi đau vì bị kéo căng, trên trán nhanh chóng toát ra mò hôi.
Nhưng cô cố nén, không có giãy dụa.
Với đứa cháu ruột Tiêu Cảnh Nam, ông Tiêu còn ra tay tàn nhẫn như thế, càng đừng nói đến một người ngoài như cô!
Sau khi hai người đàn ông mở cửa xe ra, bọn họ đẩy Mặc Tinh vào trong, sau đó đồng loạt nhìn về phía ông Tiêu.
"Các cậu ngồi đằng trước." Ông Tiêu dặn một câu, lên xe ngồi bên cạnh Mặc Tinh, hai người đàn ông thì ngồi ở ghế phó lái và ghế lái, sau đó khởi động xe.
Mặc Tinh khép chân lại, hai tay đặt lên đầu gối, không nhúc nhích.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Tiêu Cảnh Nam máu me đầy mặt, cô nhíu mày, hai tay nắm chặt quần, đốt ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Nhận ra khả năng là mình đang lo lắng cho Tiêu Cảnh Nam, sắc mặt của Mặc Tinh càng kém hơn. Không đúng, không phải cô lo lắng cho anh, cô chỉ đơn thuần không muốn nợ nhân tình của anh mà thôi!
Vả lại bây giờ tự thân cô còn đang khó giữ, cho dù có lo, cũng phải là lo cho chính mình!
"Lấy khăn tay ra đi." Ông Tiêu lạnh giọng nói.
Mặc Tinh lấy khăn tay trong miệng ra, vo thành một cục cầm trong lòng bàn tay, cô vô thức quấn lấy, lau mồ hôi trong lòng bàn tay lên khăn tay.
"Phải đi bệnh viện làm kiểm tra, cô sợ rồi à?" Ông Tiêu quay đầu sang, ánh mắt sắc như chim ưng đóng lên người cô.
Toàn thân Mặc Tinh đang căng thẳng, lòng bàn tay vừa lau mồ hôi xong lại toát ra mồ hôi: "Tất nhiên là sợ rồi."
Mặt ông cụ Tiêu lập tức trầm xuống, mây đen giăng kín.
"Ông không thích Tiêu Cảnh Nam như vậy, có phải ông muốn mượn danh nghĩa kiểm tra, rồi xóa sạch đứa con trong bụng tôi phải không?" Giọng Mặc Tinh cũng đang run run, trên mặt cũng không còn tí huyết sắc nào.
Cô lo đứa con trong bụng mình bị lấy mất, như thế cũng có thể giải thích tại sao cô sợ như vậy.
Ông Tiêu nhìn cô chằm chằm, cười lạnh một tiếng: "À!"
Mặc Tinh không biết ông ấy có ý gì, cô chỉ cảm thấy sống lưng lạnh run.
"Mặc Tinh, đừng ra vẻ khôn vặt trước mặt tôi!" Ông Tiêu nói: "Đợi đến bệnh viện rồi làm kiểm tra, tôi sẽ biết rốt cuộc có phải cô sợ vì mang thai giả hay không!"
Lông mi Mặc Tinh run run vài cái, cả người dựng tóc gáy: "Tôi có thể lừa ông, vậy cậu Bùi thì sao? Lẽ nào anh ta lại bắt tay với tôi lừa ông à?"
"Ai mà biết được." Ánh mắt ông Tiêu khóa chặt lên người cô.
Bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Mặc Tinh chột dạ muốn tránh đi theo bản năng, nhưng cuối cùng cô vẫn cố chịu.
"Cầm khuyên tai đâm vào huyện thái dương người ta, cô cũng to gan đấy nhỉ!" Ông Tiêu cười như không cười: "Khi cô làm cái chuyện đó, cô không sợ đứa bé có sơ xuất sao?"
Mặc Tinh liếm cánh môi khô khốc, trả lời nửa thật nửa giả: "Tôi đã ở trong giại giam Đông Giao hai năm, biết được tình hình ở trong đấy. Nếu tôi thật sự bị đưa vào trong đó, chắc chắn là không giữ được đứa bé, nếu đã là một con đường chết, chi bằng tôi liều một phen."
Cô đã cố gắng làm dịu tâm trạng của mình rồi, nhưng thần kinh vẫn đang căng thẳng đến cực điểm, lúc mở miệng cũng mang theo sự run rẩy rõ ràng.
Ông Tiêu hừ một tiếng, cũng không biết là có tin hay không.
Trên đường đi không nói gì nữa.
Cơ thể và thần kinh của Mặc Tinh đều căng thẳng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên xem đồng hồ. Lần nào cô cảm thấy thời gian đã trôi qua lâu rồi, nhưng điện thoại hiển thị mới trôi qua không tới mười phút.
Cô không tự nhiên dịch người một chút, rồi dính sát vào cửa sổ xe, cô chỉ thấy ngồi cạnh ông Tiêu, từng giây từng phút đều rất gian nan.
Nhưng cô lại hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại một chút, như thế thì cô có thể cố gắng kéo dài thời gian, nghĩ xem có cách gì đối phó được ông Tiêu.
Nhưng cái gì phải đến thì vẫn đến, cuối cùng chiếc Land Rover đã dừng ở cổng bệnh viện.
"Xuống xe!" Ông Tiêu xuống xe trước, sau đó lạnh giọng gọi Mặc Tinh.
Vào khoảng khắc ánh mắt ông ấy nhìn sang, từng tế bào trên người Mặc Tinh đều căng đến cực hạn, hễ chỉ cần thêm một tí ti áp lực ngoại lai vào nữa thôi, liền sẽ nổ tung.
Cô cố gắng nhếch mép, lau lòng bàn tay đầy mồ hôi vào quần áo, tay chân mềm nhũn đi xuống xe.
"Nếu ông không thích trẻ này, sợ đứa bé tranh giành tài sản của nhà họ Tiêu, tôi có thể không lấy một đồng nào hết." Mặc Tinh nói: "Nhưng tôi xin ông đừng làm hại đứa bé."
Ông Tiêu mắt lạnh liếc cô, ông ấy tức giận hừ một tiếng: "Trước tiên cứ xem xem cô có thai không đã rồi nói chuyện khác sau!"
Nói xong, ông ấy cất bước đi vào trong bệnh viện.
Hai người đàn ông thì đứng hai bên Mặc Tinh, đợi cô đi.
Mặc Tinh hít thở sâu một hơi, cô mím môi, động tác chậm chạp đi theo sau ông Tiêu, hai người đàn ông thì đi theo cô sát sao.
Đã đến tối rồi, nhưng trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều đi qua đi lại.
Sau khi Mặc Tinh đi theo ông Tiêu vào bệnh viện, cô mới phát hiện bà Lục dẫn đầu nhóm lãnh đạo cấp cao của bệnh viện đứng ở một bên, rất nhiều người đều đang nhìn về phía này.
"Ông Tiêu, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi." Bà Lục đi lên đón, bà ấy không thèm liếc mắt nhìn cô lấy một cái, cứ như thể không quen cô vậy.
Mặc Tinh vốn còn định chào một cái, nhưng thấy vậy, độ cong miễng cương kéo ra bên khóe miệng cô lại thu về, cô chỉ cúi đầu đứng sau lưng ông Tiêu.
Trận thế lớn như này, xem ra muốn giấu ông Tiêu gần như là chuyện không có khả năng!
Nếu ông Tiêu phát hiện cô hoàn toàn không có thai, tất cả là lừa ông ấy...
Cô nuốt ngụm nước miếng, tiếng thở dồn dập hơn so với bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT