Ông cụ Tiêu liếc mắt nhìn mấy người ở cửa, sau đó thì dừng ở chỗ Mặc Tinh, ánh mắt tuyệt đối không được tính là hòa ái.

Trán Mặc Tinh nhoáng cái đã đổ mồ hôi như mưa, cô cúi đầu, cố gắng lau mồ hôi trên trán đi với vẻ tự nhiên nhất.

"Làm phiền đến ông Tiêu, thật ngại quá à." Bùi Ngọc Tùng quan sát ông cụ Tiêu một chút, thấy tinh thần của ông ấy phấn chấn nhưng đã gầy đi nhiều, thoạt nhìn cũng không khỏe mạnh lắm, đáy mắt anh ta hiện lên tia vui mừng.

Lúc này, ông cụ Tiêu mới dời ánh mắt đang nhìn Mặc Tinh đi, nhìn sang anh ta: "Cậu là ai?"

"Bố, đây là thằng nhóc nhà họ Bùi." Đứng bên cạnh, ông cả nhà họ Tiêu cười hớ hớ nói.

Nghe vậy, sắc mặt của ông cụ Tiêu vốn đã khó coi nay lại càng khó coi hơn, ông ấy quét mắt nhìn Bùi Ngọc Tùng: "Cậu là người nhà họ Bùi, cậu tới chỗ tôi làm gì vậy hả? Xem tôi đã chết chưa à?"

Suy cho cùng thì vẫn là người điều hành nhà họ Tiêu, khí thế của ông ấy hơn xa Tiêu Cảnh Nam, Bùi Ngọc Tùng còn không dám cả ngẩng đầu lên, anh ta chỉ cúi đầu rồi nói: "Ông Tiêu nói đùa rồi, cháu chỉ..."

"Quay về nói với ông nội cậu, cho dù tôi có chết hay không, ông ta cũng không kiếm được lợi từ nhà họ Tiêu chúng tôi đâu, bảo ông ta từ bỏ ý định đi!" Gi ọng nói của ông Tiêu như chuông đồng: "Ông cả, tiễn khách!"

Tiêu lão đại đi đến trước mặt Bùi Ngọc Tùng, mỉm cười nói: "Nhóc Bùi, đi thôi."

"Cháu nói với ông Tiêu vài câu rồi sẽ đi." Trước mặt ba vị trưởng bối, Bùi Ngọc Tùng không dám lỗ mãng, nhưng anh ta lại sợ là anh ta cứ đi về như này, ông cụ Tiêu vì chuyện của Mặc Tội rồi trách tội anh ta.

Con ngươi của Mặc Tinh co rút, hô hấp cũng nặng nề hơn bình thường.

Ông cụ Tiêu quay đầu nhìn Bùi Ngọc Tùng, ánh mắt bất thiện.

Trước khi ông ấy mở lời, Bùi Ngọc Tùng vội vàng nói: "Hôm nay, hai vệ sĩ của cháu không cẩn thận tông vào xe của cô Mặc, sau khi biết cô ấy mang thai, lo đứa bé trong bụng cô ấy có chuyện, cháu vội vàng đưa cô ấy đến bệnh viện gần đó."

"Trên đường đi có chậm trễ chút thời gian, đến giờ mới đưa cô Mặc về được, mong ông Tiêu thứ lỗi."

Nghe thấy là Mặc Tinh mang thai, hai anh em nhà họ Tiêu đồng loạt nhìn về phía cái bụng của Mặc Tinh, Tiêu lão đại còn hiện lên vẻ mặt cười tít mắt, nhưng trên mặt Tiêu lão tam thì lại là cảnh giác và địch ý không che dấu chút nào.

Ông cụ Tiêu lạnh lùng liếc Bùi Ngọc Tùng, ánh mắt như dao: "Chính là người của cậu đã tông vào xe của Mặc Tinh, sau đó đưa con bé đi?"

Mặc Tinh cúi đầu, vô thức ngừng lại hô hấp.

Cô có thể đoán ra, ông cụ Tiêu tức giận như vậy là hận Bùi Ngọc Tùng tự nhiên chen ngang. Nếu không phải anh ta gây sự như vậy, bây giờ cô đã bị đưa vào trong nhà tù từ lâu rồi.

Nhưng mà trong suy nghĩ của Bùi Ngọc Tùng thì lại là, sở dĩ ông cụ Tiêu tức giận như vậy, tất cả là bởi vì người của anh ta suýt thì làm hại đến đứa bé trong bụng Mặc Tinh.

Anh ta lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói: "Bọn họ đã uống một ít rượu, lái xe không cẩn thận đã đâm vào xe của cô Mặc." "Nhưng mà cháu đã đưa cô Mặc đến bệnh viện kiểm tra rồi, cô ấy và đứa bé trong bụng cô ấy không sao hết."

Nói xong, anh ta quay đầu nhìn sang Mặc Tinh: "Đúng chứ, cô Mặc?"

Ánh mắt của ông Tiêu cũng nhìn sang Mặc Tinh, cuối cùng dừng trên bụng cô, sắc mặt khó đoán.

"... Ừ." Bị ông cụ Tiêu, Bùi Ngọc Tùng với cả hai anh em nhà họ Tiêu nhìn chằm chằm cùng lúc, Mặc Tinh căn bản không dám nhiều lời, cô sợ không cẩn thận nói sai chữ nào đó, rồi bị người khác bắt được sơ hở.

Ông cụ Tiêu nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Đứa bé trong bụng cô...." có lúc nào vậy?

"Đứa bé trong bụng cô Mặc đã được hai tháng rồi ạ, rất khỏe mạnh, vụ tai nạn xe cộ lần này không làm đứa trẻ bị thương, cậu chủ nhỏ đúng là rất may mắn." Bùi Ngọc Tùng sợ ông cụ Tiêu trách tội, nếu như để cho ông nội anh ta với bố anh ta biết anh ta lại gây họa ở bên ngoài nữa, chắc chắn bọn họ không tha cho anh ta đâu!

Tin tức của mấy hôm trước, anh ta cũng có thể bị bọn họ đánh một trận, nếu lần này ông cụ Tiêu mà tìm đến nhà thì không biết bọn họ sẽ còn làm như những gì đâu!

Ông cụ Tiêu nhíu chặt chân mày, rồi lại giãn ra, rồi lại nhíu lại, ông ấy hỏi Bùi Ngọc Tùng: "Cậu chắc chắn chứ?"

"Cháu chắc chắn trăm phần trăm!" Bùi Ngọc Tùng nói: " Cháu đã đích thân đưa cô ấy đi làm kiểm tra, đứa bé khỏe mạnh và bình an, không sao hết ạ!"

Trên trán, cánh mũi, lòng bàn tay với cả lưng của Mặc Tinh, toàn bộ đều là mồ hôi, cô cúi đầu giữ im lặng, mặc cho ông cụ Tiêu và hai anh em nhà họ Tiêu đánh giá.

"Được rồi, cậu đi trước đi!" Ông cụ Tiêu nói.

Nghe vậy, Mặc Tinh thầm thở phào một hơi, cô vâng một tiếng, bước chân trông có vẻ ổn định, thực chất lại là đi như bay về phía thang máy.

Nhưng cô vừa đi được hai bước đã bị Ông cụ Tiêu ở đằng sau gọi lại: "Tôi bảo thằng nhóc nhà họ Bùi đi, cô đi làm gì? Quay về!"

Mặc Tinh cứng đờ người, mày nhíu lại.

"Tôi bảo cô quay lại, không nghe thấy à?" Ông cụ Tiêu quát to.

"Ông Tiêu đang gọi cô kìa, mau đi đi." Bùi Ngọc Tùng hiền hòa nhắc nhở Mặc Tinh một câu, nhưng trong đôi mắt hồ ly lại hiện lên vẻ cảnh cáo, ý bảo cô đừng có mà nói linh tinh.

Mặc Tinh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó quay người lại, bước từng bước về phía ông Tiêu, dưới chân tựa như là núi đao biển lửa.

Bùi Ngọc Tùng không ở lại thêm nữa, anh ta đi luôn.

"Cô đã mang thai con của Cảnh Nam thật sao?" Tiêu lão tam sốt ruột hỏi: "Sao lại mang thai vào đúng lúc này, trùng hợp quá rồi đấy nhỉ?"

Tiêu lão đại gật đầu: "Đúng là có hơi trùng hợp."

Ông Tiêu nhíu mày nhìn hai anh em, đáy mắt xoẹt qua một tia tang thương, nhưng ngay sau đó đã nhìn vào người Mặc Tinh ngay.

"Các chú đang nghi ngờ tôi sao?" Bị ba người nhìn chằm chằm như vậy, ngón tay của Mặc Tinh cũng hơi run nhẹ rồi.

Tiêu lão đại mỉm cười, hiền hòa nói: "Cũng không phải là nghi ngờ, chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô cũng đừng căng thẳng quá."

"Bản thân tôi có thể nói dối, nhưng vừa nãy cậu Bùi cũng đã nói rất rõ ràng rồi, anh ấy đã đưa tôi đi làm kiểm tra, đứa bé đã được hai tháng rồi, rất khỏe mạnh." Mặc Tinh nói: "Lẽ nào cậu Bùi cũng sẽ giúp tôi nói dối sao?"

Tiêu lão tam tiếp lời: "Nói không chừng, cô lăng nhăng với thằng nhóc nhà họ Bùi đó rồi để to bụng, sau đó tính sinh con ra để được chia tài sản!"

Ông Tiêu đen mặt, cũng không biết ông ấy không vui vì hai chữ tài sản, hay không vui vì suy đoán của Tiêu lão tam quá mất não, hoặc là đã tin tưởng lời nói của Tiêu lão tam nên không vui.

"Lão tam!" Tiêu lão đại bực mình nói: "Bây giờ y thuật phát triển như thế, chắc chắn bố có thể chữa khỏi bệnh, chú nói như vậy là nói gở đó!"

Có vẻ như Tiêu lão Tam rất không hài lòng với những lời này của ông ta, nhưng mà ông ta cũng không có nói thêm cái gì.

"Còn để tôi nghe thấy anh nói tài sản với không tài sản nữa, thì một đồng tiền anh cũng đừng mong có được!" Ông Tiêu quát.

Tiêu lão tam cười ngượng, sau đó đi vuốt lưng cho ông ấy rồi nói: "Bố đừng giận! Bố cũng biết, từ tiểu học con đã học không giỏi, con chính là một kẻ thô hào, từ trước tới nay nói chuyện hay dùng từ đều không có chú ý như các anh, vừa nãy con cũng chỉ tiện mồm nói ra thôi, tuyệt đối không có ý gì khác!"

"Bố biết con không có ý xấu, nhưng ở trước mặt người khác thì đừng nói như vậy, cẩn thận người khác nắm được nhược điểm của con." Ông Tiêu nói.

Đáy mắt của Tiêu lão đại nhanh chóng xoẹt qua một tia không cam, ông ta mỉm cười rồi nói: "Chú ba chính là kiểu người không nhạy cảm, đây cũng không phải ngày đầu bố không biết mà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play