"Quay lại!" Đúng vào lúc Cương Tử vừa mở cửa ra định đi ra ngoài, Bùi Ngọc Tùng trầm mặt gọi anh ta lại.
Mặc Tinh xoa nhẹ lên bụng một chút, vẻ mặt từ ái và không thèm nhìn Cương Tử và Bùi Ngọc Tùng một cái.
"Tôi đã đưa cô đến đây rồi, tôi quay video cho cô là đắc tội nhà họ Tiêu, tôi trực tiếp đưa cô về cũng là đắc tội nhà họ Tiêu, vậy tại sao tôi
không cho cô quay một đoạn video rồi cho cô về sau nhỉ?" Bùi Ngọc Tùng nâng cằm cô lên: "Cô Mặc nói đi?"
Tay chân Mặc Tinh bủn rủn, Bùi Ngọc Tùng vẫn chưa từ bỏ ý định quay video!
Cô hít sâu một hơi, mỉm cười rồi nói: "Trên đường đi, tôi xảy ra tai nạn xe cộ, may mắn có cậu Bùi phái người tới cứu tôi ra kịp thời. Bằng không cho dù tôi có sống tiếp, e là đứa con của tôi cũng khó mà giữ được."
"Cô lại tốt bụng như vậy sao?" Bùi Ngọc Tùng gằn tiếng chữ, hỏi từ từ.
Mặc Tinh nói: "Cậu Bùi chỉ cho người đưa tôi đến đây, thay cho tôi bộ quần áo thôi mà, tôi cũng chưa có tổn thất gì, tại sao phải gây khó dễ cho cậu Bùi cơ chứ?"
"Nhưng cô là người phụ nữ của Tiêu Cảnh Nam." Bùi Ngọc Tùng tăng thêm ngữ khí, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác.
Mặc Tinh lạnh cả người: "Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Anh ấy đã đánh gãy chân của tôi, còn ép tôi làm nhiều chuyện mà tôi không muốn làm như vậy, tôi ở lại bên cạnh anh ấy, cũng chỉ vì anh ấy có thể cho tôi cái tôi muốn mà thôi."
Cô cúi đầu cười nhẹ một tiếng, dường như đang nói với Bùi Ngọc Tùng, lại giống như đang tự nỉ non: "Còn về tình cảm này nọ, cả đời này tôi cũng không muốn chạm vào."
"Cô cũng thật thực tế." Bùi Ngọc Tùng hừ nó, đáy mắt lại vẫn còn một phân nghi ngờ.
Mặc Tinh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh ta, ánh mắt mang theo trào phúng và hận ý sâu đậm: "Đổi thành cậu Bùi, cậu trải qua những thứ mà tôi trải qua, liệu cậu có còn tiếp tục thích Tiêu Cảnh Nam không?"
"Tôi không thích đàn ông." Bùi Ngọc Tùng không trả lời thẳng câu hỏi này, nhưng sự hoài nghi trên gương mặt đã tiêu tan hết rồi.
Mặc Tinh cẩn thận thu hết vẻ mặt của anh ta lại, thấy thế cô cũng không dám hoàn toàn thả lỏng, mà cô nói: "Tôi tới chỗ cậu Bùi cũng một lúc rồi, nếu mấy vệ sĩ đưa tôi đến trại giam nói chút gì đó với ông cụ Tiêu, vậy thì không hay rồi, anh nghĩ sao?"
Chỉ có thật sự rời khỏi đây, mới xem như là an toàn.
"Được, bây giờ tôi sẽ đích thân đưa cô về!" Bùi Ngọc Tùng chỉ huy người bên cạnh: "Đi lái xe của tôi đến đây!"
Mặc Tinh sợ trên đường Bùi Ngọc Tùng lại hỏi thêm gì nữa, cô sẽ bại lộ, cô vội nói: "Với thân phận của cậu Bùi, anh đích thân đưa tôi về, thật sự là ủy khuất anh quá rồi, anh tùy tiện bố trí một người đưa tôi về là được."
"Tôi đích thân đưa cô đến nhà họ Tiêu, giải thích rõ ràng với ông cụ Tiêu, lòng tôi mới yên tâm." Bùi Ngọc Tùng nói như có điều ám chỉ.
Mặc Tinh hiểu, đây là Bùi Ngọc Tùng sợ cô nói ra chân tướng vụ bắt cóc lần này trước mặt ông cụ Tiêu.
Trừ lần đó ra, nhà họ Tiêu và nhà họ Bùi vẫn đứng ở trạng thái đối địch, ông cụ Tiêu thân là người nắm quyền nhà họ Tiêu, hiện tại vì ung thư phổ giai đoạn cuối mà nhập viện, Bùi Ngọc Tùng tới bệnh viện ít nhiều cũng có ý dò xét thông tin.
"Đi thôi." Bùi Ngọc Tùng cầm cái kính ở trên bàn lên rồi đeo lên, sau đó vẫy tay với Mặc Tinh. .
Truyện Quân SựMặc Tinh vừa đi ra một bước, lại lùi về: "Làm phiền cậu Bùi chờ một chút, tôi đi thay bộ quần áo cũ đã, nếu không thì không tiện giải thích."
"Phụ nữ thật là phiền toái!" Bùi Ngọc Tùng bỏ kính xuống, ánh mắt lộ vẻ không kiên nhẫn: "Động tác nhanh chút."
Nói xong, còn đi ra khỏi phòng.
Người đàn ông vác máy quay và người phụ nữ gầy đeo máy ảnh nhìn cảnh này, bọn họ cảm thấy sự phát triển của câu chuyện có hơi thần kỳ.
Mặc Tinh thay quần áo xong, cô lại đeo sợi dây chuyền mặt ngọc kia lên rồi mới đi ra khỏi cửa, lên chiếc xe thể thao mui trần của Bùi Ngọc Tùng.
Lúc này đã sắp đến tháng mười một rồi, thời tiết rất lạnh, Mặc Tinh mặc lễ phục lộng lẫy ngồi trong xe thể thao, gió lạnh thổi qua, mới đi được có mười phút đã nhận được ánh mắt như nhìn thấy tên thần kinh của một đám người vậy.
Thậm chí lúc bọn họ dừng xe chờ đèn đỏ ở ngã tư, cô còn trông thấy mấy người toàn nhìn sang phía này.
"Xe là xe tốt, nhưng là đầu óc của con người chắc là có bệnh rồi."
"Cô ấy mặc như vậy ngồi trong xe thể thao mui trần, cô ấy không thấy lạnh à?"
"Khoe giàu ý mà! Trông người nam và người nữ đó ăn mặc sặc sỡ như vậy, chắc chắn là nhà giàu mới nổi, có vài đồng tiền bẩn liền vội khoe ra!"
Bùi Ngọc Tùng tháo kính xuống, rồi quay đầu liếc mắt nhìn mấy người đó, anh ta đen mặt mắng một câu.
Mặc Tinh làm như không nghe thấy.
"Cô có cảm thấy tôi mặc giống nhà giàu mới nổi không?" Bùi Ngọc Tùng quay sang hỏi.
Mặc Tinh: "Nếu anh là nhà giàu mới nổi, vậy thì không có nhà giàu nữa rồi."
Đèn xanh, xe lại lăn bánh tiếp.
"Bây giờ lái xe thể thao mui trần là giống tên ngốc hả?" Khuôn mặt tuấn tú của Bùi Ngọc Tùng âm tình bất định, lại hỏi tiếp.
Mặc Tinh xoa xoa cánh tay bị gió lạnh thổi vào có hơi lạnh, cô thản nhiên nói: "Bởi vì bọn họ không có loại xe này mà lái, bây giờ người ghét người giàu có hơi nhiều."
Bùi Ngọc Tùng hừ một tiếng: "Một đám nhà nghèo!"
Nói xong, anh ta dẫm chân ga, phóng đi ngang nhiên giữa phố xá náo nhiệt.
Mặc Tinh cầm chặt đai an toàn, cố gắng kìm lại thứ gì đó đang không ngừng cuồn cuộn trong dạ dày, sắc mặt tái nhợt, nhưng cô không hé ra một tiếng nào.
Bùi Ngọc Tùng biết bây giờ ông cụ Tiêu đang ở sau bệnh viện, trên đường đi anh ta đã tiêu mấy chục vạn để mua một đống đồ bổ, sau đó mới lái xe chở Mặc Tinh đi bệnh viện.
Chiếc xe dừng trước cổng bệnh viện, Mặc Tinh xuống xe rồi theo sau Bùi Ngọc Tùng.
"Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô đứng xa như vậy làm cái gì?" Bùi Ngọc Tùng đang xách một đống đồ bổ, anh ta gào lên với Mặc Tinh.
Mặc Tinh mím môi, đi vài bước đến bên cạnh anh ta.
"Nặng quá, cô cầm đi!" Bùi Ngọc Tùng chưa bao giờ làm kiểu lao động tốn sức này, anh ta trầm mặt, nhét hết đống thực phẩm bổ dưỡng vào trong tay Mặc Tinh.
Nhưng trước khi Mặc Tinh đưa tay ra nhận, một đôi tay trắng nõn thon dài đã vươn ra, nhận một đống đồ đó: "Hai vị muốn đến phòng bệnh nào?"
Mặc Tinh ngẩng đầu lên, cô trông thấy Lục Ngôn Sầm mặc áo khoác trắng đứng trước mặt cô, ánh nắng chiếu lên người anh ấy, ngay cả má lúm đồng tiền thật sâu trên gương mặt anh ấy cũng rất duyên dưới ánh mặt trời.
"Đến chỗ ông cụ Tiêu, làm phiền bác sĩ Lục rồi." Mặc Tinh nói.
Lục Ngôn Sầm mỉm cười: "Tôi tiện tay thôi, cô không cần khách khí như vậy."
Anh ta liếc mắt nhìn chân Mặc Tinh: "Gần đây cô Mặc thấy chân thế nào?"
"Vẫn ổn, làm phiền bác sĩ Lục nhọc tâm rồi." Mặc Tinh nói.
Bùi Ngọc Tùng ở bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người, khóe mắt nhướng lên, anh ta mất kiên nhẫn rồi: "Anh là ai?"
"Lục Ngôn Sầm, bác sĩ ở bệnh viện này." Lục Ngôn Sầm cầm hết số thực phẩm bổ dưỡng ở trên một tay, sau đó vươn một tay ra, đưa đến trước Bùi Ngọc Tùng.
Bùi Ngọc Tùng chỉ liếc qua, liền ghét bỏ di chuyển ánh mắt.
Lục Ngôn Sầm cũng không thấy ngại, anh ấy tự nhiên thu tay về.
Ba người cùng đi vào thang máy bệnh viện, sau đó đi về phía phòng bệnh của ông cụ Tiêu.
"Đưa đồ cho tôi, anh có thể đi được rồi!" Bùi Ngọc Tùng nhận đồ từ trong tay Lục Ngôn Sầm, sau đó đuổi Lục Ngôn Sầm đi với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Lục Ngôn Sầm liếc mắt nhìn qua Mặc Tinh, sắc mặt cô tái nhợt, anh ấy không nhúc nhích.
"Cảm ơn bác sĩ Lục." Mặc Tinh nói. Hôm nay đã vất vả cả một ngày, bây giờ trong dạ dày cô vẫn đang cuồn cuộn, tứ chi cũng bủn rủn khó chịu.
Lục Ngôn Sầm cúi đầu nhìn cô, như có điều ám chỉ: "Nếu cô Mặc cô cần giúp đỡ chỗ nào, thì cứ nói với tôi."