“Nhưng mà cô cũng không phải hao tốn sức lực như thế đâu. Cho dù cô có dụ dỗ ai đi chăng nữa thì bọn họ cũng không có năng lực cho cô rời đi đâu.” Tiêu Cảnh Nam bóp cằm cô, ép cô phải ngẩng đầu lên.
Mặc Tinh rũ mắt xuống, không nhìn thẳng vào mắt anh: “Vậy anh thì sao? Anh có giúp tôi rời đi không?”
“Đây là cô nợ Sơ Tuyết.” Tiêu Cảnh Nam nhìn vào đôi môi đỏ mọng bị cắn đến chảy máu của cô với ánh mắt sâu thẳm.
Anh khẽ nâng đầu ngón tay lên, khi sắp chạm vào môi cô anh lại đưa ngón tay về vị trí ban đầu.
Mặc Tinh nhếch miệng, cô muốn cười nhưng lại không cười nổi, thậm chí cô còn cảm giác nơi khoé mắt mình cay cay.
“Sao thế?” Bộ dạng đau lòng của cô vì người đàn ông khác khiến anh không vui. Tiêu Cảnh Nam hừ một tiếng, sau đó dùng sức ôm chặt lấy eo cô, ép sát cơ thể hai người lại với nhau: “Không quyến rũ được đàn ông khiến cô đau lòng đến vậy cơ à?”
Đường nét khuôn mặt anh tuấn, thanh tú của anh đã gần trong tầm với, gần đến mức mà cả hai có thể cảm nhận hơi thở của nhau, nhìn rõ cả những sợi lông mịn trên khuôn mặt nhau.
Mặc Tinh đã tưởng tượng ra cảnh được nằm trong vòng tay anh, lắng nghe nhịp tim của anh không biết bao nhiêu lần, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ nó lại rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Không hề có chút quyến rũ và dịu dàng nào, chỉ có sự mỉa mai sắc bén của anh đâm vào trái tim cô như một con dao sắc nhất trên thế giới này, từng chút từng chút nhuốm đỏ máu của cô.
Cô khẽ mở miệng, nhưng cổ họng của cô như thắt lại, khoé mắt và mũi của cô cay đến mức cô không nói nên lời.
Thì ra trong lòng của anh cô lại là người phụ nữ không ra gì đến thế sao?
“Trong 2 năm ở tù thèm muốn quá nên vừa gặp đàn ông là cô đã muốn à? Hả?” Tiêu Cảnh Nam áp vào tai cô, đưa tay lên dọc theo vòng eo mảnh mai của cô, cho đến khi anh chạm vào cổ áo cô, anh đột nhiên dùng lực mạnh mẽ.
Xoẹt.
Chiếc áo của cô bị xé toạc ra một mảng lớn, lộ gần hết chiếc áo lót trắng và làn da trắng mịn màng của cô.
Hơi nóng toát ra từ hơi thở của anh chạm đến vành tai của Mặc Tinh khiến cho sống lưng cô ớn lạnh. Cô kinh ngạc nhìn hàng cúc áo rơi trên mặt đất, chớp mắt liên tục.
Cô sững người một giây, sau đó điên cuồng đẩy anh ra: “Đừng chạm vào tôi.”
Sao anh có thể đối xử với cô như thế chứ? Anh rốt cuộc xem cô là loại người gì? Gái điếm sao?
“Haha!” Tiêu Cảnh Nam nở nụ cười lạnh lùng, anh dễ dàng nắm lấy đôi bàn tay đang làm loạn của cô, sau đó dùng bàn tay to lớn cởi áo lót của cô ra, sờ vào làn dà mịn màng của cô: “Không phải cô thèm khát đàn ông sao? Để tôi giúp cô.” .
||||| Truyện đề cử:
Muốn Em Là Của Riêng |||||
Anh không quan tâm đến sự phản kháng của cô, anh gần như ép cô vào tường, ấn cô vào giữa hai chân của mình.
“Buông tôi ra!” Một nụ hôn lạnh lẽo vừa chạm vào cổ, Mặc Tinh không kìm chế được sự run rẩy của mình, cô sợ hãi hét lên: “Tiêu Cảnh Nam, anh buông tôi ra…!”
Tiêu Cảnh Nam bóp mạnh cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên để đón nhận nụ hôn của anh.
Cô nghiến chặt răng nhưng anh vẫn cố hôn cô, anh hôn khắp nơi, mút lưỡi cô đến mức ngứa ran và đau rát.
Hai chân của Mặc Tinh mềm nhũn, cô phải nắm chặt lấy ban công phía sau để giữ được tư thế đứng vững.
Nụ hôn của anh khiến cô gần như không thở được, thế nhưng cô cũng không thể đẩy anh ra.
Bàn tay của anh “rong chơi” khắp nơi trên cơ thể cô, chạm vào mép quần lót của cô.
Khoé mắt cô cay cay, nắm lấy tay anh lắc đầu nguầy nguậy. Thế nhưng anh vẫn không dừng lại.”
“Mặc Tinh, cô “ướt” rồi.” Tiêu Cảnh Nam cảm thấy đầu ngón tay của mình dính dính, anh ghé sát miệng vào tai cô, giọng nói trầm ấm mang theo dục vọng mãnh liệt.
Mặc Tinh mở to mắt, cô không dám tin anh lại nói ra những lời nói thô tục đến vậy. Thế nhưng điều khiến cô càng khó tin hơn cả chính là phản ứng của mình.
Anh đang cưỡng hiếp cô, thế nhưng…sao cô lại có thể có phản ứng cơ thể chứ?