Cô ngẩng đầu nhìn anh ta: "Yên tâm đi, dù cho tôi có chết, tang lễ cũng sẽ không mời hai anh em mấy người, kiếp sau tôi cũng không muốn nhìn thấy hai người nữa."
"Mặc Tinh." An Thiếu Sâm siết chặt thuốc mỡ, ánh mắt sáng rực chợt nổi lên chút âm u: "Người làm sai là cô, không phải tôi và Sơ Tuyết."
Coi như không gặp mặt, cũng nên là anh ta và Sơ Tuyết không muốn gặp cô, mà không phải cô không muốn gặp bọn họ.
Khóe môi Mặc Tinh giật giật, nét mặt rất lạnh nhạt, lại có chút mỉa mai.
"Tôi đến đây chính là một sai lầm, người biết sai không thay đổi như cô, đừng nói quỳ hai tiếng, quỳ hai ngày hay hai năm đều là gieo gió gặt bão!" An Thiếu Sâm quay người đi đến cửa thang máy, ném thuốc mỡ vào trong thùng rác.
Thuốc mỡ chạm vào thùng rác, phát ra tiếng vang nặng nề, khiến bầu không khí trong hành lang càng áp lực hơn.
Chủ quản bị Mặc Tinh làm tức giận đến đỏ mặt tía tai, lúc đang muốn phạt cô thì cửa một căn phòng mở ra, có người nhô đầu ra nói: "Nhân viên vệ sinh tới đây, có người nôn."
"Được rồi." Mặc Tinh cầm dụng cụ làm vệ sinh bước vào căn phòng trước mặt.
Trong phòng đầy khói thuốc lá, mùi cồn, mùi nước hoa của phụ nữ còn có mùi chua chua hôi hôi, hun đến Mặc Tinh không thở nổi.
"Quấy rầy rồi." Cô nói một tiếng, cầm khăn lau lau đi mảng nôn lớn dính trên bàn trà và ghế sô pha.
Giọng nữ thanh thúy dễ nghe đột ngột vang lên trong màn khói phủ vây quanh, mấy người phụ nữ đang trêu chọc đàn ông cũng quay sang nhìn cô.
"Tôi còn tưởng rằng là bác gái nào, hóa ra là một em gái xinh đẹp!"
"Khuôn mặt cũng không tệ lắm, chỉ là nhìn không ra dáng người. Cô cởi quần áo ra cho tôi xem một chút, nếu như không tệ thì sau này hãy đi theo tôi, thế nào?"
"Có phải mắt anh bị mù không, cái mông nhỏ vểnh lên như thế cũng nhìn không ra! Người đẹp theo tôi đi, tuyệt đối kiếm được nhiều hơn ở đây!"
Toàn là lời nói dơ bẩn của đám đàn ông.
Mặc Tinh giả vờ như không nghe thấy, cầm khăn lau chỗ nôn.
Cảm giác dinh dính nhơn nhớt từ khăn lau truyền đến tay, lại thêm mùi hôi tanh từ chóp mũi, trong dạ dày cuồn cuộn một trận, cô cắn răng cố gắng chịu đựng.
"Trên giày tôi cũng dính mấy thứ bẩn thỉu, người đẹp giúp tôi lau đi!" Người đàn ông chăm chú nhìn cái mông vểnh cao của cô với ánh mắt nóng bỏng.
Mặc Tinh đứng lên, lui về sau một bước, cố gắng đè xuống cuồn cuộn trong dạ dày nói: "Khăn dơ rồi, tôi đi đổi một cái khác."
Nói xong cô đang định đi.
"Không cần phiền như vậy!" Người đàn ông gọi cô lại, mặt mày ngả ngớn: "Đồ của người đẹp, tôi không chê bẩn. Dù là chỗ lông vừa đen vừa dài trên người cô, tôi cũng hôn được."
Mặc Tinh cúi đầu không nhúc nhích, cô siết chặt khăn lau trong tay rồi nôn vào khăn lau chảy xuôi xuống giày và cả quần áo của mình, nhìn qua trông rất buồn nôn.
Mấy người thấy vậy, không che giấu ghét bỏ chút nào mà cách xa cô một chút.
Nhưng người đàn ông ăn nói thô tục kia vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thẳng thừng dán vào cơ thể cô.
Mặc Tinh liếm bờ môi khô khốc, đi đến bên cạnh anh ta, ngồi xuống, còn chưa kịp nhìn thứ dơ bẩn trên giày anh ta ở đâu thì đột nhiên anh ta đưa tay níu tóc của cô lại, kéo về phía anh ta.
Bịch bịch!
Cô quỳ trên mặt đất, vô thức ngửa ra sau, sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện cô đang quỳ gối giữa hai chân của anh ta.
Trong phòng cười vang một trận, còn có người huýt sáo.
Mặc Tinh quỳ trên mặt đất, giống như là một món đồ chơi, cô bị người ta trêu đùa giễu cợt, trông hết sức chật vật.
Hai tay cô đặt trên khăn lau dính đầy chất nôn, tóc ngắn không thể che khuất khuôn mặt chịu đựng đến cực hạn.
Cô cắn môi thật chặt, cơ thể đang run rẩy.
Trên bàn trà có cái gạt tàn thuốc đủ để đập đầu của người đàn ông này!
Cô đưa tay sờ lên bàn trà, nhưng lúc gần tìm thấy cái gạt tàn thuốc lại rụt trở về.
Cô làm như thế sẽ chỉ chọc giận Tiêu Cảnh Nam...
"Em gái. " Người đàn ông vô lại níu tóc của cô, ném một xấp tiền trên bàn, ánh mắt dâm dê tràn ngập ác ý: "Cô làm cơ thể tôi thoải mái một chút là sẽ có một trăm tệ, thế nào?"
Mặc Tinh bị ép nhìn khuôn mặt bôi phấn của anh ta, trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn, chỉ có thể cố nén không phun ra.
Người trong phòng lớn tiếng ồn ào
"Thoải mái một chút là cho một trăm, lão Lục, khá hào phóng đó!"
"Người đẹp, nhanh lên, chuyện này kiếm tiền nhiều hơn so với làm công nhân vệ sinh đấy!"
"Miệng nhỏ như vậy, lát nữa lão Lục sẽ thoải mái đến ngây người."
"Lão Lục không chê bẩn à, đây chỉ là một công nhân vệ sinh chỉ biết cọ nhà vệ sinh và xử lý các thứ dơ bẩn cả ngày, chí ít để cho cô ta tắm rửa hẳn nói."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT