Những phóng viên ở cửa kia đang định hỏi, thì lại có vài phóng viên mang camera và micro và nhiếp ảnh gia đến.

Mặc Tinh không quen những người này, nhưng cô biết công ty của bọn họ, mạng Tín Dương, ông chủ tin tức trong ngành, nói chuyện có độ đáng tin mà không phải những phóng viên khác có thể so được.

Vân Mân đánh mắt cho cấp dưới của mình, ngay lập tức có người lấy một xấp đồ này nọ ra, đưa cho các phóng viên đang đứng ở cửa: "Đây là bản ghi chép thu chi của anh Trình dạo gần đây, còn có ảnh chụp của anh ta với cậu Bùi đang bàn bạc công việc, rốt cuộc sự việc là như thế nào, không cần tôi phải nói kỹ nữa chứ."

Các phóng viên lập tức thay đổi sắc mặt.

"À, đúng rồi, khuyên các vị một câu: Phóng viên Lưu của mạng Tín Dương cũng đang ở đây, anh ấy sẽ đưa tin chi tiết, các vị đừng vì một ít lợi nhỏ mà đi phá hủy danh tiếng mà các vị nha." Vân Mân thờ ơ nhắc nhở.

Nói xong, cô ta xoay người nhìn Trình Vũ như nhìn con kiến hôi vậy: "Anh nghĩ so sánh chuyện anh nhận tiền của cậu Bùi với lại tổng giám đốc Tiêu ra tay thu công ty của anh, thì lựa chọn như thế nào tốt hơn đây? Không đúng, loại người như anh, vốn không lượt tổng giám đốc Tiêu ra tay."

Nghe thấy vậy, Trình Vũ lập tức sợ đến mức mặt biến sắc, phù phù một tiếng xụi lơ dưới sàn: "Quản lý, chuyện này không thể trách tôi, là cậu Bùi ép buộc tôi làm như vậy! Nếu tôi mà không làm như vậy, anh ta sẽ phá hủy công ty của tôi mất!"

"Tôi bị ép thật mà, cầu xin cô thương xót, tha cho tôi đi!"

Anh ta khóc lóc nước mắt nước mũi chảy tèm lem, sau đó đưa tay ra ôm chân Vân Mân.

Mặc Tinh cảm thấy, loại người như thế này mà lấy so sánh với An Sơ Tuyết, cũng là một loại sỉ nhục đối với người sau. Cho dù Trình Vũ có một phần trăm thủ đoạn của An Sơ Tuyết, thì anh ta cũng không lưu lạc đến nông nỗi này!

"Con người luôn mềm lòng, nhìn anh khóc như này, tôi không nỡ rồi đấy." Vân Mân thở dài, rút một tờ khăn giấy đưa cho anh ta: "Lau đi."

Thấy vậy, Lâm Hiểu tiến lên muốn nói gì đó, Mặc Tinh giữ cô ấy lại.

Trình Vũ cầm lấy tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt: "Cảm ơn quản lý đã thông cảm, nếu không phải bị ép đến cùng đường, tôi sẽ không làm ra loại chuyện này đâu, thật đấy!"

"Tôi cũng không muốn làm khó anh." Vân Mân nói: "Có điều mặc kệ nói như thế nào, Lâm Hiểu cũng là nhân viên của câu lạc bộ, video và ảnh chụp cô ấy và những người đàn ông khác ở chỗ anh, tóm lại không tốt lắm."

Trình Vũ bò dậy, chân vẫn còn hơi run, nghe thấy vậy, anh ta vội vàng nói: "Những thứ này cũng là cậu Bùi đưa cho tôi, tôi có thể giao ra hết toàn bộ! Nói thế nào đi chăng nữa thì Hiểu Hiểu cũng là bạn gái cũ của tôi, tôi sẽ không đối xử với cô ấy như vậy!"

Mặc Tinh cảm thấy cái lý do mà anh ta viện thật là vụng về, những ảnh chụp đó và video là rất nhiều năm chụp lén được, chẳng nhẽ Bùi Ngọc Tùng lại nhàm chán đến mức mấy năm trước đã đi quay lén video Lâm Hiểu lên giường à?

"Đồ đều ở trong cái điện thoại này, trên không gian đám mây và trong thẻ SD đều có." Trình Vũ run rẩy đưa điện thoại đến trước mặt Vân Mân.

Vân Mân nhận điện thoại, sau đó quay vòng trên tay một chút: "Người đứng sau câu lạc bộ Dream là ai, anh biết chứ?"

"Tôi bảo đảm, tất cả video và ảnh chụp đều đã ở hết trong này rồi, tôi tuyệt đối không giữ lại cái gì hết!" Trình Vũ gấp đến độ chỉ còn kém đưa tay lên trời thề thôi.

Nghe thấy vậy, Vân Mâm mỉm cười, sau đó trước mặt anh ta, cô ta đưa điện thoại cho người đàn ông ở bên cạnh: "Được rồi, quản lý Tống, làm việc đi, cái gì nên tiêu hủy thì tiêu hủy rồi."

Cô ta liếc mắt nhìn Trình Vũ như có ý gì ddos: "Người nên xử lý, cũng đã xử lý rồi, bây giờ thật đúng là một con sâu con chuột gì đó cũng dám đến chỗ tôi va chạm rồi."

Vân Mân không để ý đến Trình Vũ đang cầu xin tha thứ, co ấy dùng giày cao gót ưu nhã đá anh ta ra, sau đó hỏi Mặc Tinh: "Chỗ này ầm ĩ quá, tôi đưa cô Mặc về nhé."

"Được." Mặc Tinh nói.

Nhưng cô chưa đi được hai bước, đã bị Lâm Hiểu túm lại: "Cảm ơn."

"Người giúp cô là chị Mân, không phải tôi." Mặc Tinh hất tay cô ấy ra.

Lâm Hiểu lau nước mắt ở khóe mắt, không tiếp tục dây dưa chủ đề này nữa mà là thấp giọng nói: "Tôi tưởng sau khi cô gửi video của Tưởng Na Na cho cô, cô sẽ không nhận người bạn là tôi đây nữa."

"Tôi còn có việc, đi trước đây." Mặc Tinh mím môi, đi theo sau Vân Mân rời đi.

Lâm Hiểu nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của cô, đau lòng lấy hai tay ôm mặt, có nước mắt chảy ra theo kẽ tay cô ấy.

Sau khi lên xe, chị Mân nói: "Thực ra đối phó với loại người như Trình Vũ, căn bản không cần tốn nhiều sức như vậy."

Ánh mắt Mặc Tinh lóe lên, bỏ một viên ô mai vào trong miệng, không tiếp lời.

"Chủ yếu là phải lấy được tất cả video và ảnh chụp từ trong tay anh ta, cái này hơi khó." Vân Mân khởi động xe, vén sợi tóc rối ra sau tai.

"Chẳng qua là tổng giám đốc Tiêu cảm thấy, cô không thích nợ nhân tình của người khác, bảo tôi tốn chút sức lực giải quyết sự làm phiền và dọa dẫm của tên bạn trai của Lâm Hiểu, coi như đã trả nhân tình cho cô rồi."

Mặc Tinh nhíu mày, không lên tiếng.

"Kiêu ngạo thì sảng khoái nhất thời, theo đuổi vợ thiêu tràng.Tổng giám đốc Tiêu thật thảm!" Vân Mân cong mắt, nghĩ đến con đường theo đuổi vợ dài đằng đẵng của ông chủ, cô cảm thấy khá thú vị.

Mặc Tinh: "..."

Khi hai người lại trở về Trúc Hiền Trang một lần nữa, Tiêu Cảnh Nam đã trở về rồi, anh đang nhắm mắt tựa vào trên sô pha, cho dù ngủ rồi thì cũng là biểu cảm không hề bận tâm, sống lưng thẳng tắp.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh liền mở mắt ra, khi nhìn về phía cửa đáy mắt còn mang theo lãnh ý nồng đậm. Chỉ là khi nhìn thấy Mặc Tinh, vẻ mặt của anh mới dịu đi vài phần.

"Cho em." Tiêu Cảnh Nam đứng lên, cầm một bó hoa hồng to ở trên bàn rồi đưa đến trước mặc Mặc Tinh với vẻ mặt có hơi không tự nhiên.

Mặc Tinh cúi đầu nhìn, cô không nhận: "Tôi dị ứng với phấn hoa."

"Sao trước kia tôi không nhớ là em có nói cái này?" Tiêu Cảnh Nam nắm được tay cô, đặt hoa vào trong tay cô, sau đó mới thu tay về, xoa xoa đầu ngón tay, dường như bên trên vẫn còn độ ấm của cô.

Mặc Tinh xì một tiếng: "Trước đây tôi cũng không phải người què, nhưng bây giờ là người què, trước đây tôi không có bệnh phù phổi, nhưng bây giờ bệnh phù phổi suýt thì lấy mạng tôi."

Cô tiến lên một bước, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập chán ghét: "Cái gì cũng đều sẽ thay đổi, giống như trước đây tôi thích anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh là tôi cảm thấy buồn nôn."

Nói xong, cô ném bó hoa hồng xuống đất.

Hoa hồng tươi đẹp và sàn nhà màu vàng ấm áp tôn nhau lên thành thú vị, vốn nên ấm áp, nhưng lúc này lại có vẻ cực kỳ châm biếm.

"Tổng giám đốc Tiêu, tôi đã đưa người đến cho anh rồi, bên phía câu lạc bộ còn có một đống việc cần phải xử lý, tôi về trước đây." Vân Mân lên tiếng, phá tan sự trầm mặc.

Tiêu Cảnh Nam nhìn Mặc Tinh, yết hầu lăn lộn một chút, sau đó anh khom lưng nhặt bó hoa lên rồi đặt lên bàn: "Ừ."

Vân Mân cho anh một ánh mắt anh tự tìm phúc nhé, rồi lại nói chào tạm biệt Mặc Tinh, trên đầu ngón tay xoay cái chìa khóa xe đi rồi.

"Khoảng thời gian này có việc phải bận, không kịp đến thăm em." Buổi tối có rút ra được thời gian đi thăm vài lần, nhưng đèn trong phòng bệnh cô đã tắt rồi nên anh không có gọi cô.

Mặc Tinh không hề có thành ý nhếch môi: "Thế thì phải cảm ơn anh rồi, anh không đến, tôi bình phục nhanh hơn chút."

Tiêu Cảnh Nam mím môi, đứng dậy cầm mấy cái bình hoa, bỏ hoa hồng vào bên trong, sau đó đặt ở mấy góc sáng sủa trong biệt thự, biệt thự lạnh giá có thêm vài phần sức sống.

"Trang trí của biệt thự, em có thấy quen thuộc không?" Anh bày xong hoa hồng, anh đi rót hai cốc trà nóng, r

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play