Toàn thân Tiêu Cảnh Nam căng thẳng, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt trên khuôn mặt tuấn tú không khác gì trước kia, nhưng chỉ mình anh biết, lúc này, trái tim anh đang đập rất nhanh.
Đôi khi, tình yêu chính là một chuyện rất kỳ lạ, trước khi chưa nhận ra là mình thích cô, cơ thể tình cờ tiếp xúc sẽ chỉ có kiểu vui mừng không tên.
Còn sau khi nhận ra là mình thích cô, một chút chút đáp lại của cô cũng có thể làm cho trái tim anh gia tốc... mặc dù, anh biết lúc này cô chỉ đang lợi dụng anh thôi.
"Hôm nay hai chúng tôi vừa mới gỡ bỏ hiểu lầm." Mặc Tinh nhìn An Sơ Tuyết, câu chữ như có điều ám chỉ: "Gỡ bỏ hiểu nhầm gì thì không cần tôi nói nữa đâu nhỉ? Chắc hẳn cô rõ hơn tôi."
Bàn tay đang nắm chặt tay vịn xe lăn của An Sơ Tuyết đã dùng sức đến nỗi trắng bệch, nụ cười trên mặt cũng không tự nhiên như bình thường nữa: "Hiểu lầm gì? Sao tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?"
"Nghe không hiểu cũng không sao." Mặc Tinh bị An Sơ Tuyết làm cho buồn nôn đến mức dạ dày cuồn cuộn: "Cô chỉ cần biết, hôm nay Cảnh Nam đã tỏ tình với tôi, anh ấy nói anh ấy muốn bù đắp cho tôi, để tôi ở bên cạnh anh ấy cả đời, này được rồi chứ."
Cảnh Nam sao? Tiêu Cảnh Nam cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa vài phần dịu dàng, đã lâu lắm rồi cô chưa gọi anh như vậy.
"!" Đồng tử của An Sơ Tuyết co rút, cuối cùng cô ta cũng không thể duy trì nụ cười trên mặt được nữa, mà là theo bản năng nhìn sang Tiêu Cảnh Nam, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
Tiêu Cảnh Nam để mặc cô ta nhìn, không có lên tiếng, coi như đã ngầm thừa nhận.
"Anh ấy tỏ tình với cô, cô đã ở bên anh ấy rồi sao?" Không chờ An Sơ Tuyết nói gì, An Thiếu Sâm đã bùng nổ rồi.
Anh ta liệt kê ra các loại việc ác của Tiêu Cảnh Nam, nói đến nỗi nghiến răng nghiến lợi: "Anh ta đã nhục nhã giày vò em như thế rồi, em vẫn còn muốn ở bên anh ta sao? Mặc Tinh, em có còn biết xấu hổ không vậy?"
"Mặc Tinh có ở bên tôi hay không, sao cậu An phải kích động như vậy?" Tiêu Cảnh Nam nhếch môi, tiến lên một bước, chắn trước người Mặc Tinh, ngăn chặn tầm mắt của An Thiếu Sâm đang nhìn về phía Mặc Tinh: "Hay là, anh vẫn chưa thể từ bỏ được Mặc Tinh?"
Nói xong, anh còn như có như không liếc mắt nhìn An Sơ Tuyết đang ở sưng lưng An Thiếu Sâm.
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của An Thiếu Sâm nháy mắt từ đỏ bừng của tức giận chuyển thành tái nhợt của chột dạ, anh ta vô thức liếc An Sơ Tuyết một cái, cứng ngắc phủ nhận: "Không có..."
"Nếu đã không có, sau này cảm phiền cậu An cách xa bạn gái tôi ra, tôi không thích nhìn thấy nguồi đàn ông khác làm phiền cô ấy." Tiêu Cảnh Nam nhìn thẳng vào mắt An Thiếu Sâm, con nguôi đen tuyền hiện lên ý tứ cảnh cáo.
Ba chữ 'bạn gái tôi' khiến Mặc Tinh nghe thấy rất không thoải mái, nhưng cô nhíu mày, cũng không nói gì hết.
An Thiếu Sâm đã có vị hôn thê rồi, Đường Thiến là một người vừa khó chơi vừa không nói lý lẽ, An Sơ Tuyết và bà An thì lại càng khó choi. Mặc Tinh vốn không có ý đó với anh ta, bây giờ thì càng chán ghét anh ta cứ quấy rầy cô, cô cảm thấy ghê tởm.
Nếu có thể dùng Tiêu Cảnh Nam để thoát khỏi An Thiếu Sâm thì cô vui đến cực điểm.
An Sơ Tuyết không ngờ hai người lại bất ngờ ở bên nhau, lúc này cô ta nghe thấy Tiêu Cảnh Nam nói câu 'bạn gái tôi' thì càng thấy chói tai.
Cô ta gượng cười, cắn môi nói: "Anh Cảnh Nam, anh... có phải anh đã quên chuyện hai chúng ta có hôn ước rồi không?"
Không đợi Tiêu Cảnh Nam mở miệng, Mặc Tinh đã châm chọc nói: "Hôn ước là cái thá gì, hai bên thích nhau mới là chân lý. An Sơ Tuyết, trước kia tôi và Cảnh Nam có hôn ước, chẳng phải cô cũng cưỡng ép chen vào đó sao? Bây giờ tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi mà thôi."
Chẳng phải An Sơ Tuyết thích làm cô ghê tởm sao? Đã thế cô sẽ dùng cách tương tụ làm An Sơ Tuyết buồn nôn chết thì thôi!
Nụ cười của An Sơ Tuyết cứng ngắc, nhất thời không nói được gì.
"Mặc, Tinh!" An Thiếu Sâm chưa bao giờ nghĩ rằng, người phụ nữ mà anh ta thích lại ghê tởm như vậy: "Cô mưu sát Sơ Tuyết không thành, em ấy nể tình tình nghĩa khi xưa, không có truy tố cô, bây giờ cô lại cướp vị hôn phu của em ấy, cô có còn là con người không?"
Anh nói xong thì liền muốn bắt Mặc Tinh.
Nhưng Tiêu Cảnh Nam đã vươn tay ra, mặt lạnh bắt lấy cổ tay của anh ta, sau đó, dùng sức hất anh ta ra.
An Thiếu Sâm lảo đảo một chút, dựa vào vách tường mới đứng vững được.
"Tôi nói lại một lần nữa, sau này cách xa cô ấy ra." Đằng trước bộ quần áo bệnh nhân của Tiêu Cảnh Nam đã nhiễm một mảnh máu tươi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt lại nhiễm vài phần lệ khí, rõ ràng là đứng dưới ánh mặt trời, nhưng lại giống như ác ma trong bóng đêm.
An Thiếu Sâm khiếp sợ trước khí thế của anh, một một lúc lâu, anh ta mới nói với vẻ mặt khó coi: "Anh bảo Mặc Tinh là bạn gái anh, vậy Sơ Tuyết thì sao? Anh cho Sơ Tuyết vào vị trí nào hả?"
"Không có vị trí." Tiêu Cảnh Nam không dư lại bất kỳ đường sống nào cho An Sơ Tuyết: "Trong lòng tôi chỉ đủ chứa một người."
An Sơ Tuyết sớm đã biết Tiêu Cảnh Nam không có một tí tình cảm nào với cô ta, nhưng giờ phút này, chính tai cô ta nghe thấy anh nói như vậy thì vẫn không thể kìm chế được mà mất mát.
Mất mát càng nhiều, đố kị và hận ý dành cho Mặc Tinh lại càng nhiều thêm.
Nếu trên thế giới này không có Mặc Tinh, người khôn khéo và lý trí như anh Cảnh Nam nhất định sẽ đồng ý liên hôn với cô ta mà không hề do dự!
An Thiếu Sâm nói không rõ, anh ta là tức giận cho em gái, hay là đố kị vì Tiêu Cảnh Nam đã làm nhiều chuyện sai lầm như thế mà vẫn có thể ở bên Mặc Tinh.
Anh ta siết chặt nắm đấm, cái trán nổi đầy gân xanh: "Người như anh, căn bản không xứng đính hôn với Sơ Tuyết!"
"Vậy thì phiền cậu An hãy khuyên em gái anh, để cô ta đừng tìm mọi cách đính hôn với tôi nữa." So với trước đó, khuôn mặt Tiêu Cảnh Nam lại tái nhợt đi rất nhiều.
Nói xong, anh ôm eo Mặc Tinh rồi đi vào phòng bệnh, sau đó phanh một tiếng đóng cửa lại.
An Thiếu Sâm nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng chặt, đáy mắt hiện lên thống khổ, giằng xé, phẫn nộ và một vài cảm xúc nói không rõ.
"Anh, có phải anh giống như những gì anh Cảnh Nam nói đúng không, trong lòng anh vẫn không buông bỏ được Mặc Tinh?" An Sơ Tuyết cụp mắt, vẻ mặt thoạt nhìn có hơi cô đơn.
Theo âm cuối của cô ta rơi xuống, trong lòng An Thiếu Sâm lộp bộp một tiếng, gần như là nói ngay lập tức: "Không có!"
"Thực ra anh chưa buông bỏ được cô ấy, cũng không sao." An Sơ Tuyết gượng cười: "Anh không cần kiềm chế tình cảm trong lòng vì em."
"Nếu anh vẫn còn thích Mặc Tinh, anh có thể theo đuổi cô ấy, nhưng trước khi anh theo đuổi Mặc Tinh thì nhất định phải nói rõ với chị dâu, chị ấy mới là người bị hại lớn nhất trong đoạn tình cảm của mấy người."
An Thiếu Sâm lại nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt, sau khi đấu tranh một lúc, anh ta mới nói: "Không, anh không thích Mặc Tinh từ lâu rồi, em đừng đoán mò."
Mặc Tinh đã làm ra chuyện như thế với Sơ Tuyết, sao anh ta còn có thể thích Mặc Tinh chứ?
Hơn nữa, gần đây chuyện của ông ngoại và Tưởng Na Na đã ầm ĩ đến độ ai ai cũng biết cả rồi, nếu anh ta còn hủy hôn với Đường Thiến, đi theo đuổi người phụ nữ mưu đồ mưu sát em gái anh ta vào hai năm trước, nhà họ An sẽ bị nước miếng nhổ cho chết chìm mất!
"Em không đoán mò." An Sơ Tuyết cười khổ một tiếng: "Thật sự là, anh ơi... em nghĩ nếu anh vẫn không buông bỏ được thì anh đi theo đuổi đi, em không muốn để anh giữ lại tiếc nuối gì vì em."
Cô ta càng lương thiện hiểu lòng người như thế, An Thiếu Sâm càng áy náy tự trách và hổ thẹn: "Đừng nói nữa Sơ Tuyết, đời này anh và cô ấy không có khả năng đâu."
Nghe thấy vậy, An Sơ Tuyết khẽ thở phào một hơi, trong con ngươi khẽ cụp xuống kia xoẹt qua một tia sắc bén.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT