Mỗi khi Mặc Lôi nghĩ đến những cái này, anh liền cảm thấy toàn thân không phải tư vị gì, anh nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ nhìn bóng lưng của Tiêu Cảnh Nam.

Hiện tại, bọn họ vẫn còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy phải khiến cho thằng khốn họ Tiêu này trả giá đắt!

Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, nhưng Tiêu Cảnh Nam vẫn nhìn vào phòng cấp cứu, chưa từng quay đầu nhìn Mặc Lôi lấy một cái.

Không lâu sau, bác sĩ y tá đẩy gường vội vàng chạy tới. Lục Ngôn Sầm đi lên nói với bọn họ hai câu với gương mặt nghiêm túc, rồi đưa bọn họ đến trước người Tiêu Cảnh Nam.

"Tổng giám đốc Tiêu mau lên giường đi, bọn họ sẽ xử lý miệng vết thương cho anh." Lục Ngôn Sầm đi đến trước mặt Tiêu Cảnh Nam rồi nói.

Tiêu Cảnh Nam nhìn qua cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, chần chừ một chút, anh khẽ gật đầu, trong tay cầm chiếc áo bệnh nhân đó, hơi có chút tốn sức nằm được lên chiếc giường đẩy.

"Đưa đồ trong tay anh cho tôi đi." Các y tá vội vàng đẩy giường đẩy đi về hướng một phòng cấp cứu khác, một y tá trong đó bắt được một góc của chiếc áo bệnh nhân bị xé rách, tốc độ nói cực nhanh nói.

Tiêu Cảnh Nam một tay che bụng đang liên tục chảy máu, một tay cầm chiếc áo bệnh nhận bị xé rách đó, thu trở về: "Không cần, tôi tự cầm được."

Nghe thấy vậy, y tá cũng không ép buộc nữa, thả chiếc áo đó ra.

Tiêu Cảnh Nam nằm trên chiếc giường đẩy, xuyên qua khe hở giữa các y tá nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đang đóng chặt, ánh mắt âm trầm, nắm chặt chiếc áo trong tay.

Đến tận khi bị đẩy vào phòng cấp cứu, sau khi cửa bị đóng lại, anh mới thu hồi ánh mắt.

Sau khi bác sĩ và y tá chuyển Tiêu Cảnh Nam lên giường phẫu thuật, lúc lấy ra một đống dụng cụ và thuốc mà khi xử lý miệng vết thương cần phải dùng đến, sau đó từ trong đó lấy ra mấy lọ thuốc nhỏ, phối xong sau đó đưa vào trong ống tiêm, cúi đầu muốn tiêm cho Tiêu Cảnh Nam.

"Bên trong có thuốc mê không?" Tiêu Cảnh Nam ngăn y tá rồi hỏi.

Miệng vết thương rất sâu, cần phải nhanh chóng xử lý, đầu y tá toàn mồ hôi, không có tâm trạng trả lời người không phải chuyên gia vấn đề không phải vấn đề chuyên ngành.

Nhưng ngại thân phận của Tiêu Cảnh Nam, y tá vẫn dằn lại tính tình mà trả lời: "Có."

Thêm một chữ cũng lười nói.

Y tá giữ tay của Tiêu Cảnh Nam, dùng cồn sát trùng lau cánh tay cho anh, sau đó lấy thuốc vào trong kim tiên, chuẩn bị tiêm cho anh.

"Tôi không cần thuốc mê hay thuốc an thần, bỏ hết những cái đó cho tôi." Tiêu Cảnh Nam nói.

Mặc Sơ đã vào phòng cấp cứu một lúc rồi, anh muốn mau chóng làm xong phẫu thuật, cho dù không tiện đi tìm cô, nhưng anh vẫn muốn biết hình hình cấp cứu của cô trước tiên.

Lần này, không cần y tá lên tiếng, bác sĩ đã đen mặt từ chối rồi: "Không được! Thuốc mê và thuốc an thần là thuốc không thể thiếu, nếu không tiêm những cái này, anh không chịu nổi đâu!"

"Tôi không tiêm, cảm ơn." Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu nhìn bác sĩ rồi nói.

Sắc mặt của bác sĩ càng khó coi hơn, giờ đang vội chết đi được, lại không thể không đối phó với sự quấy nhiễu của anh. "Chắc là ngày thường tổng giám đốc Tiêu quen thói dặn bảo người dưới rồi, nhưng đang ở bệnh viện, anh là bệnh nhân của tôi, thì phải nghe tôi."

"Trước đây, cũng có một số bệnh nhân sợ tiêm thuốc mê vào ảnh hưởng đến sức khỏe hoặc gì đó, kiên quyết yêu cầu không tiêm, nhưng vừa bắt đầu phẫu thuật thì đã không chịu nổi nữa, vẫn phải tiêm thuốc mê và thuốc an thần."

"Nếu như tổng giám đốc Tiêu có lo lắng về phương diện này, tôi có thể bảo đảm, tiêm thuốc mê và thuốc an thần không có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh."

Để cố gắng tiết kiệm thời gian, anh nói cực nhanh, mà các y tá ở bên cạnh cũng tốc độ mà gọn gàng ngăn nắp chuẩn bị phẫu thuật.

"Tôi có thể chịu đựng được." Tiêu Cảnh Nam nói: "Nếu mà bởi vì chưa tiêm những thứ này dẫn tới phiền toái không cần thiết gì, tôi sẽ gánh vác toàn bộ hậu quả."

Bác sĩ ghét nhất là loại bệnh nhân cái gì cũng không biết còn thích mù mà điều khiển, anh ta cầm kim khâu vết thương lên, rồi hét lớn: "Miệng vết thương chỗ bụng của anh không dài nhưng sâu, miệng vết thương trên tay không sâu nhưng dài, và đều cần phải giải phẫu tiến hành khâu lại."

"Hai vết thương này cộng lại ít nhất cũng phải khâu mấy chục mũi, mỗi một mũi đều xuyên qua da thịt anh, đau như thế anh có chịu nổi không?"

Tiêu Cảnh Nam chưa từng lưỡng lự lấy một khắc nào, anh ừ nhẹ một tiếng, ngay cả sắc mặt cũng không biến đổi.

"Bác sĩ Vương, tất cả đã chuẩn bị xong hết rồi." Một y tá nói.

Bác sĩ nhìn Tiêu Cảnh Nam một cái với gương mặt âm trầm rồi nói: "Nếu anh đã kiên quyết như thế, tôi cũng không nói gì nữa, khi nào không chịu nổi nữa thì nói, tôi sẽ tiêm thuốc mê và thuốc an thần cho anh."

"Được." Tiêu Cảnh Nam gật đầu với bác sĩ.

"Chuẩn bị bắt đầu." Bác sĩ nói với y tá: "Cho một người ra đè anh ta lại, đừng cho anh ta lộn xộn."

Có y tá đáp một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc tiến lên trước, dùng sức giữ chặt người Tiêu Cảnh Nam, để ngừa anh vì đau quá mà vặn vẹo cơ thể, ảnh hưởng bác sĩ làm việc.

Vào khoảnh khắn kim khâu tiếp xúc với da thịt, gân xanh trên cánh tay Tiêu Cảnh Nam nổi lên, khuôn mặt tuấn tú không thất một tia huyết sắc, mồ hôi to như hạt đậu theo trán anh chảy xuống.

Y tá đang ấn người anh lại tăng thêm mấy phần sức lực, đã làm tốt công tác chuẩn bị anh ngọ ngoạy, nhưng không ngờ anh chỉ lê gân một chút, lại không giãy dụa một tí nào.

Cô ta hơi ngạc nhiên, loại đau đớn này không phải cái mà người bình thường có thể chịu được, không ngờ tên chủ tịch sống trong nhung lụa này lại chịu đựng được, đến cả một tiếng hừ cũng không có.

Lần này, bác sĩ cố tình làm mạnh hơn một chút, chính là muốn khiến cho Tiêu Cảnh Nam biết sợ sớm một chút, rồi tiêm thuốc mê và thuốc an thần, nhanh chóng làm xong phẫu thuật.

Nhưng không ngờ, đã qua một lúc rồi anh vẫn chịu được, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt một chút, còn lại không có một động tác dư thừa nào.

Bác sĩ hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có nói cái gì, chẳng qua động tác trên tay nhẹ hơn một chút.

Nỗi đau đớn như mũi dùi đâm vào tim đến xương theo tứ chi bách hải truyền tới thần kinh não bộ, tần suất hô hấp của Tiêu Cảnh Nam nhanh hơn bình thường một chút, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.

Chẳng mấy chốc, trên mặt anh đã toàn mồ hôi, áo sơ mi cũng đã bị làm ướt, dính sát vào tấm lưng rộng của anh.

"Nếu không chịu được thì cứ nói, bây giờ tiêm thuốc mê vẫn được, đây mới chỉ là bắt đầu." Bác sĩ liếc anh một cái, dừng động tác trên tay lại rồi nói.

"Không cần." Tiêu Cảnh Nam nắm chặt chiếc áo bệnh nhân trong tay, nói: "Phiền anh làm nhanh chút, tôi đang vội."

Bác sĩ nhíu mày: "Nếu làm nhanh hơn, sẽ đau hơn hiện tại nhiều."

"Được." Anh ta vừa nói xong, Tiêu Cảnh Nam liền đáp luôn.

Bác sĩ liếc anh ta một cái, cũng không nói gì, chỉ là động tác khâu đã nhanh hơn.

Mỗi giây mỗi phút mà kim khâu xuyên vào trong da thịt đều gian nan khó mà chịu đựng nổi, nhưng ngoài đau đớn ra, trong đầu Tiêu Cảnh Nam toàn là Mặc Tinh, nỗi đau trên cơ thể còn lâu mới bằng nỗi đau trong lòng.

Hiểu nhầm... bị Trương Hàn đoán trúng rồi, giữa anh và cô chỉ là hiểu nhầm, cô chưa từng có bất kỳ mập mờ nào với An Thiếu Sâm.

Nhưng anh lại chẳng vui mừng nổi, anh thà là khi xưa cô đã phản bội anh thật, chí ít thì như thế là cô có lỗi với anh, chứ không phải anh đã xử oan cô…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play