Mặc Tinh nhìn về phương xa, thành phố đẹp đẽ sắc màu, phồn hoa đến nỗi làm cho người ta lóa mắt, khiến cho vô số người trầm mê, nhưng lại khiến cô cảm thấy chán ngấy và chán ghét.
Cô nhéo nhéo cái bụng, đi đến bên bể bơi, vớt hết rác ở trong đấy ra, bỏ vào trong túi rác, sau đó tháo nước ở trong bể bơi, lê thân hình mệt lử chịu đựng cơn buồn ngủ đi quét dọn bể bơi.
Buổi tối trời lạnh, cô chỉ mặc đồng phục rồi quét dọn trong này, cô hơi lạnh, cô dựa người lên cây lau nhà, hai tay khép lại, thổi khí vào trong hai bàn tay.
Lộc cộc lộc cộc.
Tiếng giày cao gót và mặt đất va chạm từ xa mà đến, ở trên Thiên Thai yên tĩnh phá lệ cao vút.
Mặc Tinh vừa quay đầu lại, cô liền nhìn thấy có một người phụ nữ đang đóng cửa Thiên Thai lại. Chỗ cửa Thiên Thai ánh sáng rất tối, không nhìn rõ mặt mũi của người phụ nữ, chỉ có thể nhìn thấy dáng người đại khái.
Cô nhíu mày, quát to với người phụ nữ: "Cô đừng khóa cửa, tôi quét xong tôi khóa."
Người phụ nữ chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái, không để ý đến cô, tiếp tục khóa cửa.
Lúc này Mặc Tinh mới nhận ra có điểm không thích hợp, cô ném luôn cây lau nhà trong tay, chạy nhanh về phía người phụ nữ: "Cô làm cái gì vậy?"
Thấy cô chạy tới, động tác của người phụ nữ nhanh hơn, cô ta nhanh chóng khóa cửa lại rồi chạy đi.
Mặc Tinh nhíu mày chạy đến cửa, đẩy mạnh, không đẩy ra được: "Có người không? Có ai nghe thấy giọng tôi không?"
"Bên ngoài có người không?"
"Có ai ở ngoài không?"
Mặc Tinh kéo cổ họng hô một lúc, bên ngoài không có tiếng đáp lại nào. Cũng phải, lúc này đã là giờ tan làm rồi, ngoại trừ cô và người phụ nữ vừa nãy ra, thì ai sẽ ở Thiên Thai chứ?
Càng gay hơn đó là, điện thoại hết pin, cô đã để lại ở ký túc xá, căn bản không mang theo.
Một cơn gió thổi tới, hơi lạnh, Mặc Minh hắt xì hơi, kéo chặt quần áo trên người. Bể bơi vẫn chưa quét dọn xong, nhưng cô không còn tâm trí quét dọn nữa.
Cơ thể mệt nhoài như xe hết xăng, lại chẳng có sức, cô kéo một cái ghế dựa, ngồi xuống.
Gió thổi đến, cơn trước mạnh hơn cơn sau, hơn nữa phương xa mơ hồ có tiếng sấm, hình như trời sắp mưa rồi.
*
Đồng hồ chỉ đến rạng một rưỡi sáng, Tiêu Cảnh Nam nằm trên giường nhưng lại không buồn ngủ.
Anh ngơ ngẩn nhìn trần nhà, từ tối qua đến giờ, trong đầu anh toàn hiện lên lời mà Trương Hà và mẹ anh nói.
"Nếu cậu vẫn chưa từ bỏ được Mặc Tinh, sau nà làm việc thì suy nghĩ cẩn thận hơn. Còn mạo phạm người ta như thế tiếp nữa, sau này sớm muộn gì cũng hối hận!"
"Cảnh Nam, mẹ không biết rốt cuộc giữa con và Tinh Tinh đã xảy ra chuyện gì, nhưng con lột sạch quần áo Tinh Tinh rồi ném con bé ra ngoài, con bé đã mất sạch tôn nghiêm rồi, con không sợ sau này con sẽ hối hận sao?"
Tại sao Trương Hàn và mẹ anh đều nói anh sẽ hối hận
Trong suy nghĩ của bọn họ, anh thích Mặc Tinh lắm à?
Nhưng anh không nghĩ là anh thích Mặc Tinh, đối với anh mà nói, cô chính là một người vẫn luôn ở đằng sau theo đuổi anh mà thôi.
Sẽ vì cô phản bội mà tức giận phát cáu, cũng sẽ không thích cô, mà là anh chán ghét bị người ta đùa bỡn, giống như anh chán ghét mẹ anh bị bố anh đùa bỡn vậy.
Thế tại sao anh không có cảm giác với người phụ nữ khác, nhưng lúc nhìn thấy cô ngẫu nhiên lộ ra phong tình, anh sẽ điện cuồng muốn cô cơ chứ... Tiêu Cảnh Nam ngồi dậy, bực bội khiến anh đổ mồ hôi.
Anh cởi áo ngủ ra, lộ ra tấm lưng rộng khỏe mạnh hữu lực, đi vào phòng tắm.
Tiêu Cảnh Nam đi tắm, nhưng vẫn không buồn ngủ, trái lại bởi vì suy nghĩ vừa rồi thì tâm tình hỗn loạn.
Anh nhíu mày đi vào thư phòng, cầm một văn kiện lên, nhưng mở ra hồi lâu, anh vẫn chưa vào đầu nổi một chữ, trong đầu toàn là chuyện liên quan đến Mặc Tinh.
Tiêu Cảnh Nam buồn bực ném văn kiện lên bàn, anh lấy điện thoại ra rồi gọi vào số điện thoại anh đã bấm vô số lần trong hai năm.
Buổi tối bị đánh thức, người bên kia rất cáu: "Ai vậy? Muộn thế này rồi còn gọi điện cho ông đây, ăn no dửng mỡ hả..."
"Tôi." Tiêu Cảnh Nam lành lạnh cắt ngang lời anh ta.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia sửng sốt một lúc, dường như đã tỉnh: "Hóa ra là tổng giám đốc Tiêu."
"Ừ." Đôi mắt Tiêu Cảnh Nam sâu thẳm, ngón tay gõ lên mặt bàn: "Vụ tai nạn xe cộ đó, có manh mối gì mới không?"
*
Đùng đoàng!
Tiếng sấm nặng nề vang lên từ Nam hướng Bắc, tia chớp màu bạc xé rách thiên không, hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống, cơn mưa thu đến mãnh liệt. .
truyện kiếm hiệp hayTrên Thiên Thai không có chỗ trú mưa, Mặc Tinh chỉ có thể ngồi chồm hổm trên mặt dất, trốn dưới bàn.
Lúc đầu còn ổn, mưa chỉ ngấm ướt giày, nhưng chẳng mấy chốc gió đã nổi lên, gió pha lẫn với mưa đánh vào Mặc Tinh ở dưới bàn.
Nước mưa đánh lên mặt cô đau rát, sau khi quần áo bị tẩm nước mưa, gió thổi đến, lạnh thấu tâm.
Mặc Tinh lạnh đến nỗi run cầm cập, cô hắt hơi liên tục mấy cái. Cô nhìn cơn mưa vô biên, cô đội túi rác màu đen, lao ra ngoài kéo một cái bàn nữa vào, ghép bàn vào che gió.
Như thế tốt hơn vừa nãy nhiều rồi, nhưng vẫn có nước mưa liên tục rơi xuống người cô.
Tóc và quần áo Mặc Tinh đều ướt đẫm, nước mưa theo má chảy xuống, đổ lên quần áo, trong gió thu, cô vòng tay ôm đầu gối, hai hàm răng đánh vào nhau run cầm cập, sắc mặt tái nhợt.
Chân cô từng bị Tiêu Cảnh Nam đánh gãy, giờ ngấm nước lạnh và gió thổi, ẩn ẩn hơi đau. Nhưng cô đã quen với đau như vậy rồi, cô cắn răng miễn cưỡng có thể chịu đựng được.
Qua khoảng nửa tiếng sau, cơn mưa mới nhỏ lại, nhưng vẫn mưa liên tục.
Sắc mặt Mặc Tinh từ trắng xanh trở thành trắng xám, không biết khi nào mà môi đã tím ngắt, trên trán mồ hôi lạnh và mưa trộn vào nhau rơi xuống.
Ngực cô như dầm trong nước, khó chịu, mỗi lần hít thở đều cực kỳ khó khăn.
"Khụ... khụ khụ..." Mặc Tinh che miệng ho khan hai tiếng, cô ho ra rất nhiều đờm vào tay. Cô vươn tay ra, muốn dùng nước mưa rửa sạch tay, nhưng còn khi cô còn chưa rưa sạch thì cô lại che miệng ho tiếng.
Khó chịu.
Rất khó chịu.
Trái tim đập như bay, Mặc Tinh thở dồn dập, liều mạng muốn lấy dưỡng khí, giống như cá đang phơi nắng dưới ánh mặt trời vậy.
"Khụ... khụ khụ khụ khụ khụ khụ khụ!" Mặc Tinh cố gắng đè cơn ho khan xuống, nhưng mọi cố gắng chỉ phí công, cô còn ho dữ dội hơn lúc trước, đờm ho ra từ trong cổ họng dính đầy bàn tay.
Cô mở tay ra nhìn, đờm màu đỏ.
Bệnh phù phổi mà cô mắc trong tù tái phát rồi.
Mặc Tinh ôm ngực, cô biết có lẽ mình sẽ cứ như này chết đi, nhưng lại không hề thấy sợ. Cô chui ra từ dưới bàn, thất tha thất thiểu đi đến cửa Thiên Thai, đi đến cửa: "Có..."
Cô chỉ hô một tiếng, liền dừng lại, sau đó ngồi ở chỗ cách cửa hơn một mét, mặc cho nước mưa dội xuống đầu.
Khó khăn lắm ông trời mới cho cô một cơ hội "chết tự nhiên", tại sao cô phải lãng phí cơ chứ?
Cô mệt lắm rồi, cô mới trú ở dưới cái bàn, đáng ra lúc đầu cô nên dầm mưa, đông chết, hoặc bệnh cũ tái phát mà chết, đối với cô như thế đều tốt hơn so với cuộc sống tạm bợ chịu sự giày vò của Tiêu Cảnh Nam và An Sơ Tuyết.
"Tiêu Cảnh Nam khụ... anh... khụ khụ khụ...tính sai rồi..." Mặc Tinh nghiêng đầu nhìn cảnh đêm rực rỡ ở phương xa, cho dù cả người đau đến chết, nhưng cô lại mỉm cười sáng lạn.
Cô bệnh cũ tái phát chết rồi, thì không cần ở lại cái thế giới này rồi chịu tra tấn nữa, Tiêu Cảnh Nam cũng không tìm được cớ làm khó anh cô.
Ha, cuối cùng ông trời đã ưu đãi cô một trận rồi!
Chính là không biết người chết đi rồi có còn có luân hồi chuyển thế không, nếu như có, cô hy vọng mình đừng đầu thai thành người nữa. Sinh làm người, quá thống khổ!