Trong phòng 505.

Chiếc váy màu đỏ và nội y của phụ nữ bị xé rách, quần lót rơi trên sàn nhà, ánh đèn mờ có ánh sáng ái muội, ấm áp. Nhưng dưới sự khuếch đại của mùi máu tươi, phần ái muội ấm áp này đã không còn, trái lại còn thêm một chút âm trầm.

Tiêu Cảnh Nam đứng ở góc tây nam của căn phòng, anh cúi mặt nên không nhìn rõ vẻ mặt, nhưng lồng ngực để trần, vẻ ửng hồng không bình thường trên má và và gân xanh nổi lên vì anh đang kìm chế đã nói lên tất cả.

"Tôi gọi hai người đến đây cho anh." Nhìn thấy quần áo phụ nữ rơi lả tả trên sàn nhà, Vân Mân khẽ nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp xoẹt qua một tia kinh ngạc, sau đó cô ta đã thu lại ánh mắt, quay người định đi ra ngoài.

Lúc này, Tiêu Cảnh Nam mới ngẩng đầu lên nhìn cô ta, trong giọng nói khàn khàn nhiễm mấy phần hàn ý: "Không cần."

"Thế anh giải quyết thế nào?" Vân Mân dừng bước, quay người lại, ánh mắt đải qua vị trí bụng dưới trở xuống của anh.

Vừa dứt lời, liền trông thấy Tiêu Cảnh Nam cầm mảnh vỡ chiếc ly đến dài, mặt không chút thay đổi đâm mấy cái lên đùi, sau đó ném mảnh vỡ xuống đất, bước chân chầm chậm đi đến cạnh sô pha, ngồi xuống.

Máu tươi thấm ướt chiếc quần tây, sau đó theo giày da chảy xuống sàn nhà, uốn lượn rất nhanh, nhìn thấy mà giật mình.

Đôi môi đỏ thắm của Vân Mân khẽ nhếch, cho dù cô ta đã từng trông thấy cảnh Tiêu Cảnh Nam không hề lưu tình với người khác, nhưng giờ phút này nhìn thấy anh xuống tay với chính mình tàn nhẫn như vậy, cô ta vẫn có hơi kinh ngạc.

Thực ra tìm mấy người phụ nữ cho anh giải tỏa là được, hoàn toàn không cần phần như vậy.

"Chậc!" Vân Mân cũng không có phí lời nữa, cô ta rút điện thoại ra, kêu người chuẩn bị xe, rồi cho hai người nữa lên đây đỡ Tiêu Cảnh Nam lên xe.

Vừa mới gọi điện thoại xong, cửa phòng liền kêu phanh một tiếng, cánh cửa đã bị người ở ngoài đạp ra.

Mặc Lôi để trần cánh tay mặt âm trầm xông vào phòng, anh ấy không thèm nhìn Vân Mân, trực tiếp xắn tay áo lên đi về phía Tiêu Cảnh Nam đang ngồi trên sô pha.

"Có vẻ hôm nay tâm tình cậu Mặc không được tốt nhỉ." Vân Mân mỉm cười chặn trước mặt anh ấy: "Có cần tôi gọi mấy cô gái bồi anh nói chuyện ca hát hay gì không?"

Mặc Lôi không có tâm trạng nói nhảm với cô ta, anh ấy đã buộc tóc lại, hét to: "Tránh ra!"

"Ơ, tính tình khá nóng nảy đấy nhỉ, nếu không tránh thì sao?" Gi ọng nói của Vân Mân lộ ra vẻ trêu tức, cô ta khẽ híp mắt, cực giống con mèo lúc duỗi người.

Mặc Lôi bị cái thái độ này của cô ta làm cho tức đến mức cắn răng: "Cô đừng nhúng tay vào chuyện riêng giữa tôi và thằng khốn này, nếu cô còn không tránh ra, thì đừng trách tôi ra tay với cô, từ trước tới nay tôi không có tật xấu không đánh phụ nữ!"

Lạch cạch.

Lúc này, cửa mở ra.

Bảo vệ mà Vân Mân gọi vừa nãy đã lên tới nơi.

Ba bảo vệ nhìn đồ lót tình thú và nội y phu nữ rơi tán loạn trên mặt đất, sau đó nhìn nhìn Tiêu Cảnh Nam quần áo không chỉnh tề và trên đùi còn đang chảy máu, rồi lại nhìn Mặc Lôi đang để trần cánh tay giằng co với Vân Mân, bọn họ ngu người, hoàn toàn không nghĩ ra được là ở đây đã xảy ra chuyện gì.

"Thế vừa khéo, từ trước tới nay tôi không có tật xấu không lấy nhiều bắt nạt ít, nếu anh động vào một sợi tóc của tôi, tôi sẽ khiến anh lúc vào đi thẳng lúc ra đi bò." Vân Mân trừng mắt, sờ mặt Mặc Lôi một phen: "Anh thấy thế nào?"

Sắc mặt Mặc Lôi xanh mét gạt tay cô ta ra, như thể là bị đồ bẩn nào đó chạm vào vậy, anh ấy dùng sức chùi cái chỗ mà bị cô ta chạm vào.

Vân Mân cũng không giận, mỉm cười nhìn hành động của anh ấy.

"Tiêu Cảnh Nam, anh trốn sau lưng phụ nữ làm cái gì?" Mặc Lôi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, hai mắt đỏ bừng chỉ tay vào Tiêu Cảnh Nam: "Có giỏi thì anh ra đây đánh một trận với tôi!"

Không chờ Tiêu Cảnh Nam mở miêng, Vân Mân đã cười: "Mặc Lôi, anh thú vị thật đấy nhỉ, tại sao tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi phải đánh nhau với anh?"

"Tại sao thì trong lòng anh ta tự rõ!" Mặc Lôi nói một câu với Vân Mân, sau đó liền quay đầu nhìn về phía Tiêu Cảnh Nam, đáy mắt tràn ngập hận ý và phẫn nộ: "Tiêu Cảnh Nam, mẹ nó, anh lột sạch Mặc... một cô gái rồi ném ra ngoài, ngay cả một cái áo cũng không cho cô ấy, anh muốn ép cô ấy đi chết đúng không?"

Nghe vậy, khóe mắt Vân Mân khẽ nhướng lên, như là muốn nói gì đó, nhưng Tiêu Cảnh Nam đánh một ánh mắt lại, cô vừa định mở miệng lại khép lại.

Tiêu Cảnh Nam đứng lên, dưới chân chảy máu đi đến trước mặt Mặc Lôi, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, nhưng khí thế thì không kém ngày thường tí nào: "Khi hai anh em các anh bỏ thuốc tôi, thì nên nghĩ đến kết quả này."

Ba bảo vệ nghe được thì mắt sáng lên, lòng hóng hớt ở trong lòng cháy hừng hừng, cả đám cúi đầu, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng.

"Nếu không phải anh ép chúng tôi không còn đường để đi, Mặc Tinh sẽ con mẹ nó câu dẫn anh? Sẽ muốn dùng ảnh chụp, cái thủ đoạn tồi tệ này để uy hiếp anh sao?" Mặc Lôi tức đến mức run cả người, từng bắt thịt đều kéo căng.

Anh ấy chỉ vào Tiêu Cảnh Nam, trong giọng nói ẩn ẩn chứa mấy phần nghẹn ngào: "Trước đây, Mặc Tinh là một người vui vẻ, con bé bị anh tống vào tù hai năm, sau khi ra tù tôi chưa từng thấy con bé cười!"

"Chân con bé bị anh đánh hỏng, không thể nhảy được nữa, nhà họ Mặc cũng không về được, còn bị anh ép con mẹ nó tiếp khách ở câu lạc bộ Dream, sống không bằng một cô chủ, ngay cả tôn nghiêm cũng con mẹ nó không còn, anh còn muốn thế nào nữa? Hả? Có phải ép con bé chết đi rồi thì anh mới cam lòng đúng không?"

Ánh mắt Tiêu Cảnh Nam chợt lóe, trong lòng hơi đau lòng, nhưng phần nhiều hơn là sự phẫn nộ không thể kiềm thế: "Chết ư? Vậy thì dễ dàng cho cô ta quá."

"Con mé nó..." Mặc Lôi đỏ mắt, trực tiếp đẩy đám người Vân Mân ra, xông về phía Tiêu Cảnh Nam rồi quyền đấm cước đá.

Một quyền đánh trúng, ngay sau đó lại là một quyền đánh xuống.

Tiêu Cảnh Nam bắt lấy nắm tay của anh ấy, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ấy, có lẽ là bởi vì dược tính phát tác, hoặc là vì anh đã bị thương, hoàn toàn không thể khống chế cảm xúc, cơn giận và sự bực bội trong lòng khó có thể khống chế.

"Tất cả những thứ này đều là Mặc Tinh gieo gió gặt bão. Hai anh em các anh không cần phí sức giằng co nữa, cả đời này cô ta cũng đèung mong rời khỏi câu lạc bộ Dream!"

Thấy vậy, Vân Mân khó nén kinh ngạc, thực sự là cô ta đã làm việc cho Tiêu Cảnh Nam bốn năm năm, cô ta chưa bao giờ thấy anh lộ cảm xúc ra ngoài như thế này.

"Tôi phi!" Mặc Lôi dùng sức giãy ra khỏi trói buộc của Tiêu Cảnh Nam, trong cơn tức giận đã nhổ một bãi nước bọt xuống đất: "Nhà họ Tiêu các anh có bản lĩnh, thì cũng không thể một tay che trời!"

"Tôi cảnh cáo anh Tiêu Cảnh Nam, nếu anh không thả Mặc Tinh ra, tôi sẽ đi báo cảnh sát, chỗ cảnh sát không làm gì được, tôi sẽ báo tiếp lên trên, thiên hoàng lão tử cũng có thể lật đổ, đừng nói là chỉ một thằng khốn như anh!"

Vân Mân nghe mà thái dương đập đập, thằng khốn cũng mắng ra rồi...

Tiêu Cảnh Nam cười lạnh một tiếng: "Đúng là tôi không thể một tay che trời, nhưng chuyện anh bỏ thuốc tôi, Mặc Tinh giấu camera trong vòng cổ. Anh có thể báo cảnh sát, tôi muốn xem xem ai sẽ bị bắt đây."

"Đ**!" Mặc Lôi chửi một tiếng, sau đó liền muốn xông lên đánh nhau.

Nhưng lần này Tiêu Cảnh Nam đã có đề phòng, anh đã chặn trước. Tay chân Mặc Lôi đều đã bị kiềm chế, cho dù Tiêu Cảnh Nam bị thường cũng đánh không lại đối phương, anh ấy thật sự là tức giận lắm rồi, anh ấy sát lại gần Tiêu Cảnh Nam, cắn lên tai Tiêu Cảnh Nam.

Tiêu Cảnh Nam quay đầu đi, mặt lạnh đẩy anh ấy ra.

"Cậu Mặc, anh cứ cố tình gây sự thế này, anh không sợ sẽ rước họa về cho nhà họ Mặc các anh à?" Vân Mân chắn trước mặt Mặc Lôi, híp mắt nói.

Đây là lần đầu tiên cô ta thấy đàn ông đánh nhau mà đánh như thế này, đánh như này thì có khác gì so với phụ nữ đánh nhau giật tóc đâu cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play