Mặc Tinh run run hàng mi, trên cánh mũi cũng toát ra một tầng mồ hôi, nhưng phóng lao thì phải theo lao, nếu bây giờ cô hối hận, sau này cô sẽ không có lại cơ hội này nữa.

Cô cố gắng nhếch môi, hai tay vòng lên cổ anh, đôi chân thon dài cọ lên người anh, cũng không nói chuyện, chỉ là dính lên rồi hôn anh.

"Chuẩn bị đầy đủ như vậy à." Tiêu Cảnh Nam nghiêng đầu tránh nụ hôn của cô, đáy mắt u tối không rõ, tiếng thở đã nặng nề hơn so với vừa nãy: "Mặc Tinh, rốt cuộc trước kia cô đã câu dẫn bao nhiêu người đàn ông rồi? Hửm?"

Mặc Tinh cười một tiếng, hai tay đặt ở cổ anh hạ xuống, hôn lên khóe môi anh: "Nếu tôi nói, chỉ chỉ từng câu dẫn một người là anh, còn thất bại nữa, anh có tin không?"

"A!"Tiêu Cảnh Nam cười nhạt một tiếng, sự phẫn nộ và đau khổ ở đáy mắt pha lẫn vào nhau khó mà kiềm chế: "Mặc Tinh, bản thân cô có tin câu này không?"

Mặc Tinh cũng không hy vọng xa vời khiến cho anh tin tưởng, chỉ cần chụp được vài tấm ảnh, có thể làm tấm thẻ để anh thả cô đi là được.

Hai tay vòng lên cổ anh đổi thành đặt lên thắt lưng anh, sau đó dùng sức xoay người, ngồi trên người anh.

Bởi vì động tác này, một mảng tuyết trắng đằng trước của cô bại lộ trước mặt Tiêu Cảnh Nam, ngay cả chiếc váy cũng đã hoàn toàn biến thành một chiếc áo, bên dưới chỉ có một chiếc quần lót che cơ thể cô.

Thực tế, làn da của Mặc Tinh không đẹp, vết sẹo giăng khắp nơi ngoại trừ chỗ cánh tay, tựa hồ trải rộng toàn thân.

Nhưng dưới ánh đèn mờ tối, sết vẹo và vải sa màu đỏ hòa lẫn, nhiễm một loại mỹ cảm khác thường, trái lại càng có thể kích thích *** trong cơ thể đàn ông.

Ít nhất là hiện tại.

"Tổng giám đốc Tiêu, anh cứng rồi." Tay của Mặc Tinh thuận theo bụng nhỏ của anh một đường đi xuống, cách quần tây bao chùm nơi đã có phản ứng của anh, ấn nhẹ một chút.

Trong mắt Tiêu Cảnh Nam tràn ngập tơ máu, anh hít thở nặng nề nắm lấy vòng eo của cô, xoay người đặt cô dưới thân, chen thẳng vào *** của cô, nắm cằm cô hỏi cô: "Muốn bị tôi làm đến vậy à?"

"Đúng." Mặc Tinh nhẫn nhịn hận ý và sợ hãi ở đáy lòng, nhìn anh với ánh mắt quyến rũ, vặn vẹo vòng eo kích thích anh: "Tôi thích anh nhường nào, chẳng phải anh rõ hơn ai hết sao?"

Cô run run bắt đầu cởi thắt lưng anh, bàn tay thuận theo quần tây của anh đi vào, không hề gặp trở ngại cầm anh, vụng về khiêu khích.

"Thích của cô, chính là chân đạp hai thuyền? à?" Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Nam phiếm hồng, ánh mắt nhiễm một chút mê ly, nhưng lại không thể che phủ sự căm phẫn và đau khổ ở sâu trong mắt anh.

Mặc Tinh còn chưa kịp nghĩ xem câu này của anh là có ý gì, đã bị anh lật người, ngón tay anh tiến vào cơ thể cô.

Cơ thể cô khô khốc, dị vật tiến vào làm cô không thoải mái, phản ứng sinh lý mà cơ thể mang lại hoàn toàn trái ngược với sự lúng túng trong lòng.

Mặc Tinh nắm chặt tay, đồng tử co lại, muốn thoát khỏi sự xâm nhập của anh.

Nhưng bởi vì tư thế là cô đưa lưng về phía anh, sự chống cự này chỉ làm cho dị vật xâm nhập càng sâu, mà trái ngược, cảm giác trống rỗng trong cơ thể càng nặng.

"Như này mà đã có phản ứng rồi à?" Tiêu Cảnh Nam phủ ở trên người cô, rút ra này nọ ở ngón tay rồi bôi lên chỗ cao ngất của cô, ở bên tai cô trào phúng: "Mặc Tinh, cô thật là *!"

Người Mặc Tinh cứng đờ, cho dù cô đã nói với mình vô số lần, đừng thích anh ta nữa, nhưng trái tim vẫn không kìm chế được mà đau nhói.

Có lẽ trong mắt anh, cô chính là một người phụ nữ tồi tệ...

Xoẹt!

Tiếng xé quần áo chói tai vang lên trong căn phòng.

Mặc Tinh không nhìn thấy gương mặt của Tiêu Cảnh Nam, cô chỉ có thể cảm nhận hàng loạt nụ hôn nóng như lửa, chi chít hạ xuống lưng cô. Còn bàn tay có vết chai mỏng của anh đang dao động trên người cô, mỗi khi đến một chỗ, liền làm dấy lên một ngọn lửa trong người cô.

Cô cắn chặt môi, cố gắng đè lại âm thanh đã đến bên khóe miệng, hết sức phối hợp với anh.

Thẳng đến khi bàn tay của Tiêu Cảnh Nam dừng ở bên hông cô, ngón tay đi xuống chỗ quần lót của cô, cô chợt nắm lấy tay anh: "Đợi một chút!"

"Giờ hối hận rồi à?" Tiêu Cảnh Nam lật người cô lại, giọng nói khàn khàn dị thường.

Mặc Tinh đối diện với anh, lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt anh hiện giờ đỏ ngầu, mồ hôi từ má chảy xuống, thấm ướt áo sơ mi của anh.

Cô khẽ run run cánh môi, buông tay anh ra, hai tay chống sau lưng lùi về sau, nhưng lại bị Tiêu Cảnh Nam nắm lấy mắt cá chân, túm cô về lại vị trí.

"Muộn rồi!" Tiêu Cảnh Nam chen vào giữa hai chân cô, cứng rắn nóng rực còn cách một tầng quần tây xâm nhập vào cơ thể cô.

Mặc Tinh run rẩy hít sâu một hơi, chiếc cô ngửa ra sau. Cô sợ rồi, cô hối hận rồi, dù anh chưa hoàn toàn đi vào, thân dưới cô đã như xé rách khó chịu.

Ảnh và video mà cô cần chắc là đã có rồi, Mặc Tinh mím chặt môi, dùng sức muốn đẩy anh ra.

Nhưng cô đẩy không ra, dược tính phát tác, Tiêu Cảnh Nam không định bỏ qua cho cô, huống hồ tất cả đều là cô gieo gió gặt bão!

Anh cởi cà vạt ra, thô bạo trói chặt tay cô, lúc ngón tay thon dài cởi thắt lưng, anh lại chợt nhìn thấy một vệt đỏ chợt lóe trên cổ cô.

Tiêu Cảnh Nam cố gắng nhẫn nhịn *** đang điên cuồng kêu gào, tháo xuống đồ vật trên cổ cô. Anh đã thấy sắc mặt của Mặc Tinh nhoáng cái trắng bệch, đôi mắt nhiễm tình dục đã thêm mấy phần ý lạnh.

Anh ném vòng cổ lên mặt đất, giẫm mấy cái, lấy ra chiếc camera bên trong, mắt lạnh nhìn Mặc Tinh.

Cả người Mặc Tinh trần trụi nằm trên sô pha, lúc nhìn thấy chiếc camera trong tay anh, khuôn mặt trắng bệch, cánh môi không kìm chế được run run.

"Ngồi tù hai năm, năng lực của cô lớn thật đấy nhỉ!" Tiêu Cảnh Nam nhìn cô hoảng hốt, ném chiếc camera trên mặt đất, một cưới giẫm nát, trong giọng nói nhẫm đầy tình dục lại nói ra những lời không chứa nửa phần tình dục nào: "Muốn quay video làm cái gì? Uy hiếp tôi à? Hửm?"

Tay chân Mặc Tinh lạnh lẽo, giống như đang ở trong hầm bằng, ngay cả không khí đi vào trong miệng cũng giống như khí lạnh thổi trong điều hòa ra vậy.

Nếu biết hành vi vừa rồi của cô sẽ khiến anh phát hiện chiếc camera trong vòng cổ cô, cô tuyệt đối sẽ không nói 'đợi một chút', dù sao một tầng * kia cũng chẳng là gì đối với cô..

Nhưng bâu giờ nói gì cũng đều vô dụng, camera đã bị phá, cũng không biết những thứ quay lại vừa rồi có còn không nữa.

"Nói!" Trong lòng Tiêu Cảnh Nam như bị bịt một đoàn bông tẩm nước, cực kỳ khó chịu, anh đi lên vài bước, nâng cằm cô bắt cô nhìn mình.

Xúc cảm lạnh lẽo theo đầu ngón tay đi lên, kêu gào anh ôm lấy cô, hôn cô, dùng sức giữ lấy cô.

Nhưng số lý trí không nhiều lại khiến anh vững vàng đứng yên trên mặt đất, đè lại * đang kêu gào không ngớt.

Cơ thể Mặc Tinh run run, cô cúi mặt không nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh đã đoán được rồi, còn hỏi làm gì?"

Môi mỏng của Tiêu Cảnh Nam mím thành một đường, anh cúi đầu nhìn cô, vì cô thừa nhập mà hai nắm đấm nắm chặt, mày nhíu chặt.

Nhưng ánh mắt chạm đến cơ thể trần trụi mà linh lung của cô, và dấu hôn chằng chịt trên người cô, dược tính trong cơ thể bắt đầu khởi động hội tụ thành một đoàn tà hỏa xông về phía bụng dưới, phát cứng, phát nóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play