“Đây là quà chia tay em tặng tiên sinh.” Khi nói chuyện, Omega vẫn luôn rơi nước mắt, không biết tại sao, rõ ràng cậu rất ít khi khóc. Thật sự quá tham lam, cũng quá kém cỏi rồi, cậu lau mặt lung ta lung tung, quay người đi không muốn để Alpha nhìn thấy mình.

Quà chia tay? Thuốc ngăn pheromone?

Cuối cùng Alpha cũng chậm chạp nhận ra lời thổ lộ của mình đã phản tác dụng, đó giờ Omega luôn cho rằng anh thay đổi thái độ là vì ngửi thấy mùi pheromone, những hành động trấn an của anh đều là tra tấn và gánh nặng đối với cậu. Thời gian mang thai vốn rất dễ bị ảnh hưởng cảm xúc, rõ ràng anh thấy Omega lo âu bất an, lại không nói chuyện kịp thời.

Đây là Omega anh cưới về nhà, là người chịu đau đớn để sinh bé con, anh phải cưng chiều cậu hết mực mới đúng, nhưng anh luôn làm chuyện ngược lại, luôn phạm sai lầm.

“Anh sai rồi, là anh sai rồi.” Alpha vòng đến đối diện giường bệnh, cúi người ôm Omega, nghiêm túc xin lỗi: “Là anh không tốt, bảo bối không khóc, mắt sẽ đau, tại anh không giải thích rõ ràng, là anh sai rồi.”

Omega chôn mặt vào gối đầu không chịu ngước lên, tiếng nói ong ong: “Tiên sinh, chỗ nào anh cũng tốt cả, là do em tham lam, mong muốn quá nhiều, em không muốn trở thành người như vậy.”

Thật khó chịu, cảm xúc bắt đầu tuột dốc không phanh, nghiền ép làm cậu không thể hít thở, cuối cùng Omega oà khóc: “Em mới là người không tốt. Ban đầu em cảm thấy có thể nhìn thấy anh là được rồi; sau đó em lại nghĩ, liệu thỉnh thoảng có thể gặp anh được không; và rồi, bỗng một ngày, trong mắt anh có em, em bắt đầu lo được lo mất, bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó mình mất đi thứ có thể hấp dẫn anh, anh sẽ lạnh lùng bỏ đi, sẽ không dịu dàng nhìn em nữa.”

“Em không ngừng hỏi bản thân, tại sao, chắc hẳn là vì đứa bé, vì pheromone, hoặc là vì thói quen, em cứ rối rắm mãi, bởi vì em muốn biết nguyên nhân, có như vậy em mới có thể ở lại lâu thêm một chút.”

“Nhưng dần dần em lại phát hiện mình càng ngày càng trở nên tham lam hơn, em không thể trở lại trước kia được nữa.”

“Em nên làm sao đây?”

“Nếu anh chưa từng nhìn em thì tốt rồi.”

“Em thật sự quá tham lam.”

Trừ những chuyện liên quan đến nghiên cứu, đây là lần đầu tiên Omega nói nhiều như vậy, cậu khóc nấc, giọng nghẹn ngào, hít thở khó nhọc, cuối cùng được Alpha ôm ra khỏi chăn.

“Hít sâu, bảo bối, nhìn anh.” Alpha nâng mặt Omega lên lau nước mắt cho cậu, anh lớn tuổi hơn Omega rất nhiều, đương nhiên phải là người chủ động giải quyết vấn đề, anh làm sai, anh cho rằng chỉ cần đối xử với Omega như bình thường là được, nhưng dù cho cây đinh đã được lấy xuống khỏi khúc gỗ, thì bên trên khúc gỗ vẫn sẽ còn một cái lỗ tồn tại. Anh tự cho đó là hạnh phúc, khiến cái lỗ càng ngày càng lớn hơn, trong đó tràn đầy những cảm xúc tiêu cực, tất cả đều đè nén trong lòng Omega.

Anh đau lòng hôn gương mặt đầy nước mắt của omega, nhìn đôi mắt đỏ bừng của Omega, giữ chặt tay nhỏ của cậu thổ lộ: “Anh yêu em không phải chỉ vì pheromone. Xin lỗi, hai năm kết hôn quá lạnh nhạt với em, làm em không có chút cảm giác an toàn nào, anh lại chưa từng giải thích với em, chưa tạ tội với em, cũng rất ít khi biểu đạt tình cảm với em, anh là một người xấu ti tiện, cứ nhởn nhơ hưởng thụ tình yêu của em rồi nghĩ đó là lẽ thường tình.”

“Xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không, anh sẽ sửa.”

Omega ngừng khóc, mũi hồng hồng, hai tròng mắt đen nhánh long lanh nước như hai quả nho nhìn Alpha không chớp mắt, giống như cậu nghe mà không thể hiểu, rõ ràng cậu đã quyết định buông tay rồi.

Alpha vỗ lưng Omega trấn an cậu, tựa như khi Omega mang thai vẫn luôn làm vậy, anh dịu dàng nói: “Ban đầu chọn em không phải vì ý của ông nội, cũng không phải vì pheromone của chúng ta có độ xứng đôi cao, là vì anh liếc mắt qua đống ảnh chụp một cái lập tức thấy được em, áo sơmi cổ điển cài đến nút trên cùng, làm người ta vô cùng ấn tượng. Chuyện pheromone, anh chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó, anh nghĩ mình phải nói rõ ràng với em.”

“Anh yêu em, có lẽ chậm hơn em rất nhiều, cũng không có ngày cụ thể nào cả, nếu em hỏi anh nguyên nhân là gì, anh cũng không biết. Chỉ là trong vô thức, ánh mắt của anh đã không thể rời khỏi em nữa.”

Không biết sao Omega lại muốn khóc, sau khi nói ra những băn khoăn giấu trong lòng, cậu nhìn như một con tôm đã nấu chín, cậu thật muốn cuộn mình lại, bí mật trốn trong cát. Nín nước mắt nửa ngày, mặt Omega càng đỏ hơn, lòng ngàn vạn câu chữ, nhưng khi thốt ra lại chỉ có một câu: “Em không tốt.”

“Em rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Anh thích tất cả mọi thứ của em, em không khóc không thích nói chuyện, anh cảm thấy đáng yêu; em khóc, gương mặt lem nhem như mèo anh lại càng cảm thấy đáng yêu; em nghiêm trang giới thiệu dự án nghiên cứu của em, anh cảm thấy đáng yêu; lúc ngủ em hay đạp chăn, nói mớ, anh cảm thấy đáng yêu; em lén đặt đồ ăn mình không thích ở xa, anh cũng cảm thấy đáng yêu.”

“Ở trong mắt anh, em chỗ nào cũng tốt. Em vui, anh sẽ vui, nhìn thấy em khóc, lòng anh khó chịu như bị kim đâm vào.”

“Nếu đây mà không phải thích, không phải yêu em, vậy anh phải đi đâu để tìm một chút cổ hủ có thể bao dung những xấu xa của anh đây.”

Màu đỏ trên mặt Omega đã lan đến tận cổ, cậu không kén ăn, cũng không đạp chăn nói mớ, cậu không muốn nghe, định vùi đầu vào chăn lần nữa, lại bị Alpha ôm vào lồng ngực.

“Bảo bối, không ly hôn được không, cho anh một cơ hội, để anh chứng minh rằng không phải bởi vì pheromone nên anh mới yêu em. Đối với anh mà nói, em quan trọng hơn bất cứ ai, cho dù pheromone của chúng ta không xứng đôi, anh cũng muốn ôm em, chỉ muốn ôm mình em.”

“Nếu em không yêu anh, anh biết làm sao đây.”

“Đừng đẩy anh ra nữa, được không?”

Alpha như muốn nói hết lời âu yếm của cả đời này, Omega đã biết tâm ý của anh, nhưng Alpha cứ nói liên miên làm cậu không chịu nổi, vội che miệng Alpha lại, “Được rồi, anh đừng nói nữa, không cho nói!”

“Không, anh phải nói, bảo bối, anh không muốn rời khỏi em, làm sao đây, lúc phải đi làm anh chỉ muốn bỏ em vào túi rồi mang đi.”

Không đợi Omega nói gì, âm thanh cộc cộc truyền đến.

“Thằng nhóc thúi, đừng có nghĩ tới việc trốn đi làm! Hừ.” Ông nội chống gậy gõ gõ sàn nhà, một đám người đứng bên ngoài bức màn đã nghe được một lúc lâu, nhưng hai người bên trong quá tập trung, nửa ngày cũng chưa phát hiện. Quá là xấu hổ, nhưng ông nội nghe thấy lại rất vui, dù sao người mất mặt cũng không phải ông.

“Được rồi, các cháu chăm sóc mấy ngày trước, chờ dứt sữa thì đưa đứa bé đến chỗ ta, các cháu cứ bồi dưỡng tình cảm cho tốt, muốn thì lại sinh thêm đứa nữa.” Gặp bé con đỏ hỏn xong, ông của Alpha định rời khỏi. Từ khi vén rèm lên tới nay, Omega vẫn luôn giống như một con chim cút, mặt cũng không dám nâng, một đám thân thích bọn họ vây quanh nơi này chắc chắn rất chướng mắt. Vốn dĩ muốn nhìn Alpha bị chê cười, ai ngờ lại làm Omega thẹn thùng.

“Thằng nhóc thúi, nhắc lại lần nữa, đừng có hòng trốn làm, anh còn phải nuôi vợ con đó.” Sự nghiệp trong lòng ông nội rất có sức nặng, ông giơ gậy lên làm bộ muốn đánh, Omega im lặng nãy giờ vội đứng dậy che trước mặt Alpha. Tay cậu vẫn còn cắm kim, máu tức khắc bị hút ngược lên.

“Mau, đừng đứng dậy!” Alpha sốt ruột kéo người về, anh nâng bàn tay hơi sưng của Omega lên, thổi thổi, lại xoa xoa nhẹ, hoàn toàn mặc kệ ông lão râu quai nón phía sau.

Vốn dĩ muốn đùa với Alpha một tí, cuối cùng lại thành ra vai ác, khí thế của ông nội cũng hạ thấp, dịch đến mép giường Omega, quan tâm: “Cháu dâu, không sao chứ.”

Cứ đùa, vất vả lắm Alpha mới muốn một người, Omega lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, ai mà không thích cháu dâu như vậy. Huống chi đây còn là lưỡng tình tương duyệt, chắc chắn lúc mang nhãi con cũng rất thuận lợi, rất hài hòa.

——

Uống thuốc xong, Alpha ngược lại càng ngày càng dính người, Omega nghiêm túc nộp đơn về phòng thí nghiệm, xin tiến hành thí nghiệm lâm sàng lần ba, cậu nghi là thành phần thuốc có vấn đề gì rồi, chẳng những không dùng được mà còn có tác dụng phụ.

Hoàn toàn văn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play