Lục Tiêu Dã cùng Phù Tinh Triều trở về phương bắc.
Cậu là lần đầu ngồi máy bay, cơ thể căng cứng, căng thẳng như một chú thỏ gặp phải chuyện nguy hiểm, đến cả mắt cũng không dám mở. Hắn siết lấy tay cậu, khi máy bay đã ổn định bay trên bầu trời vẫn không chịu buông ra. Hắn dùng đầu ngón tay lén đè lên một điểm trên cổ tay cậu, cảm nhận nhịp đập như trống bỏi giống nhau giữa hai người.
"Sao mặt anh hồng vậy? Anh cũng sợ hả?" Phù Tinh Triều mở to mắt, khẽ hỏi.
"Ừ, ừ... Anh cũng chưa từng ngồi máy bay bao giờ..." Lục Tiêu Dã ấp úng nói, "Nhưng nắm tay em thì cảm thấy tốt hơn rồi." Dứt lời, bàn tay đang nắm tay cậu lại siết chặt hơn.
"Ồ, vậy hai ta tiếp tục nắm nhé." Phù Tinh Triều nói, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch dường như điểm thêm chút hồng hồng.
Khi máy bay hạ cánh, lòng bàn tay hai người đều thấm đẫm mồ hôi.
Sau khi xuống máy bay, Lục Tiêu Dã mua cho cậu một cái điện thoại, lưu số hắn vào rồi dạy cậu làm cách nào để gọi điện thoại, gửi tin nhắn giọng nói qua wechat ra sao.
Hai ngày nữa hắn sẽ khai giảng, hắn đã thuê một biệt thự nhỏ gần trường. Vì biệt thự nằm trong khu trường học nên giá thuê cực kì đắt, nhưng hắn vẫn thấy đáng giá. Hắn thích khu vườn của nơi đó, nó rất giống cái sân trong nhà cậu.
Trong sân còn có một bể bơi nhỏ hình cánh quạt, mùa hè nắng nóng nhảy xuống nước bơi lội nhất định rất thoải mái.
Hắn lấy làm tiếc vì cây dừa không thể trồng ở phía bắc, nên là hàng cây hải đường hai bên hồ bơi đã được hắn đổi bằng cây keo có ý nghĩa đặc biệt.
Biệt thự có hai tầng với ba phòng ngủ. Khi Lục Tiêu Dã nhận được bản vẽ mặt bằng và ảnh nhà do bên trung gian cung cấp, hắn đã lập tức yêu cầu họ chuyển hết giường ở hai phòng ngủ kia đi, chỉ để lại cái giường đôi lớn nhất ở lầu hai cho người thuê dùng. Sau đó, dựa theo mong muốn của hắn, trong và ngoài biệt thự đều được trang trí lại một lần nữa.
Khi Phù Tinh Triều đến biệt thự nhỏ, cậu thật sự choáng ngợp trước khung cảnh trước mặt, ánh mắt mê đắm, trái xem phải nhìn, đôi mắt to đen láy ánh lên tia sáng bất ngờ. Cậu lên lầu rồi xuống lầu, mọi vị trí trong nhà đều nhìn qua một lượt. Lúc lên đến phòng ngủ ở lầu hai, cả người cậu như bị đóng băng, không thể tin vào những gì mà cậu đang nhìn thấy.
Phòng ngủ mới như một bản sao hoàn hảo của căn phòng cũ ở làng chài. Tường sơn màu vàng nhạt, lưới đánh cá treo trên tường được trang trí những con sao biển, vỏ sò, vỏ ốc xà cừ xinh đẹp và một bức ảnh chính diện của cậu lồng trong khung ảnh gợn sóng.
Lục Tiêu Dã nhìn Phù Tinh Triều thích thú ngắm nghía căn phòng mãi không dứt, lòng ngọt còn hơn ăn mật, sắc mặt như nở hoa... Bỗng, cậu mở miệng hỏi: "Phòng này của em ạ? Vậy phòng anh đâu rồi?"
Biểu cảm trên mặt hắn sụp đổ trong nháy mắt...
Bé ngốc này đến vậy rồi cũng không nhìn ra hả!?
Thấy đối phương không đáp, Phù Tinh Triều vỗ mạnh vào đầu một cái như nhớ đến cái gì đó, "À, em ngủ dưới đất. Em thích sàn cứng hơn, lại không sợ lạnh nữa."
"..."
Một lúc sau, cậu lại tiếp tục hỏi: "Vậy căn nhà này thuê hết bao nhiêu tiền vậy anh? Có mắc không?"
"Rất... Ừm, rất rẻ."
Lục Tiêu Dã vắt óc nói dối, "Trong thành phố thì kiểu nhà này rẻ hơn nhà lầu hay chung cư nhiều. Nhà lầu từ hai tầng trở lên cần có thang máy, chỉ có người giàu mới ở thôi."
Hắn hối hận vì ngày trước đã nói bản thân vừa nghèo vừa thiếu nợ, bây giờ muốn lấp liếm chỉ có thể lấy lời nói dối khác bù qua đắp lại.
Phù Tinh Triều rất thích ngôi nhà nhỏ này, cả một buổi chiều đều chạy ra chạy vào quan sát cái nọ cái kia. Cậu đi theo Lục Tiêu Dã học cách sử dụng khóa vân tay, bồn cầu thông minh, vòi nước thông minh nóng lạnh, dùng giọng nói mở TV...
Năng lực học tập của cậu vô cùng tốt, hắn chỉ cần nói hai lần là cậu có thể nhớ kĩ. Hắn còn lắp máy tạo độ ẩm trong nhà, vậy nên bé ngốc Tinh Triều cảm thấy rất thoải mái.
Chiều tối, Lục Tiêu Dã muốn nấu một bữa cơm cho cậu, bèn chọn món ăn đơn giản nhất là trứng xào cà chua. Mở video dạy nấu, cho ít dầu vào, hành lá thái nhỏ, trứng khuấy đều...
Hắn ở bên này luống cuống tay chân khuấy trứng, bên nọ lại khịt mũi ngửi thấy có gì đó không ổn, dầu trong nồi đã sôi khét...
Phù Tinh Triều vốn muốn giúp một tay, "Không có khói mà, em có thể..." Lời còn chưa nói dứt đã bị hắn đẩy trở lại ghế sofa tiếp tục xem thế giới động vật.
Loay hoay hơn một tiếng, Lục Tiêu Dã mồ hôi nhễ nhại bưng dĩa đồ ăn và canh nửa chín nửa đen và hai bát cơm ra bàn. Từ hình thức đến mùi vị đều không dám khen, nhưng cậu lại rất nể mặt mà ăn, dáng vẻ còn như rất ngon nữa.
Bộ dáng khi ăn của Phù Tinh Triều giống một bé hamster nhỏ, đồ ăn trong miệng còn chưa nhai xong đã gắp đũa khác bỏ vào, hai má phình phình, bờ môi ánh mọng nước canh.
Lục Tiêu Dã không nhịn được mà liếm môi.
"Anh không ăn hả?" Cậu thấy hắn cứ nhìn cậu chằm chằm bèn hỏi.
"À...Ăn, ăn chứ." Hắnlấy lại tinh thần cong môi, cúi đầu tiếp tục ăn.
Phù Tinh Triều mỉm cười, đẩy dĩa đồ ăn và canh qua cho hắn.
Hai cậu thanh niên đang tuổi trưởng thành ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc trên bàn đã không còn gì, giống như vừa có một trận gió lốc thổi qua vậy. Phù Tinh Triều ôm cái bụng no căng, vẻ mặt thỏa mãn khen Lục Tiêu Dã là người nấu ăn giỏi thứ hai trên thế giới, chỉ sau mẹ cậu.
Được khen ngợi giúp sĩ khí của hắn tăng vùn vụt, quyết định tải về thêm một số ứng dụng hướng dẫn nấu ăn.
Cơm nước xong, Phù Tinh Triều nói ngày mai muốn đi tìm việc làm, còn lấy một cuốn vở liệt kê những việc cần làm sau khi kiếm được tiền ra xếp theo thứ tự ưu tiên trước sau. Đầu tiên cần phải đóng tiền nhà, sau đó giúp Lục Tiêu Dã trả nợ, tiếp đó tiết kiệm tiền mua cho ba mẹ một căn nhà, cuối cùng là gom tiền cưới vợ.
Lục Tiêu Dã nói công việc không cần phải vội, hắn sẽ tìm người hỏi xem xung quanh có chỗ nào phù hợp không, ngày mai họ cần phải đến bệnh viện kiểm tra trước.
Buổi tối, trải qua một khoảng thời gian thuyết phục và diễn giải, cuối cùng Lục Tiêu Dã cũng được như ý mà ngủ chung giường với cậu. Song, nằm đến rạng sáng ba giờ mà hắn vẫn không ngủ được. Hắn nằm gần cậu đến mức chỉ cần vươn tay ra là có thể ôm người vào lòng. Đối phương xoay người khiến vạt áo vén lên, để lộ một phần nhỏ vòng eo thon gầy... Cả người hắn nóng bừng, giống như đang phát sốt vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Tiêu Dã đưa người đến bệnh viện thực hiện kiểm tra tổng quát và kiểm tra chất gây dị ứng.
Bác sĩ điều trị là chuyên gia khoa hô hấp nổi tiếng đức cao vọng trọng trong nước. Vì Lục Tiêu Dã đã liên hệ trước nên bác sĩ cũng phối hợp mà giấu chuyện cậu bị bệnh và tên bệnh, chỉ nói cậu là thần biển nên khi tiếp xúc với cuộc sống nhân loại thì cần dùng một ít thuốc mới có thể thích ứng được.
Vất vả trong bệnh viện suốt một buổi sáng, kiểm tra xong hắn bèn dẫn Phù Tinh Triều về nhà nghỉ ngơi, bản thân thì quay về kí túc xá dọn đồ.
Hai cậu bạn cùng phòng đã trở về, biết tin mới học kỳ hai năm nhất mà hắn đã dọn ra ngoài bèn ngạc nhiên đến không khép nổi miệng.
Hắn... Không phải hắn vừa mới chia tay bạn trai à? Mấy ngày nghỉ đông vừa rồi người ta còn chạy khắp kí túc xá đi tìm kìa.
"Làm hòa với Lữ Diên rồi hả?" Bạn cùng phòng hỏi.
Lục Tiêu Dã có hơi bất ngờ, "Đâu có."
Lúc bấy giờ, hắn mới phát hiện từ khi cùng Phù Tinh Triều tắm suối nước nóng và trao đổi bí mật nhỏ, đã lâu rồi hắn không còn nhớ tới Lữ Diên nữa.
Ồ... Vậy là có người yêu mới. Đám bạn cùng phòng khóc không ra nước mắt, la hét đòi Lục Tiêu Dã cùng ăn một bữa cơm chia tay, nhưng hắn chỉ cười rồi từ chối, "Lần sau nhé, ở nhà còn có người đang đợi."
"Chậc, mới quen mà đã quản rồi à?" Mấy thanh niên độc thân tự nhiên bị nhét cơm chó vào miệng, cả người đều thấy chua, "Hầy, không biết yêu tinh từ đâu đến nhỉ, chẳng mấy chốc đã thu phục được hotboy Lục của chúng ta rồi này."
Lục Tiêu Dã cười thầm, mấy cậu đoán đúng rồi đó, quả thật là một yêu tinh... Một yêu tinh nhỏ đến từ biển rộng.
Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của hắn, đám bạn cùng phòng đều cười mắng vài câu, một cậu bạn tỏ ra "vô cùng đau đớn" nói với hắn: "Nào cho điếu thuốc coi, để tôi tạm quên đi chuyện sầu trên thế gian này nào"
"Cai rồi."
Lục Tiêu Dã thản nhiên trả lời rồi lấy điện thoại ra nhìn. Chẳng phải đã biết dùng điện thoại rồi à, sao hắn đi đã một tiếng rồi mà vẫn không thấy bé yêu tinh gửi tin nhắn vậy chứ?
"Hả?" Bạn cùng phòng ngỡ bản thân nghe lầm, "Cai á? Kì trước không phải mỗi ngày đều nửa bao à?"
Hắn nhún vai, "Không muốn hút nữa thì cai thôi."
Sau khi dọn đồ đạc rời cổng trường, Lục Tiêu Dã thoáng thấy một quán trà sữa có dán chữ "cho thuê" trên kính ở cổng trường. Hắn vào hỏi thì được ông chủ báo sang năm chủ nhà sẽ tăng tiền thuê, vì họ không thể kham nổi nên phải chuyển nhượng tìm nơi khác bán. Hắn nghe vậy thì hỏi thêm về số tiền thuê sau khi tăng, tiếp đó nhớ kĩ số điện thoại của chủ nhà rồi rời đi.
Về đến nhà, Lục Tiêu Dã thấy Phù Tinh Triều đang tưới nước cho mấy cây keo trong sân. Bóng người nhỏ bé không chút nào ngơi tay, tưới nước xong lại tiếp tục cầm kéo lên tỉa cành tỉa lá.
Hắn im lặng đứng trước cửa nhìn cậu, dường như có nhìn bao lâu cũng không đủ.
Thế giới của Phù Tinh Triều rất nhỏ, hắn muốn trở thành người đặc biệt nhất trong thế giới ấy.
"Em phải thường gửi tin nhắn cho anh nhiều một chút, em chưa quen nếp sống ở thành phố nên phải hình thành thói quen tốt là gửi tin nhắn khi gặp chuyện."
Hắn vào nhà thì lập tức nhắc chuyện nhắn tin với cậu, nhắc xong thì báo trước cổng trường hắn có người đang dán giấy tuyển quản lý cửa tiệm. Hắn cảm thấy hoàn cảnh và tiền lương ở đó đều tốt, cách hắn cũng gần nên muốn cậu hai ngày sau đi phỏng vấn.
"Em... Em có thể làm quản lý ạ?" Phù Tinh Triều siết góc áo, vừa có chút hồi hộp, lại có chút thích thú.
"Tất nhiên. Quản lý lúc trước ngay cả cười cũng không biết nên kinh doanh mới không được tốt, em thì vừa đẹp vừa tươi như ánh mặt trời, chắc chắn có thể thu phục được mọi người."
"Làm quản lý có thể quản người khác, để nhân viên làm việc là được, em không cần làm, chỉ cần nói chuyện thôi. Hơn nữa, em còn có thể pha món uống yêu thích làm sản phẩm đặc trưng của cửa tiệm nữa."
"Hừm, em có thể dùng nước dừa làm món đặc trưng nè. Vừa tốt cho sức khỏe lại vừa giải khát, nhất định mọi người sẽ thích cho xem. Tên cửa tiệm cũng có thể đổi luôn, đổi thành..."
"Lục Tiêu Dã." Phù Tinh Triều túm vạt áo hắn, "Em còn chưa đi phỏng vấn mà, chưa phỏng vấn vẫn có thể đổi tên cửa tiệm hả?"
"À..." Tế bào não của hắn hoạt động hết công suất, "... Cái này gọi là chuẩn bị trước mới tốt. Em làm quản lý thì phải can đảm lên. Vả lại, nếu có thể để cho nhiều người phương bắc uống nước dừa ở chỗ em thì là chuyện tốt mà. Em nghĩ xem, lúc ấy anh bị sốt, uống nước dừa không lâu sau đã hết bệnh rồi... Tên cửa tiệm anh đã nghĩ ra rồi, gọi là "Tiệm dừa của thần biển nhỏ" nhé."
Phù Tinh Triều bị thuyết phục rồi, bắt đầu mong chờ quán dừa của cậu, "Nhưng mà mọi người sẽ biết em là thần biển mất."
Sau đó, cậu như nhận ra có gì không đúng mà lo lắng nói: "Ai da, em đã không còn là thần biển nhỏ rồi, đặt tên vậy có phải là đang lừa người khác không?"
Vẻ mặt nghiêm túc của cậu đáng yêu quá!!
Hắn muốn hôn.
Trước khi đi ngủ, Phù Tinh Triều vào phòng tắm để tắm, lúc bước ra có lẽ vì không biết mặc áo choàng tắm mà cổ áo rộng mở, bên dưới không đóng lại mà để lộ ra khoảng trống, đôi chân thon thả xuất hiện dưới lớp áo choàng. Lục Tiêu Dã liếc mắt nhìn, sau đó lẳng lặng nhìn sang chỗ khác...
Khi nằm trên giường, cậu có hỏi hắn tại sao lại nằm cách cậu xa đến thế nhung hắn không trả lời.
– Còn tiếp –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT