Editor: Chang

Beta: Beo 

Đây là lần đầu tiên, Tạ Linh Lăng gần như đã dùng giọng điệu cầu xin nói chuyện với Vu Triều.

Bước chân Vu Triều dừng lại ở cửa hàng hoa, hỏi: “Tại sao? ”

Tạ Linh Lăng ngẩng đầu, “Anh biết rồi mà… Anh hỏi những thứ này có ý nghĩa gì sao? ”

“Anh biết cái gì?”

“Tiểu tam! Em từng là một tiểu tam!” Tạ Linh Lăng gần như dùng hết sức lực xé rách vết thương của mình, “Anh đã biết rồi mà! Phải không? ”

“Anh biết cái rắm, anh không biết em chịu ủy khuất, cũng không biết em bị bắt nạt có bao nhiêu khó xử, càng không biết em một mình ở bên ngoài bị cô lập như thế nào. Đồ ngốc…”

Đôi mắt Tạ Linh Lăng lập tức đỏ lên, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, không muốn Vu Triều nhìn thấy tình trạng khó khăn của mình lúc này.

Vu Triều sải bước đi tới, liều lĩnh ôm Tạ Linh Lăng vào trong ngực.

Anh cao to, va chạm cũng thật lớn khiến cả người cô suýt nữa đập vào góc tường. Nhưng nhờ bóng dáng cao lớn của anh chống lại cả thế giới, để cô chôn ở trong ngực anh, không để ý bất kỳ ánh mắt nào.

Vu Triều cắn chặt răng: “Em cảm thấy anh sẽ để ý những thứ này sao? ”

Hai người họ được bao quanh bởi nhiều lớp hoa, nước mắt Tạ Linh Lăng sớm đã trào ra, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được nữa.

Cô đang khóc, đôi mắt anh cũng ướt không hiểu sao.

Vu Triều hai tay nâng gương mặt Tạ Linh Lăng, nghiêm nghị hỏi cô: “Tạ Linh Lăng, chỉ vì chuyện này em muốn chia tay với anh? ”

Tạ Linh Lăng giờ phút này thật sự xem thường chính mình, ngoại trừ khóc cô không có biện pháp làm chuyện khác, thậm chí ngay cả câu trả lời đơn giản nhất cũng không có.

Làm thế nào điều này có thể xảy ra chứ?

Cô đau đớn lo lắng không muốn rời xa anh, cũng không muốn tách ra với anh.

Nhưng cô lại khó chịu giống như bị lột một tầng da, cũng không cách nào đối mặt với đôi mắt trong suốt của anh.

Vu Triều bá đạo thay cô đưa ra quyết định, lần đầu tiên ở trước mặt cô lớn tiếng nói: “Ông đây không cho phép! Em có nghe anh nói không hả? Ông đây không cho phép! ”

Anh nói xong hung hăng hôn lên môi cô, dùng sức mút đầu lưỡi cô, khuấy đảo bên trong môi cô.

Lý trí của Tạ Linh Lăng bị nụ hôn này đánh cho hoàn toàn tan nát, cô không biết mình đang trốn tránh thực tại hay là từ bỏ hoàn toàn, chỉ biết giờ phút này cô không muốn đẩy Vu Triều ra.

Vu Triều hết lần này đến lần khác tố cáo Tạ Linh Lăng: “Sao em lại nhẫn tâm như vậy? Hả? ”

Anh hôn đi những giọt nước mắt trên má cô: “Dựa vào cái gì người nói ở bên nhau là em, nói chia tay cũng là em?” 

Anh lại hôn lên môi cô: “Em có biết trái tim anh cũng làm bằng thịt không? ”

Tạ Linh Lăng khóc không ra hơi, lại bị Vu Triều hôn đến thở không nổi, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, như thiếu oxy, thoạt nhìn rất ngơ ngác.

Vu Triều nở nụ cười, anh ôm cô ngồi trên bàn, tự mình mang một cái ghế ngồi trước mặt cô.

Cảm xúc thăng trầm cứ như vậy qua đi, Tạ Linh Lăng không biết nên đối mặt với Vu Triều như thế nào.

Vu Triều kẹp hai chân Tạ Linh Lăng giữa chân của anh, anh nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn cô: “Em có muốn nói cho anh biết chuyện kia không? Không muốn nói cũng không sao, anh không để ý. ”

Tạ Linh Lăng không do dự quá lâu, cô lựa chọn đem hết chuyện đều nói cho Vu Triều.

Đây cũng là cơ hội để Vu Triều hiểu về quá khứ của cô, để xác định có nên tiếp tục với cô hay không.

Nhưng điều mà Tạ Linh Lăng không biết là cho dù quá khứ có thế nào đi chăng nữa thì điều đó cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của Vu Triều. Sở dĩ anh muốn biết là anh không muốn nghe cô nói từ miệng của người khác.

Trong suốt quá trình, Vu Triều nghiêm túc chăm chú lắng nghe Tạ Linh Lăng kể lại quá khứ kia, vẻ mặt anh đau lòng nhìn cô, hai tay anh nắm chặt tay cô thỉnh thoảng nhẹ nhàng nhéo một cái, giống như âm thầm an ủi.

Cuối cùng anh cũng hiểu được toàn bộ sự việc, biết những gì Tạ Linh Lăng làm không phải là ý định ban đầu của cô. Tuy nhiên, có lẽ bản chất của con người là tiêu chuẩn kép, mặc dù nếu Tạ Linh Lăng thật sự làm những chuyện kia, anh cũng sẽ không đứng ở góc độ người ngoài cuộc đi trách cô cái gì.

Và chỉ cần là cô nói, anh sẽ tin.

“Vu Triều, không phải em cố ý giấu anh. Lúc đầu khi mối quan hệ của chúng ta không rõ ràng, em cảm thấy không cần phải nói với anh về điều này. Sau này, chúng ta ở bên nhau, cuộc sống của em tràn ngập ngọt ngào và hạnh phúc, em không nghĩ về quá khứ nữa. Em biết anh sẽ để ý…”

Vu Triều cắt ngang Tạ Linh Lăng: “Tại sao anh phải để ý? ”

“Điều này đối với anh mà nói không công bằng.”

“Công bằng? Công bằng là gì?‘’ Vu Triều khẽ mỉm cười, “Chuyện tình cảm có gì công bằng. Anh yêu thầm em nhiều năm như vậy, đến mắt em cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, có công bằng không? ”

Tạ Linh Lăng cúi đầu nói: “Có lẽ anh sẽ phát hiện, em và em trong mối tình yêu thầm của anh không giống nhau. ”

Vu Triều đưa tay nâng cằm Tạ Linh Lăng lên, hỏi cô: “Chỗ nào không giống nhau? Đôi mắt khác nhau sao? Hay mũi không giống nhau? ”

Anh nói thêm: “Hôm nay hơi khác, miệng của em sưng lên vì nụ hôn của anh’’. 

Tạ Linh Lăng nín khóc bật cười, vỗ tay Vu Triều ra: “Anh nghiêm túc một chút được không? ”

Cuối cùng, Vu Triều đứng dậy, anh lại ôm Tạ Linh Lăng vào lòng, nói với cô: “Bé ngốc, tất cả đều đã qua rồi. ”

Tạ Linh Lăng dường như đã nói hết những điều cần nói, cô nghe Vu Triều nói: “Không bao giờ nhắc đến chia tay nữa được không? Là em nói, nếu có gì muốn nói thì cứ ngồi xuống giải quyết. Vừa xuất hiện đã nói chia tay rồi, đây là cái gì hả? ”

Tạ Linh Lăng đuối lý không biết nên nói cái gì nữa.

*

Sau khi thẳng thắn, mối quan hệ giữa Tạ Linh Lăng và Vu Triều dường như đang hâm nóng lên

Giữa bọn họ không còn có bất kỳ ngăn cách cùng khoảng cách nào nữa, Tạ Linh Lăng cũng càng thêm ỷ lại vào việc Vu Triều cưng chiều cô.

Trên thực tế, tình cảm giữa những người yêu nhau là của nhau, đồng thời việc Vu Triều đối xử tốt với Tạ Linh Lăng thì Tạ Linh Lăng cũng cưng chiều anh 100%.

Hai người sống chung với nhau một cách tự nhiên, Tạ Linh Lăng thích ở nhà trang trí nội thất, Vu Triều thì thường xuyên phải dọn dẹp “cục diện rối rắm” mà cô để lại. Sau khi trong nhà Vu Triều có Tạ Linh Lăng ở nhà cũng trở nên rực rỡ hơn, điều này làm cho anh mỗi ngày mong chờ tan làm, mong chờ nhất về nhà đầu tiên là nhìn thấy cô.

Mà Vu Triều ở trước mặt Tạ Linh Lăng càng có chút được cưng chiều mà kiêu ngạo, vừa quyến rũ vừa làm nũng.

Vào cuối tháng 8, bạn tốt của Tạ Linh Lăng là Chu Uyển đặc biệt đến từ thành phố A tới, nói là muốn nhìn thấy Vu Triều.

Hôm đó Vu Triều nghỉ ngơi, lái xe đưa Tạ Linh Lăng đến đường sắt cao tốc đón Chu Uyển

Sau đó theo lời Chu Uyển, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Vu Triều ở lối ra ga tàu cao tốc, cô ta đã xác định anh phải là bạn trai của Tạ Linh Lăng. Người đàn ông này một thân đoan chính uy nghiêm, ngay thẳng, với dáng người này, nhìn thế nào cũng không giống người thường. Có thể sánh ngang cùng Tạ Linh Lăng, tự nhiên cũng phải là người độc nhất vô nhị.

Chu Uyển đến và rời đi cùng ngày, cô thật sự chỉ đến cùng Tạ Linh Lăng và Vu Triều ăn một bữa cơm trưa. Sau khi giúp bạn thân kiểm tra bạn trai Vu Triều, Chu Uyển tỏ vẻ rất hài lòng.

Điều kiện gia đình Chu Uyển không tồi, coi như là đã gặp qua đủ loại người. Cô ta không dám đảm bảo rằng mình có thể nhìn thấy bản chất của một người ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng khi giao tiếp và nói chuyện, cô ta luôn có thể nhìn ra đối phương có mấy cân mấy lượng.

Vu Triều là người lịch sự và hào phóng, ở trước mặt phụ nữ biểu hiện ra đủ quý ông chừng mực. Lúc anh nói chuyện sẽ không cường điệu và cũng không quá lố làm cho người ta có cảm giác rất chân phương và thực dụng.

Anh thực sự là một người rất đơn giản và thuần khiết, anh đã gần ba mươi tuổi, ngoài quá khứ là một người lính, hầu như anh vẫn luôn canh giữ ở thị trấn nhỏ này

Thị trấn nhỏ không lớn, chỗ vui chơi cũng không nhiều, huống hồ Chu Uyển cũng không muốn ở lại làm bóng đèn. Chu Uyển chưa bao giờ thấy qua bộ dáng Tạ Linh Lăng hãm sâu như vậy, tình cảm lúc trước của Tạ Linh Lăng Chu Uyển coi như là nhìn thấy ở trong mắt. Dù sao hiện tại Chu Uyển xem như đã hiểu, trong mắt Tạ Linh Lăng chỉ có bạn trai Vu Triều.

Về điểm này, bản thân Tạ Linh Lăng thật sự không phát hiện ra.

Trong đầu Chu Uyển vốn định khuyên Tạ Linh Lăng trở về thành phố A phát triển cũng bỏ đi, cô ta rất hiểu Tạ Linh Lăng biết bản thân thuyết phục cũng vô dụng. Chu Uyển bỗng nhiên cảm thấy thị trấn nhỏ tốt hơn thành phố lớn. Mặc dù điều kiện kinh tế của  các thị trấn nhỏ không phát triển, nhưng mọi người ăn uống phong phú, dịch vụ chuyển phát nhanh có thể đạt được ở khắp mọi nơi.

Không ai quy định rằng chỉ có thể sống ở thành phố lớn, miễn là có những người thân yêu, ở đâu cũng giống nhau.

Trước khi rời đi Chu Uyển không quên nói với Tạ Linh Lăng: ‘’Chuyện này nói trước, khi cậu kết hôn nhất định phải mời tớ làm phù dâu đấy!”

Tạ Linh Lăng không còn lời nào để nói: “Sao đang yên đang lành lại nói đến kết hôn rồi? ”

Chu Uyển nói: “Tớ không biết tại sao nhưng tớ có một dự cảm mãnh liệt, hai người nhất định sẽ kết hôn. ”

“Được rồi.” Cô cũng không từ chối.

Ngày đó Chu Uyển đến còn mang cho Tạ Linh Lăng một món quà, nhưng phải để Tạ Linh Lăng mở nó khi cô về nhà.

Tuy nhiên khi về nhà, món quà kia là do Vu Triều cầm trong tay, khi có anh ở đó, anh sẽ không để Tạ Linh Lăng cầm bất cứ thứ gì trên tay. Cho nên mãi đến buổi tối Tạ Linh Lăng mới nhớ tới món quà bí ẩn kia.

Không phải là trước kia Chu Uyển chưa từng tặng quà cho Tạ Linh Lăng, đều là đồ những món nhỏ rất tinh xảo, cô rất quý trọng.

Vì vậy Tạ Linh Lăng tắm xong, trịnh trọng ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị mở hộp quà ra.

Sau khi mở hộp quà, mãi cho đến khi lấy cái kia ra, Tạ Linh Lăng đã bị sốc đến mức ném nó ra ngoài ngay tại chỗ.

Vu Triều tắm xong vừa lúc vào phòng, thứ kia vừa vặn ném ở bên cạnh chân anh. Động tác một tay cầm khăn lau tóc dừng lại, sau đó nhìn xuống thứ đó, liếc mắt rồi ngẩng đầu nhìn Tạ Linh Lăng.

Tạ Linh Lăng lập tức phủ nhận: “Cái này không phải em mua! Là do Chu Uyển tặng! ”

‘’Ồ” Vu Triều một bộ vân đạm phong khinh gật đầu, thuận tay nhặt đồ trên mặt đất lên.

Tạ Linh Lăng lập tức từ trên giường bật dậy, đi cướp đồ trong tay Vu Triều chuẩn bị cầm nó vứt vào thùng rác. Ai ngờ, Vu Triều lại giấu đồ sau lưng, không cho Tạ Linh Lăng ném.

‘’Mau đưa cho em!’’

Vu Triều vẻ mặt lưu manh: “Vì sao phải vứt đi chứ? Tốt xấu gì cũng là quà của người khác tặng, em cứ vứt đi như vậy sao? ”

Tạ Linh Lăng mặt đỏ tai hồng: “Vu Triều! ”

Khi cô đang sốt ruột cũng chỉ biết lớn tiếng kêu tên của anh.

Vu Triều giơ tay lên: “Đến đây! ”

“Mau đưa đây cho em!”

“Em không muốn thử à?”

“Thử cái đầu anh! Em không muốn! ”

Vu Triều cười: “Làm sao bây giờ, anh muốn xem em thử một lần ”

‘’Vu Triều!’’

‘’Nào đến đây!’’

“Đưa đồ cho em’’

‘’Không ”

“Cuối cùng anh muốn gì đây?’’ 

Đêm hôm đó, trong chăn vang lên tiếng chấn động “ong ong”, Vu Triều nằm nghiêng trên giường một tay chỉ vào đầu nhìn Tạ Linh Lăng đang co ro trong chăn.

Lúc đầu, Vu Triều rất hài lòng khi nhìn thấy thay đổi của Tạ Linh Lăng.

Nhưng cuối cùng cũng không biết Vu Triều bắt đầu ăn dấm cái gì, tức giận ném mấy thứ trong tay xuống, nói: “Cái đồ chơi gì vậy, tự nhiên còn muốn thay thế anh à? ”

Tạ Linh Lăng cuối cùng được giải thoát, nhưng cô chỉ vui vẻ được hai giây, Vu Triều bỗng nhiên tiến thẳng vào, đem tiếng thét chói tai của cô nuốt chửng.

Cô kêu trời không tới, kêu đất không thấu, còn bị buộc phải đưa ra một lựa chọn: “Là nó lợi hại hay anh lợi hại?” ”

Đối với câu hỏi ngây thơ này của Vu Triều, Tạ Linh Lăng chỉ có thể thỏa hiệp: “Anh, anh, anh, anh lợi hại nhất! ”

“Thật sao?”

‘’Thật!’’

Vừa nói xong, Vu Triều sung sướng, càng thêm ra sức.

Tạ Linh Lăng thực sự không biết mình nói sai cái gì, nhưng cô không thể thoát khỏi nanh vuốt của Vu Triều.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, hai chân Tạ Linh Lăng run rẩy, ngay cả đi bộ cũng nhích từng chút một.

Vu Triều không có ở nhà, hôm qua anh nghỉ ngơi, sáng sớm hôm nay rời giường đi làm. Tạ Linh Lăng không biết vì sao mà một người như Vu Triều có thể đi ngủ lúc 4 giờ sáng rồi dậy lúc 6 giờ sáng, lúc anh đi là bộ dáng tinh thần nhiệt huyết, còn không quên nói với cô một tiếng: “Anh nấu cháo trong nồi cơm điện rồi, khi nào em tỉnh dậy nhớ ăn đó”

Tạ Linh Lăng cầm điện thoại lên, không nói hai lời tìm Chu Uyển tính sổ trước.

Tạ Linh Lăng: ‘’Chu Uyển! Tớ phải cho cậu ngàn đao mới được!’’

Chu Uyển trong nháy mắt tâm trí trở về: “Sao vậy?’’

Tạ Linh Lăng: ‘’Cậu còn nói nữa hả? Cậu còn mặt mũi để nói à?’’

Chu Uyển: ‘’Để tớ đoán xem…’’

Chu Uyển: ‘’Tối hôm qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt? ‘’

Tạ Linh Lăng: ‘’Cút! ‘’

Chu Uyển: ‘’Người gì mà kì cục, vừa rồi bảo tớ ra ngoài, bây giờ đuổi tớ đi.’’

Chu Uyển: ‘’Quả nhiên là người phụ nữ đang yêu, tính tình khó chiều. ‘’

Chu Uyển: ‘’Tớ là người bảo cậu dùng sao? Là do cậu tự dùng đó nha. ‘’

Tạ Linh Lăng: ‘’Cút điiiiiiii!!!!!!’’

Chu Uyển: ‘’Đúng rồi, tớ mua cho cậu một món quà mới đó, chuyển phát nhanh hiển thị hôm nay sẽ đến, nhớ kiểm tra nha ~ ‘’

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play