Editor: TLinh

Beta: Amouriel.

Bầu không khí mập mờ không rõ, Tạ Linh Lăng bỗng nhiên đẩy Vu Triều ra. Cô biết mình không nên phóng túng giữa quan hệ của hai người, như vậy sẽ không thể dễ dàng kết thúc được.

Vu Triều cũng không tức giận, chẳng qua biểu cảm trên mặt từ dịu dàng chuyển sang lạnh lùng như cũ.

Tạ Linh Lăng kéo chăn ra: “Tôi chuẩn bị đi ngủ đây.” 

Lệnh đuổi khách trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

“Ừm” Vu Triều không nói thêm gì, vừa chuẩn bị nằm xuống giường thì chuông điện thoại đầu tiên vang lên.

Anh lấy điện thoại di động ra nhìn ID người gọi, hiện tên của Đổng Kỳ Văn.

Giật mình lại theo bản năng nhìn Tạ Linh Lăng đang nằm trên giường, Vu Triều chần chờ cầm điện thoại.

Tạ Linh Lăng không khó để nhìn thấy phản ứng chột dạ của Vu Triều, cảm giác giống như là anh ở bên ngoài vụng trộm, lúc nhận được điện thoại của chính cung gọi tới bắt quả tang, bỗng chốc không biết làm sao.

“Tại sao anh không trả lời?” Tạ Linh Lăng hỏi.

Vu Triều trên mặt không có biểu cảm gì: “Là Đổng Kỳ Văn.”

Tạ Linh Lăng cười nhạo một tiếng: “Như thế nào? Bởi vì có tôi ở đây nên không thể bắt máy hả?”

Vu Triều không nói gì.

Tạ Linh Lăng lại nói: “Tôi và anh ta là chuyện của mấy trăm năm trước rồi, lúc đó vẫn là thiếu niên mà lo gì.”

“Tôi biết.” Vu Triều chỉ đơn thuần không muốn nhận điện thoại của Đổng Kỳ Văn.

Hồi trung học Tạ Linh Lăng và Đổng Kỳ Văn trải qua một tháng yêu đương, cuối cùng kết thúc cũng không mấy vui vẻ. Bởi vì trong lúc Đổng Kỳ Văn chính thức xác nhận quan hệ yêu đương với Tạ Linh Lăng, lại cùng mấy đứa con gái ở lớp khác chơi trò mập mờ.

Sở dĩ Tạ Linh Lăng biết chuyện này là vì cô nhận được tin nhắn từ một số điện thoại xa lạ: “Bạn trai của cậu đã hôn một cô gái ở lớp khác.”

Hầu hết các cô gái đều nhạy cảm, họ không thể chấp nhận việc bị lừa dối ở độ tuổi đó. Tạ Linh Lăng tính cách thẳng thắn, trực tiếp hỏi Đổng Kỳ Văn có phải là mập mờ không rõ với những cô gái khác hay không. Đổng Kỳ Văn ấp úng, xem như đã chấp nhận.

Sau khi biết được chuyện này, Tạ Linh Lăng không có nửa phần do dự, cùng Đổng Kỳ Văn chia tay. Quyền coi như mình một tháng thật lòng cho chó ăn.

Vu Triều và Đổng Kỳ Văn từ sau khi tốt nghiệp trung học cũng không liên lạc được nhiều lắm, nhưng hiện tại Đổng Kỳ Văn làm việc ở chính quyền thành phố, hai người thỉnh thoảng sẽ gặp mặt. Hai năm trước, khu phố nhỏ do Đổng Kỳ Văn quản lý đột nhiên bốc cháy là Vu Triều dẫn các thành viên đội cứu hỏa đi dập lửa, một tới hai đi, cùng Đổng Kỳ Văn nói chuyện nhiều vài câu

Nhiều năm trôi qua như vậy, Đổng Kỳ Văn ngược lại vẫn không thay đổi, cá tính vẫn sáng sủa như trước, hiện tại lại càng là trường tụ thiện vũ*.

*Trường Tụ Thiện Vũ: chính là nghĩa của 4 chữ Hán này, ý muốn nói là “Ống tay áo dài thì múa giỏi”. Ở đây nhấn mạnh chữ “Thiện”, Thiện là khéo sử dụng, như người múa mà tay áo rất dài phải khéo lắm mới không rối. Cụm từ này nguyên gốc nằm trong câu 長袖善舞, 多錢善賈 (Trường Tụ Thiện Vũ, Đa Tiền Thiện Giả) dịch là “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”, mang ý nghĩa là “Ống tay áo dài khéo múa, nhiều tiền khéo đầu tư”.

Nguồn: Học tiếng Nhật cùng Bakaboo

Vu Triều cuối cùng vẫn nhận được cuộc điện thoại này.

Bên kia Đổng Kỳ Văn nói: “Người anh em, tôi sắp kết hôn rồi, đang lo không tìm được phù rể thích hợp, nghĩ đi nghĩ lại, anh là người thích hợp nhất. ”

Vu Triều không lạnh không nhạt trả lời một câu: “Chỗ nào thích hợp?”

“Anh đã từng là anh hùng của CCTV! Trông rất đẹp trai! Anh không phù hợp chứ ai phù hợp? “Đổng Kỳ Văn nói rất nhiệt tình, “Cho nên có thể cho người anh em này mặt mũi hay không? Tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn thân thời trung học.”

Vu Triều nói, “Tôi không chắc là mình sẽ có thời gian.”

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, tuy Vu Triều vẫn chưa bật khuếch đại âm thanh*, nhưng Tạ Linh Lăng vẫn nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Đổng Kỳ Văn.

*Khuếch đại âm thanh còn gọi là tăng âm, ampli điện, là một loại khuếch đại điện tử thực hiện khuếch đại tín hiệu âm thanh điện tử năng lượng thấp, để thu được tín hiệu có công suất lớn hơn, đủ để vận hành thiết bị hoặc linh kiện khác, đặc biệt là thiết bị tái tạo âm thanh từ năng lượng điện đó. Nguồn: Wikipedia

Đều là lớn lên ở một thị trấn nhỏ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng sẽ gặp. Năm ngoái lúc Tạ Linh Lăng trở về đã tình cờ gặp Đổng Kỳ Văn trên đường, Đổng Kỳ Văn đặc biệt quen thuộc chào hỏi cô, giống như một người bạn cũ nhiều năm không gặp.

Đổng Kỳ Văn gần đã ngoài ba mươi tuổi, so với thời cấp ba không thể so sánh được, trên người anh ta có một cỗ quan trường làm phái, dáng người cũng càng ngày càng mượt mà, miệng dường như có thể nói đen là trắng.

Đúng như Tạ Linh Lăng nói, đoạn tình cảm năm đó cùng Đổng Kỳ Văn giống như là người qua đường. Hai người bọn họ lúc đó thậm chí còn chưa nắm tay nhau, mỗi ngày đều chỉ cùng nhau trò chuyện một lát.

Về sau hồi tưởng lại, ngày tháng gọi là yêu nhau kia đối với Tạ Linh Lăng mà nói cũng rất đau khổ. Bởi vì một bức thư tình, cô nảy sinh hảo cảm với Đổng Kỳ Văn. Nhưng sau khi nói chuyện, cô phát hiện lời nói và cử chỉ của anh ta căn bản không giống người biết viết bức thư tình chút nào.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Linh Lăng bỗng nhiên hỏi Vu Triều: “Bức thư tình Đổng Kỳ Văn viết cho tôi, anh có tham gia sáng tác không?”

Vu Triều dừng một chút, nói: “Tại sao lại nói như vậy?”

Tạ Linh Lăng nói: “Tôi nhớ rằng khi anh còn học trung học, anh đã giành được giải nhất thành phố về sáng tác.’’

Vu Triều có chút ngoài ý muốn: “Em biết sao?”

“Tất nhiên là tôi biết chứ, tôi còn lấy tác phẩm của anh làm bài luận mẫu mà” Tạ Linh Lăng thậm chí còn nhớ rõ một ít chi tiết, “Bài luận văn kia hình như là văn nghị luận? Nói về tình cảm quốc gia, đặc biệt tuyệt vời. Sau khi đọc tác phẩm của anh, tôi thực sự ngưỡng mộ đấy.”

Tâm trạng Vu Triều bỗng nhiên sáng ngời lên, anh có chút hứng thú hỏi: “Cho nên lúc đó em cũng chú ý đến tôi sao?”

Tạ Linh Lăng nói một cách tàn nhẫn: “Không, không hẳn.”

Vu Triều cố ý trầm mặt xuống, “Được rồi.”

*

Sau khi uống thuốc cảm, cơn buồn ngủ của Tạ Linh Lăng nhanh chóng ập đến, cô không thể bỏ việc đi ngủ được. Cô cũng lười quản việc Vu Triều có ngủ hay không, cô tự mình ngủ thiếp đi.

Vu Triều không đi, anh cũng không thèm ngủ, ngồi một mình trong phòng khách nhớ ra một chuyện liên quan đến Đổng Kỳ Văn.

Năm lớp 12 có một ngày, Đổng Kỳ Văn không mời tự lấy, tự tiện thêm chữ ký của anh ta vào một bài luận do Vu Triều viết mà không được phép.

Bức thư đó cuối cùng đã trở thành bức thư tình của Đổng Kỳ Văn gửi cho Tạ Linh Lăng.

Lúc Vu Triều biết được chuyện này, Đổng Kỳ Văn đã cùng Tạ Linh Lăng bí mật xác định quen nhau.

Có một ngày tan học, Đổng Kỳ Văn chủ động thẳng thắn với Vu Triều: “Người anh em, tác phẩm của mày tiện tay viết kia cho tao nhé.”

Vu Triều có chút khó hiểu, “Bài nào?”

“Cái mày viết trên giấy trắng lúc mày học môn Ngữ văn ấy.”

Vu Triều cuối cùng mãi cũng nhớ ra.

Đó là một bài luận nghị luận được sắp xếp bởi giáo viên, chủ đề xoay quanh sự khác biệt giữa yêu và thích.

Sự khác biệt giữa yêu và thích là gì Vu Triều cũng không hiểu, nhưng khi anh viết bài nghị luận kia, trong đầu anh nghĩ đến Tạ Linh Lăng. Văn nghị luận của anh thiên về mười vạn tám ngàn dặm, lại càng giống như một bức thư tình ngỏ ra lời yêu tiếng thích.

Vu Triều lần đầu tiên có chút nóng nảy, anh yêu cầu Đổng Kỳ Văn muốn trả lại bài viết kia: “Trả lại cho tao!”

Đổng Kỳ Văn vẻ mặt cà lơ phất phơ: “Này, mày kích động như vậy làm gì?”

Vu Triều nhíu mày: “Bài đó viết không tốt.”

Đổng Kỳ Văn nói: “Viết tốt mà! Tao dùng tác phẩm này của mày để theo đuổi Tạ Linh Lăng.”

Vu Triều có chút kinh ngạc: “Hai người, quen nhau rồi sao?”

Đổng Kỳ Văn kiêu ngạo: “Đúng vậy, không nói nhiều nữa, tao và cô ấy hẹn nhau tan học sẽ cùng nhau về.”

Lúc này, Vu Triều không thể nói được cảm giác của mình trong lòng là tư vị gì. Nhưng anh rất rõ ràng, đầu ngón tay cầm sách của mình bởi vì quá mức dùng sức, nổi lên đau mơ hồ.

Nhiệt huyết và nỗi lòng băn khoăn của tuổi thanh xuân chẳng khác nào bị dội một chậu nước lạnh xuống.

Về sau có một thời gian, Vu Triều còn bị ép giúp Đổng Kỳ Văn che giấu, nhìn hai người bọn họ vừa nói vừa cười, anh cảm thấy chán nản.

Khi đó Vu Triều liều mạng chơi bóng, vừa tan học sẽ biến mất ở phòng học. Anh cũng biết ghen tị, biết ghen tuông, lòng đau như dao cắt. Nhìn người bạn thân nhất của anh và cô gái mà anh yêu thầm cùng một chỗ, chỉ cảm thấy ông trời thật trêu người.

Điều khiến Vu Triều tức giận nhất là Đổng Kỳ Văn trong thời gian quen với Tạ Linh Lăng cũng không an phận. Anh ta mấy lần bảy lượt nhắc tới cô gái lớp nào xinh đẹp trước mặt Vu Triều, lại nói cô gái lớp nào so với bộ ngực Tạ Linh Lăng to hơn, còn có một lần bí mật nói với Vu Triều: “Tao đã hôn ai đó ở lớp 5 đấy, Tạ Linh Lăng không cho tao hôn, tao đi tìm người khác.”

Trên sân bóng rổ ngày đó, Vu Triều không thể nhịn được nữa, đem bóng rổ đập lên người Đổng Kỳ Văn.

Đổng Kỳ Văn kêu lên một tiếng: “Vu Triều, mày có bệnh à!”

Vu Triều gương mặt lạnh như băng: “Xin lỗi, tao lỡ tay.”

Đổng Kỳ Văn lại không so đo: “Được, ai bảo mày là anh em của tao chứ, bằng không hôm nay tao để cho mày đi không nổi rồi.”

Vu Triều hỏi: “Sao không phải là mày người đi không nổi ấy.”

Đổng Kỳ Văn cười ha ha, đưa tay ôm lấy bả vai Vu Triều: “Ôi, mày còn đấu với tao đúng không?”

Vu Triều vỗ tay Đổng Kỳ Văn ra, vẻ mặt ảm đạm: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của mày chạm vào tao.”

“Mẹ nó!’’

Hai người bọn họ ngày đó ở trên sân bóng rổ đánh nhau một trận, khóe mắt Vu Triều để lại một vết sẹo.



Vu Triều đời này từng làm chuyện đê tiện nhất, chính là vạch trần chuyện anh em tốt cùng người con gái khác mập mờ.

Anh luôn tự hào mình là người ngay thẳng nhưng lại bí mật gửi dòng tin nhắn đó cho Tạ Linh lăng bằng một số lạ.

Anh trơ mắt nhìn anh em của mình và cô gái anh yêu thầm chia tay, bản thân anh cũng không thể biết được trong lòng mình đang vui hay buồn nữa.

Nhưng khi đó, Vu Triều chưa bao giờ nghĩ tới việc cướp Tạ Linh Lăng khỏi tay Đổng Kỳ Văn, bởi vì bản thân Đổng Kỳ Văn không hề trân trọng cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play