Khi mở mắt, thứ Ân Lưu Minh nhìn thấy đầu tiên là gương mặt của một người đàn ông trẻ lấm tấm dính bùn.
Dường như gã nhận ra ánh mắt của y nên mừng rỡ hô mấy tiếng.
Rõ ràng không phải loại ngôn ngữ nào Ân Lưu Minh cũng biết, nhưng kì lạ thay, y lại hiểu gã có ý gì.
Gã hô: "Sống rồi! Sống rồi!".
Ân Lưu Minh cố ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra rằng cả người mình xụi lơ, cố lắm cũng chỉ giơ được cánh tay lên.
Rồi y nhìn tay mình chằm chằm.
Nhỏ nhắn, mịn màng, mang nét mũm mĩm trẻ con, vừa nhìn đã biết không phải tay của một người trưởng thành.
Trong đầu y chợt lóe lên một suy đoán, bèn há miệng, muốn xác nhận nó.
"Oa!".
Người đàn ông kia nhanh chóng cúi đầu, hôn nhẹ một cái lên trán y: "Đừng khóc, đợi một chút rồi sẽ có sữa cho con".
Ân Lưu Minh: "...".
Hay lắm, biến thành em bé thật rồi.
Đừng bảo còn phải bú sữa nữa đấy nhé?!
Vì là trẻ mồ côi được nhận nuôi nên cả đời Ân Lưu Minh chưa bú sữa ai bao giờ, huống hồ tâm hồn y là người trưởng thành nên dĩ nhiên không muốn.
Cũng may giấc mơ không làm khó y. Người đàn ông kia quay về, cẩn thận bưng theo một vật trông như cái gáo, bên trong có non nửa là sữa: "May là con dê núi vừa mới đẻ, vẫn còn sữa".
Ân Lưu Minh ngửi mùi sữa dê gay mũi, vẫn hơi chống cự – tiếc là giờ y vừa không nói được vừa khó mà cử động, chỉ đành nhẫn nhịn uống hết.
Ân Lưu Minh vừa uống sữa vừa tiện thể quan sát người đàn ông kia.
Mái tóc dài rối tung được buộc ra sau, nét mặt cổ điển, cơ bắp vạm vỡ, áo hình như được dệt từ sợi đay hoặc vật liệu nào đó tương tự, hông quấn một mảnh khố bằng da.
Y lại nhìn xung quanh, dường như là một cái hang nhỏ.
Có vẻ đã tới thời tiền sử rồi.
Ân Lưu Minh nhớ lại những gì Thẩm Lâu và Thanh Diễm từng nói khi nhắc tới thân phận Số Không ở kiếp trước của mình: Số Không là một con người sinh ra trong thời đại thần thoại, một cột mốc thời gian xa xưa hơn nhiều so với những gì mà lịch sử hiện đại ngày nay biết đến.
Nghĩa là y thực sự đã tới thời đại mà Số Không sinh ra rồi ư?
Giấc mơ này trao cho y nhân vật nào?
Thanh Diễm đã nói cách phá giấc mơ lịch sử sẽ không giống với những nhân vật bình thường. Nó không tạo vai cho riêng người chơi mà sẽ để họ thay thế một nhân vật có sẵn, thậm chí có thể để họ tiếp nhận cả kí ức của nhân vật bị thay thế.
Nhưng nghĩ đến đây Ân Lưu Minh lại thấy lạ, y cẩn thận ngẫm lại toàn bộ những kí ức mình sở hữu từ khi sinh ra đến giờ.
Không thừa không thiếu, không có tình huống nhỏ nhặt, cũng không có những kí ức bất hợp lí đột nhiên bị nhét vào.
Chẳng phải Thanh Diễm nói vì y đã hao tổn năng lượng linh hồn nên rất có thể sẽ bị mất trí nhớ trước đòn xung kích của kí ức mới trong giấc mơ này hay sao?
Nhưng y không có cảm giác mình mất trí nhớ, cũng không cảm nhận được kí ức mới nào.
Nhắc đến kí ức mới, y lại nhớ cái tên thề non hẹn biển "Mọi chuyện đã có ta lo" kia.
Chẳng trách từ lúc bước chân vào giấc mơ này y cứ thấy sai sai chỗ nào.
... Thẩm Lâu đâu?
Sao hoàn toàn không có động tĩnh gì cả?
Sữa dê giúp Ân Lưu Minh cảm nhận được tay chân mình có lực hơn đôi chút, y cố trở mình, phát hiện bản thân đang trần truồng không manh áo che thân, dĩ nhiên cũng chẳng thấy bóng dáng sách minh họa.
Đây không phải lần đầu tiên Ân Lưu Minh bị tách khỏi Thẩm Lâu, thậm chí cũng không phải lần đầu tiên y bị tách khỏi sách minh họa, nhưng cứ nhớ lại cái câu "Có ta đây, không thành vấn đề"của Thẩm Lâu mà chẳng thấy mặt hắn là y lại thấy bất đắc dĩ.
Lần trước không có sách minh họa là do bị người của Neo Chìm phá rối, lần này y bước vào giấc mơ lịch sử nhờ Thanh Diễm tự tay thao tác, chắc chắn không thể có nhầm lẫn gì được.
Lược bỏ tác nhân bên ngoài thì nguyên nhân sách minh họa không có ở đây... rất có thể nó đã rơi đi đâu mất, hoặc bị người khác nhặt lấy rồi.
Ân Lưu Minh nhìn người đàn ông đang chăm sóc mình.
Gã đút xong gáo sữa dê thì thở phào nhẹ nhõm, xoa đầu y: "Muốn thêm nữa cũng chẳng có đâu, vốn bộ lạc không chuẩn bị sữa dê cho trẻ con uống... Khổ thân, nếu mẹ con còn sống thì tốt rồi".
Ân Lưu Minh ngẩn ra.
Người đàn ông ôm y đứng dậy: "Đi thôi, đi gặp mẹ con lần cuối nào".
Hẳn là gã rất ít bế trẻ con, Ân Lưu Minh bị ghìm chặt đến mức khó chịu. Họ đi vào sâu trong hang thêm một chút nữa, y nhìn thấy thi thể người phụ nữ nằm trên chiếc chiếu cói.
Người phụ nữ ấy chỉ có một miếng vải che thân, sắc mặt thanh thản nhưng vẫn có vẻ lưu luyến, không còn sự sống.
Điều đáng ngạc nhiên là cả cơ thể cô ta đầy những ánh huỳnh quang màu lam, hệt như rêu xanh mọc kín trên đồ cổ.
Ân Lưu Minh vô thức giơ tay muốn chạm vào.
Người đàn ông ôm y lùi về sau một bước: "Không được đụng vào đâu".
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, vài người trông như chiến binh cầm theo giáo gỗ chạy vào: "Thủ lĩnh! Chỉ có một mình ngài thì nguy hiểm lắm ạ!".
Họ nhìn thấy Ân Lưu Minh: "Lại còn mang theo trẻ con nữa chứ!".
Người đàn ông nở nụ cười, có vẻ rất tự tin: "Không sao. Ta xử lí được".
Trong lúc họ trò chuyện, ánh huỳnh quang màu lam trên thi thể người phụ nữ kia đã dần lan ra ngoài.
Người đàn ông nghiêm mặt bế Ân Lưu Minh lùi ra sau, những người khác cũng giơ vũ khí lên như đang gặp phải đại địch.
Ánh huỳnh quang kia càng lúc càng rực rỡ, những đường nét của cái xác kia dần mờ đi. Cuối cùng quầng sáng tan biến hết, chỉ để lại một bó hoa màu tím xanh nhạt rất giống với hoa phượng tím.
Chỉ là đóa hoa ấy nửa trong suốt, trông như ảo ảnh trong gương.
Một chiến binh thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra chúng ta vẫn còn may mắn".
Ân Lưu Minh cau mày nhìn bó hoa nửa trong suốt ấy.
"Chắc biến đổi một lần rồi thì thôi nhỉ?".
"Trước mắt chưa phát hiện trường hợp biến đổi hai lần".
"Vậy thì cứ để đó đi".
Một người trong số đó liếc Ân Lưu Minh: "Đứa bé này chưa chạm vào nước đấy chứ?".
Người đàn ông giơ y lên nhìn: "Không thấy có biến đổi, chắc là không".
"Có nên...".
"Chỉ cần không bị biến đổi thành huyễn linh thì không phải kẻ địch của chúng ta". Người đàn ông nhún vai. "Lẽ nào cậu có thể ra tay với con nít?".
"Nói thì nói thế... Nhưng chúng ta cũng chẳng biết cặp mẹ con này đến từ đâu...".
"Thế thì nuôi thôi". Gã vỗ mông Ân Lưu Minh. "Ta chưa có con đây này".
Ân Lưu Minh: "...".
Thành thật mà nói, dù sao linh hồn cũng là người trưởng thành mà lại bị vỗ mông trong cơ thể trẻ con, đúng là khó chấp nhận được.
Thôi thì đây là những gì đứa bé này cần trải qua trong đời, Ân Lưu Minh cũng đâu chống cự được, cứ kệ gã đi.
Người cha mới lên chức bế Ân Lưu Minh ra ngoài: "Hết mưa rồi sao?".
"Vâng ạ".
"Thế thì tốt rồi, ra ngoài xem tình hình đã".
Ra tới cửa hang, Ân Lưu Minh ngẩng đầu lên nhìn trời, giật mình.
Bầu trời xanh thẳm và trong suốt như gột, không có lấy một đám mây, chỉ có mặt trời tròn và sáng rực.
Ngay đối diện vầng dương ấy, từ trên bầu trời, một thác nước mênh mông cuồn cuộn đổ xuống như có thể nhấn chìm cả thế gian!
Họ đang đứng tại một ngọn núi cao chót vót, nhưng thác nước kia còn cao hơn, dường như xuất phát từ phía cuối bầu trời.
Dù khoảng cách xa xôi, Ân Lưu Minh vẫn nghe được tiếng nước.
Điều kì lạ nhất là dòng nước ấy mang sắc xanh lam tinh khiết.
Người ta thường miêu tả đại dương xanh thăm thẳm nhưng thực tế nước không có màu, trong từng tình huống khác nhau và nhiễm những tạp chất khác nhau thì dòng nước sẽ có màu sắc khác nhau.
Nhưng cái thác này hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết về vật lí của Ân Lưu Minh, từ đỉnh thác đến chân thác đều có màu xanh lam óng ánh, nếu không có dòng nước cuồn cuộn chảy thì thậm chí sẽ có người lầm tưởng nó là một khối ngọc bích cao chọc trời.
Thủ lĩnh không nhìn phía trên mà chỉ bước tới bên vách núi mà nhòm xuống, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng: "Thế nước ngày càng khủng khiếp, sợ là chúng ta không thể ở lại ngọn núi này quá lâu".
"Vậy thì cần chuẩn bị để tiếp tục di chuyển".
Thủ lĩnh hái một quả gì đó trên cây dây leo ở vách núi, nhét vào miệng nhấm nháp rồi thở dài: "Không thể trốn mãi được... Nếu thế thì sớm muộn gì cũng chết. Phải nghĩ cách giải quyết chuyện lũ lụt này thôi".
Chiến binh đứng cạnh đó thở dài: "Trận lũ kia từ trên trời giáng xuống, giải quyết thế nào đây?".
Thủ lĩnh nhổ bã quả trong miệng ra: "Cũng đúng... Thôi cứ đi tìm nơi ở mới trước đi đã".
Ân Lưu Minh nhìn xuống dưới.
Dưới vách núi là một thung lũng sâu thẳm, bên trong là dòng sông chảy xiết, thi thoảng lại nghe tiếng nước vỗ bờ chói tai. Nếu ngã từ đây xuống thì tám phần mười là chết không có chỗ chôn.
Ngay lúc Ân Lưu Minh đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc đoạn kí ức này có ý nghĩa gì, y lại có cảm giác như mông mình bị vỗ một cái.
Y ngẩng đầu, thấy thủ lĩnh đang cười hớn hở: "Nhãi con, nếu con đã là con trai ta thì ta sẽ đặt tên cho con nhé".
Gã ngẩng đầu nhìn thác nước khổng lồ kia, sờ mũi: "Có vẻ con chưa quá một tuổi... Thác nước này xuất hiện cũng chưa đầy một năm... Xem ra con không được may mắn lắm, sinh ra đúng lúc thời hồng hải bắt đầu".
Thủ lĩnh xoa đầu Ân Lưu Minh, thở dài một tiếng. "Vậy thì gọi con là Khải Hải đi".
Y choáng váng.
... Khải Hải.
Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống đã lâu không gặp vang lên:
[Một người chơi đã mở khóa giấc mơ lịch sử].
[Tên giấc mơ này là: Thần thoại vá trời trị thủy].
[Nhiệm vụ chính: Giải quyết đại hồng thủy. Độ khó của nhiệm vụ: ★].
[Không có gợi ý cho nhiệm vụ chính].
Cái tên hoàn toàn khác với những giấc mơ y từng trải qua lại khiến trái tim Ân Lưu Minh lần nữa lệch nhịp.
Nhưng y chợt nghĩ: Nếu giấc mơ này nằm ở thời đại thần thoại của Số Không, thì "vá trời trị thủy" cũng không phải nói quá.
Ân Lưu Minh bối rối hơn cả vì nhân vật của y trong giấc mơ này chính là Khải Hải – người chơi số không.
Khải Hải là kiếp trước của y, y vốn tới đây để kiếm tìm kí ức thuộc về kiếp trước.
Nếu y đóng vai Khải Hải thì khôi phục kí ức thế nào đây?
Hơn nữa chuyện vá trời trị thủy kết hợp với thời đại thần thoại khiến y nhớ tới hai câu chuyện thần thoại nổi tiếng: "Nữ Oa vá trời" và "Đại Vũ trị thủy".
Nhiệm vụ hoàn thành những sự kiện thần thoại thế này mà chỉ được hệ thống đánh giá một sao thôi ư?
Y chưa kịp nghĩ thêm điều gì, âm thanh hệ thống lại vang lên:
[Vì thời gian giấc mơ rất dài nên người chơi nhận được kĩ năng đặc biệt của giấc mơ lịch sử: Bước nhảy thời gian].
[Bước nhảy thời gian: Trong khoảng thời gian giấc mơ lịch sử không có biến động nào quá lớn, người chơi có thể sử dụng kĩ năng này để gia tăng tốc độ dòng chảy thời gian, nhanh chóng chuyển tới giai đoạn kế tiếp].
[Nhắc nhở: Sử dụng bước nhảy thời gian quá nhiều lần có thể dẫn tới việc bỏ lỡ manh mối quan trọng và khiến nhiệm vụ thất bại, xin người chơi hãy cân nhắc cẩn thận!].
Ân Lưu Minh nhíu mày.
Dù bước nhảy thời gian là một kĩ năng tốt, nhưng việc mở khóa được kĩ năng này lại không phải một tin tốt chút nào.
Có nghĩa là thời gian của y trong giấc mơ sẽ kéo dài vô hạn – nếu không, hệ thống luôn tìm những lối tắt ưu ái cho y cũng chẳng đưa y kĩ năng này.
Ân Lưu Minh ở lại bộ lạc nhỏ này khoảng chừng một tháng, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề mà thế giới đang phải đối mặt.
Một năm trước, thế giới này vẫn còn nằm trong thời kì phát triển phồn vinh của nền văn minh bộ lạc. Dù chưa bằng thế giới văn minh hiện đại nhưng con người đã bắt đầu thuần thục những kĩ thuật làm gốm, luyện kim, đánh cá, săn bắt vầ trồng trọt, bắt đầu chuyển từ hình thái xã hội thị tộc sang thể chế nô lệ.
Một ngày nào đó, chẳng biết vì sao mà có tiếng nổ khủng khiếp xuất hiện trên bầu trời – nghe nói tiếng nổ ấy rất to, khiến tất thảy những bộ lạc, rừng cây, sông suối trong phạm vi vạn dặm xung quanh đều tan nát như bột phấn cả!
Sau đó "thác nước khổng lồ" giáng xuống, thời đại "đại hồng thủy" bắt đầu.
Dòng nước màu xanh lam trên trời không ngừng chảy xuống, mọi sinh linh dưới mặt đất có cố gắng đến đâu cũng không thể ngăn lũ lụt.
Họ chỉ đành tránh đi.
Từ đồng bằng dời lên đồi núi, từ đồi núi dời lên dãy núi cao, trơ mắt nhìn mọi dấu tích văn minh bị trận lũ nuốt chửng.
Điều đáng sợ nhất là nước lũ không chỉ là nước lũ.
Đúng như những gì Ân Lưu Minh đã thấy, thứ "nước" bao giờ cũng có màu xanh lam tinh khiết này là một loại độc thần kì.
Những người hoặc vật bị dính phải nước sẽ dần biến đổi.
Có người may mắn như mẹ Khải Hải, chỉ biến thành một bó hoa;
Có người lại xui xẻo, biến thành loài mãnh thú dữ dằn chưa từng xuất hiện.
Trong đợt lũ quét đầu tiên, những người đứng trên bờ còn chưa kịp đau buồn cho quê hương đã thấy cả trăm con quái vật cũng mang màu xanh lam như nước xuất hiện, hưng phấn tàn sát nhân loại.
Chỉ có một số bộ lạc ban đầu không kịp di chuyển là chết trong trận lũ, còn lại đa số bỏ mạng trong miệng đám quái thú đã bị nước ăn mòn.
Những con quái vật ra đời từ dòng nước ấy bị những kẻ còn sống sót gọi là "huyễn linh".
Dù bây giờ vẫn còn nhiều dãy núi cao để chuyển đến, nhưng không ai biết bao giờ chuyện này sẽ dừng lại.
Một ngày nào đó, ngay cả ngọn núi cao nhất cũng sẽ bị đại hồng thủy nhấn chìm. Khi ấy cả thế giới sẽ diệt vong.
Ân Lưu Minh nhìn thác nước khổng lồ trên bầu trời.
Đây chính là vấn đề y cần giải quyết, một nhiệm vụ một sao.
Y khẽ thở dài, lấy lại tỉnh táo rồi bắt đầu suy tư.
Thường thì hệ thống sẽ không đưa ra nhận định sai lầm với đa số các nhiệm vụ, nếu nhiệm vụ này chỉ có một sao thì đúng là độ khó sẽ không cao.
Dù hiện nay thế giới đang nằm trong tình trạng nguy cấp, nhưng theo những câu chuyện thần thoại Trung Quốc quen thuộc thì sẽ có thần Nữ Oa liều mình vá trời, sau đó có anh hùng của loài người là Đại Vũ trị thủy.
Giữa những vị thần tiên ấy, đất dụng võ của y dường như đã ít lại càng ít.
Giấc mơ lịch sử dựa trên lịch sử thật, nếu nền văn minh hiện đại vẫn còn đó thì rõ ràng trận lũ này sẽ không nuốt chửng thế giới.
Chỉ là có một vấn đề rất kì quái... Theo những gì Ân Lưu Minh biết về thời đại thần thoại thì lẽ ra khắp nơi phải có những chuyện quỷ thần mới phải, lẽ ra ai cũng là siêu nhân, thần linh xuất hiện mọi lúc mới đúng chứ?
Tại sao trừ những biến đổi do đại hồng thủy gây ra thì không có sự kiện siêu nhiên nào?
Ân Lưu Minh cúi đầu nhìn cơ thể bụ bẫm của mình, thoáng cau mày.
Với cơ thể hiện tại thì y thực sự không thể hành động được, đến bước đi cũng loạng chà loạng choạng, không thể điều tra những tiểu tiết của giấc mơ, chỉ đành tìm hiểu bối cảnh dựa trên những lời buôn chuyện của cha nuôi và các chiến sĩ.
Thẩm Lâu thì chẳng biết đã chạy đâu mất, sách minh họa cũng không có ở đây.
Ân Lưu Minh đợi thêm mấy ngày nữa mà hoàn toàn không có cơ hội ra ngoài, bất đắc dĩ bèn thử sử dụng kĩ năng bước nhảy thời gian.
Chỉ trong chớp mắt, y biến thành một đứa trẻ khoảng bốn năm tuổi.
Bốn năm đã trôi qua, bộ lạc cũng chuyển tới chỗ khác – dường như là một hang núi cao hơn.
Ân Lưu Minh nhảy xuống khỏi chiếc giường gỗ.
Cha nuôi bước vào, thấy y nhảy xuống thì nổi giận: "Nhãi con, lại định đi tìm đường chết đấy phỏng?".
Mấy năm đã trôi qua mà người đàn ông nhận nuôi Khải Hải vẫn còn rất trẻ trung, nhưng thần thái thì có đôi nét trầm lắng hơn trước.
Ân Lưu Minh vẫn chưa quen với vị cha nuôi thủ lĩnh này, không biết nên bắt chuyện với gã bằng giọng điệu ra sao, y đang băn khoăn giữa việc lên tiếng và im lặng thì bỗng đưa mắt nhìn bả vai thủ lĩnh.
Một con chim toàn thân lấp lánh đang đậu nơi đó, cơ thể cũng có màu lam nửa trong suốt hệt như Thẩm Lâu, tựa vào tai thủ lĩnh mà biếng nhác rỉa cánh.
"Đó là gì vậy ạ?".
"À, con hỏi Tinh Vệ ư?". Thủ lĩnh giơ tay bế con chim nửa trong suốt kia xuống. "Huyễn linh ta mới phát hiện gần đây, rất thân thiện với con người... quan trọng là rất yếu ớt, không săn bắt được gì, nên ta mang về cho nó chơi cùng con".
Nghe thủ lĩnh nói mình yếu ớt, Tinh Vệ mổ lên tay gã một nhát thật mạnh.
Tinh Vệ kiêu ngạo ngẩng đầu, bay sang đậu trên vai Ân Lưu Minh rồi tiếp tục rỉa cánh.
Y nhìn con chim đang ngụ trên vai mình mà không nói nên lời.
Tinh Vệ.
Nàng Tinh Vệ lấp biển.
Lại là một nhân vật chính trong thần thoại có liên quan tới biển.
"Thế nên con đừng có chạy ra ngoài nữa". Thủ lĩnh thở dài. "Tuy chính con đã dạy mọi người cách tạo ra huyễn linh nhưng dù sao cũng còn bé tí, phải chú ý an toàn".
Sự chú ý của Ân Lưu Minh bèn quay lại chỗ gã: "Tạo ra huyễn linh?".
"Xin lỗi, tại ta không tốt, nhắc tới chuyện buồn". Thủ lĩnh ngồi xổm xuống, xoa đầu y với vẻ đầy áy náy. "Tối nay ăn thịt hươu để đền cho con nhé".
Ân Lưu Minh sờ cằm.
Y cứ tưởng nhảy cóc qua những năm Khải Hải còn bé thì sẽ không bỏ lỡ tin tức, nào ngờ cuối cùng vẫn tính sai.
Cũng may lừa thủ lĩnh thì khó, nhưng lừa đám trẻ con trạc tuổi trong bộ lạc thì dễ.
Ân Lưu Minh ra khỏi hang nô đùa với chúng một hồi, nhanh chóng hiểu được cái gọi là "tạo ra huyễn linh".
Thì ra khoảng nửa năm trước, khi Ân Lưu Minh – Khải Hải ra ngoài, y bị huyễn linh tấn công.
Con huyễn linh hình rắn ấy quấn quanh những chiến sĩ bảo vệ bộ lạc, sau khi ăn thịt họ thì định tiếp tục tấn công những đứa bé, bị thủ lĩnh ngăn cản.
Tất nhiên là khi huyễn linh xuất hiện thì chúng cũng sẽ dẫn thủy triều tới theo.
Thủy triều nuốt chửng cả những người tới cứu viện và đám trẻ con.
Đương lúc nguy cấp nhất, Khải Hải chạy vào giữa dòng nước, liều mạng kéo bàn tay của thủ lĩnh đang bị huyễn linh quấn lấy...
Sau đó cả người y phát sáng, mặt nước màu lam xung quanh biến thành một con chim ưng nửa trong suốt rất oai hùng!
Những người khác trong bộ lạc cứ ngỡ huyễn linh mới ra đời này cũng là kẻ địch. Nhưng ngay trong lúc họ tuyệt vọng nhất, huyễn linh ưng bất chợt nhào tới tấn công huyễn linh rắn.
Sau một hồi tranh đấu, cuối cùng con huyễn linh ưng cũng thất thế mà bị huyễn linh rắn cắn đứt cổ, rơi vào trong nước.
Nhưng con huyễn linh rắn cũng bị thương không nhẹ, nhanh chóng chết giữa vòng vây con người.
Sau đó thủ lĩnh tổ chức hội nghị toàn bộ lạc, gọi Khải Hải lên để thuật lại cách tạo ra huyễn linh.
"Hình như lúc ấy anh Khải Hải bảo chỉ cần ngâm mình trong nước rồi tưởng tượng là được". Một đứa bé gãi đầu. "Em cũng không hiểu lắm, người lớn không cho tụi trẻ con chúng mình ngâm nước, bảo là mỗi người chỉ có thể tạo ra một huyễn linh nên đợi lớn mới được".
"Nhưng từ đó bộ lạc chúng ta có thêm rất nhiều vị thần hộ vệ!". Một đứa bé khác vui vẻ nói. "Ít nhất cha em sẽ không phải chết!".
Ân Lưu Minh nhìn những cây cột tô tem mà bộ lạc đã dựng nên.
Trên mỗi cây cột là một huyễn linh bán trong suốt, đủ kiểu hình dáng, tất cả đều yên tĩnh đứng đó mà không hề tấn công.
Ân Lưu Minh có thể tưởng tượng được đại khái những diễn biến sau sự kiện kia...
Khám phá được khả năng tạo ra huyễn linh, cuối cùng con người cũng có được cơ hội kéo dài hơn tàn trong cơn đại hồng thủy.
Tuy vẫn chưa thể giải quyết dòng nước lũ, nhưng ít nhất họ đã có thể tự vệ trước huyễn linh. Thậm chí họ còn phát hiện không phải huyễn linh nào được sinh ra từ tự nhiên cũng là kẻ địch, cũng có những con thân thiết với các thần hộ vệ của bộ lạc và sống hòa bình với con người.
Huyễn linh của Khải Hải đã chết.
Chẳng trách thủ lĩnh tìm một huyễn linh hình chim tới bầu bạn cùng y.
Ân Lưu Minh giơ tay, gãi nhẹ cằm Tinh Vệ.
Tinh Vệ thích thú kêu rừ rừ.
Khi chạm vào nó, Ân Lưu Minh khẽ run.
Cảm giác gần như giống hệt lúc y chạm vào Thẩm Lâu.
Y nghiêng đầu nhìn nó, thử gọi: "Thẩm tiên sinh?".
Cuối cùng cũng có thể tự bước đi, ít nhất y phải tận mắt nhìn thế giới này.
Ân Lưu Minh tới cạnh một con suối, cố ý để tâm tới màu sắc của nó – chỉ là nước bình thường.
Ân Lưu Minh cụp mắt, trên mặt thoáng hiện vẻ tiếc nuối: Y còn đang muốn tự trải nghiệm xem nước của đại hồng thủy có tính chất gì đặc biệt.
Tinh Vệ tự bay tới cạnh bờ suối, bắt đầu cúi xuống uống nước.
Ân Lưu Minh cũng theo bước, chuẩn bị rửa mặt.
Khi nhìn thấy cái bóng trong dòng nước, y hơi khựng lại.
Dù cơ thể này chỉ mới là một đứa bé khoảng chừng bốn năm tuổi nhưng đường nét và ngũ quan đã dần lộ rõ, chắc chắn tương lai sau này sẽ trở thành một chàng trai đẹp.
Đúng như những gì y đã đoán, gương mặt này không phải gương mặt của Ân Lưu Minh.
Mà là một gương mặt khác, với y mà nói cũng rất quen thuộc – gương mặt của Thẩm Lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT