Edit: Summer

Beta: Ryal

Khi Ân Lưu Minh ra khỏi gương, một chiếc gối ôm bỗng bay thẳng tới.

Y vô thức bắt lấy, ngẩng đầu lên, phía đối diện là gương mặt chẳng mấy vui vẻ của chính bản thân mình.

Nơi y dừng chân là phòng ngủ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng thấy có hai người đang dựa vào nhau trên giường.

Người đàn ông giống hệt y đầu tóc bù xù, cổ áo sơ mi bị cởi hết cúc, và đang kéo bàn tay của một người khác ra khỏi nơi đó.

Một Thẩm Lâu khác thò đầu ra từ sau lưng y, cười tủm tỉm: "Ta nghĩ chúng ta không cần dừng lại cũng được".

Ân Lưu Minh buông gối ôm, vẻ mặt đờ đẫn.

Có nằm mơ y cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy cảnh này.

Khi biết được mối quan hệ giữa Thẩm Nhân Nhân và Thẩm Lâu của cô, Ân Lưu Minh chỉ coi như giấc mơ này tự ý thêm yếu tố yêu đương tình người duyên quỷ cho bản sao của mình và Thẩm Lâu.

Dù sao "Ân Lưu Minh" và "Thẩm Lâu" khác cũng có mối quan hệ rất bình thường.

Y thoáng im lặng, cất lời khô khốc: "Làm phiền rồi".

Ân Lưu Minh đối diện chỉnh lại cổ áo, nheo mắt, đưa tay cầm lấy cây đèn bên cạnh: "Cậu là ai?".

Thẩm Lâu giả bay ra từ bên hông Ân Lưu Minh, nhìn "Thẩm Lâu" đang ôm eo "Ân Lưu Minh" ở phía đối diện mà khẽ nhướng mày: "Giờ ta rất hoài nghi liệu em có thầm thương ta không đấy".

Ân Lưu Minh à một cái rồi lơ đẹp hắn ta, đặt gối ôm lên ghế sô pha, bình tĩnh giải thích: "Tôi là cậu ở thế giới khác, cậu có thể hiểu là...".

"Thế giới trong gương".

Ân Lưu Minh phía đối diện đá Thẩm Lâu của y ra chỗ khác, cổ họng vẫn hơi khàn khàn nhưng ngữ điệu thì đã bình thản lại: "Cậu tới đây làm gì?".

Ân Lưu Minh thấy đối phương có vẻ đã hiểu về thế giới trong gương, hơi trầm ngâm đôi phút mới nói rõ mục đích của mình.

"Ân Lưu Minh" và "Thẩm Lâu" nhìn nhau, lắc đầu: "Thế giới bên này của tôi hơi khác với cậu, nên có thể sẽ khó điều tra".

"Khác ở chỗ nào?".

"Ân Lưu Minh" nói: "Tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chỉ ở trong phòng chứ không ra ngoài".

Thẩm Lâu giả sờ sờ cằm: "Ồ, ý ngươi là...".

"Thẩm Lâu" ôm lấy eo "Ân Lưu Minh", nhướng mày đáp: "Là những gì bọn ta định làm khi nãy".

Nhìn vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Thẩm Lâu giả, "Thẩm Lâu" nhướng mày: "Các ngươi vẫn chưa làm đến bước này?".

Nhìn cái mặt "Không thể nào không thể nào chẳng lẽ các ngươi vẫn còn chưa lên giường" của hắn, Ân Lưu Minh bình tĩnh giải thích: "Mối quan hệ giữa chúng tôi không phải vậy".

"Thẩm Lâu" gật đầu: "Xem ra các ngươi là giả".

Ân Lưu Minh: "...".

"Ân Lưu Minh" nói: "Ở giấc mơ này... Hoặc nên nói là ở thế giới này, Vệ Thiệu Nạp mời những cặp vợ chồng hoặc người yêu tới làm người mẫu, hi vọng các cặp đôi có thể thể hiện tình yêu một cách trọn vẹn nhất để tìm linh cảm. Cũng vì vậy nên cứ đến tối là mọi người sẽ... vô cùng hưng phấn, mấy đêm trước trước chúng tôi thử tới phòng của những người mẫu khác, họ đều đang...".

Y lược bớt nửa câu còn lại nhưng Ân Lưu Minh vẫn hiểu, cạn lời chẳng biết nói gì.

"Thẩm Lâu" cười tủm tỉm: "Đúng là em yêu của ta không nói thẳng, nhưng chắc hai ngươi cũng hiểu – không chỉ có những người mẫu đó bị ảnh hưởng thôi đâu".

Ân Lưu Minh nhìn sang, thấy gương mặt thuộc về mình hơi ửng đỏ, khó mà phát hiện được.

Y hít một hơi sâu: "Ngại quá, làm phiền hai người rồi".

"Thẩm Lâu" vặc lại chẳng chút khách sáo: "Đã biết thế thì sao chưa đi đi?".

"Ân Lưu Minh" bình tĩnh cất lời: "Im".

"Thẩm Lâu" tủi thân im miệng.

"Ân Lưu Minh" đứng lên: "Nếu vậy thì chúng ta cùng điều tra đi. Nhưng tôi phải tắm đã".

Y bước về phía phòng tắm, đột nhiên quay sang lạnh giọng nói với "Thẩm Lâu": "Không được qua đây".

"Thẩm Lâu": "... Thôi được, ta ở ngoài này đợi em nhé em yêu".

Ân Lưu Minh ngồi trên ghế sô pha, lặng lẽ nghe cuộc trò chuyện này, chẳng hiểu sao lại thấy rất quen thuộc.

Rất giống ngày trước khi y nhìn Hàn Triệt và Liên Vũ...

Thẩm Lâu giả như đọc được suy nghĩ của y, tủm tỉm cười mà nói thật nhỏ: "Sao, em ngơ luôn rồi à?".

Ân Lưu Minh: "... Cút".

Thẩm Lâu hạ tay xuống khỏi gương.

Mặt gương hơi gợn sóng, trong gương là hình ảnh hắn quay lưng lại với kẻ sở hữu kí ức, phất tay với người đứng trước mặt mình rồi ném thứ gì đó vào tay đối phương.

Trong ánh nắng chiếu rọi, đồ vật ấy sáng lên lấp lánh.

Là một mỏ neo tí hon.

Thẩm Lâu chăm chú nhìn người đã nhận mỏ neo ấy.

Người kia đứng ngược chiều ánh sáng, không thấy rõ mặt, cúi người thật sâu với hắn rồi quay gót rời đi.

Hình ảnh đến đây là kết thúc.

Thẩm Lâu hơi nhướng mày: "Đó là hội trưởng của Neo Chìm?".

Bùi Du Triều khiêm nhường đáp: "Đúng thế ạ".

Gã lấy từ trong ngực ra một mặt dây chuyền bằng bạc được trang trí tinh xảo, đặt vào tay Thẩm Lâu: "Đây là tín vật năm đó ngài đưa cho hội trưởng để hội trưởng theo bước ngài. Lá bùa mỏ neo ấy cũng chính là hình thức ban đầu của bùa ước nguyện hiện tại".

Thẩm Lâu khẽ khàng đùa nghịch cái mỏ neo tí hon kia, nheo mắt, im lặng.

Bùi Du Triều lại nói: "Neo Chìm có thể tìm được toàn bộ những kí ức liên quan đến ngài, nếu ngài muốn, tôi sẽ đưa ngài về Neo Chìm để gặp hội trưởng ngay".

Thẩm Lâu nhướng mày.

"Đương nhiên bây giờ ngài vẫn còn khế ước với người chơi tên Ân Lưu Minh, vì thế ngài phải cắt đứt khế ước đó mới được".

Thẩm Lâu lạnh nhạt đáp: "Khế ước đã kí thì không thể cắt đứt".

Bùi Du Triều cười: "Ngài cứ đùa, dù đã mất trí nhớ thì ngài vẫn còn nhiều thủ đoạn, sao có thể để bản thân bị trói buộc với một kẻ không quen thân được?".

Thẩm Lâu im lặng không đáp.

Bùi Du Triều lại nói: "Nếu ngài thực sự không để lại phương án dự phòng thì cũng đơn giản thôi, chỉ cần giải quyết Ân Lưu Minh là xong cả".

Sắc mặt Thẩm Lâu chợt lạnh xuống.

"Ngài không muốn cậu ta chết cũng được ạ". Bùi Du Triều nhanh chóng sửa miệng: "Giấc mơ này đã phục chế rất nhiều bản sao của Ân Lưu Minh và ngài, trên phương diện nào đó, những bản sao của ngài cũng có được một số tính chất đặc biệt. Chỉ cần cậu ta coi thứ hàng nhái bên cạnh cậu ta là thật, tôi có thể dời khế ước sang một bản sao khác của ngài".

Thẩm Lâu đột ngột bật cười: "Có vẻ đúng là một cách hay. Nhưng ta phải kí khế ước với người chơi thì mới có thể thoát khỏi sách minh họa, phải làm sao bây giờ?".

Bùi Du Triều khiêm tốn cúi đầu: "Nếu ngài không chê, tôi...".

"Ta chê".

Bùi Du Triều hơi khựng lại: "Người trong Neo Chìm đều rất ưu tú, ngài có thể chọn bất kì ai".

Thẩm Lâu đung đưa mặt dây chuyền mỏ neo trong tay, đột nhiên ném nó đi: "Ta không cần".

Mặt dây chuyền xuống đất, lăn tới một góc nào đó trong phòng vẽ.

Bùi Du Triều ngẩn ra.

Thẩm Lâu giơ tay, không khí xung quanh đột nhiên biến thành màu xanh lam như những xúc tu uốn éo, dần vươn tới chỗ Bùi Du Triều.

Bùi Du Triều bình tĩnh hỏi: "Có phải ngài đang hiểu lầm gì không?".

"Ta không hiểu lầm". Thẩm Lâu mỉm cười: "Ta đã biết mục đích của các ngươi từ khi ngươi cho ta xem những kí ức giả rồi".

Nụ cười trên mặt Bùi Du Triều cứng lại.

Thẩm Lâu đứng ở xa xa, điều khiển xúc tu siết chặt lấy cổ gã, giọng điệu ôn hòa: "Ngươi không cần biện minh rằng những kí ức kia đều là thật".

Kí ức thật và giả trộn lẫn vào nhau, đúng là rất dễ lừa gạt người khác.

Bùi Du Triều bị hắn bóp cổ mà nhấc lên, khuôn mặt tím đỏ vì thiếu khí, gian nan nói: "Ngài... vứt bỏ... những thuộc hạ trung thành chúng tôi... chỉ vì... một người chơi bình thường đến vậy...?".

Thẩm Lâu lạnh lùng nói: "Chuyện của các ngươi thì liên quan gì tới ta?".

Ngón tay hắn đột nhiên siết chặt lại.

Cả người Bùi Du Triều bỗng tỏa sáng, gã biến mất.

Thẩm Lâu nhìn quanh, cụt hứng phẩy tay: "Chạy nhanh đấy".

Hắn vốn định rời đi ngay, nhưng khi nhìn những mặt gương khắp xung quanh thì lại bất chợt thấy hứng thú.

Bùi Du Triều đã cố ý đặt những kí ức vừa rồi vào trong đó, vậy ban đầu gương trong phòng được dùng để làm gì?

Bùi Du Triều là người ngoài xông vào giấc mơ này, vậy nên giấc mơ sẽ không tạo ra một căn phòng riêng cho gã.

Thẩm Lâu đứng trước mặt gương, giơ tay chạm vào, nhưng nó không hề phản ứng lại.

Hắn suy nghĩ một lát, ngón tay khẽ cử động, một luồng sức mạnh được rót vào trong gương.

Mặt gương gợn sóng, dần hiện lên hình ảnh rõ ràng.

Cảnh tượng bắt đầu đúng lúc một Thẩm Lâu đang rụt tay khỏi cổ áo của Ân Lưu Minh.

Thẩm Lâu lập tức đanh mặt.

Một luồng khí màu xanh đậm thổi bay mọi tấm gương trong phòng trong nháy mắt!

Cũng may một Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu khác xuất hiện ngay sau đó, hắn thoáng bình tĩnh lại.

Thẩm Lâu gần như nhận ra ai là Ân Lưu Minh thật ngay lập tức.

Nhìn y đồng hành với Thẩm Lâu giả, thấy họ trò chuyện và trêu ghẹo nhau theo cách hắn đã quen, lòng Thẩm Lâu có hơi bực bội.

Hắn lạnh lùng chạm tay vào mặt gương, nhíu mày.

Có vẻ tấm gương này chỉ có tác dụng quan sát là chủ yếu, nếu muốn đến thế giới kia thì hơi phiền phức, phải cần đôi chút thời gian.

Tác dụng quan sát là chủ yếu...

Thẩm Lâu ngẫm nghĩ chốc lát, khóe môi khẽ cong lên.

Tại sao trong giấc mơ lại tồn tại một nơi chỉ có tác dụng quan sát?

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là nơi kẻ tạo giấc mơ đang náu mình.

Thẩm Lâu nghĩ vậy nhưng cũng không vội quay về chỗ Ân Lưu Minh.

Thôi thì cứ ở đây rồi ôm cây đợi thỏ... Nhân tiện hắn muốn xem xem, bao giờ Ân Lưu Minh mới phát hiện ra Thẩm Lâu bên cạnh mình là hàng giả?

Thẩm Lâu bắt bẻ mọi cử chỉ của tên hàng nhái, cười mỉa: Hắn đâu có lỗ mãng và tự cao tới vậy?

Ân Lưu Minh đi ra khỏi căn phòng, vẻ mặt vẫn như cũ, chỉ là bước chân hơi hoảng loạn.

Thẩm Lâu giả chậm rì rì bay phía sau, gương mặt thoáng vẻ tiếc nuối: "Sao em không xem tiếp?".

Ân Lưu Minh lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta.

Thẩm Lâu giả khẽ nhướng mày: "Đừng bảo em vẫn chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đó bao giờ chứ, em yêu?".

"Đừng học theo họ". Ân Lưu Minh dừng bước: "Anh không thấy lạ à?".

Lần này Thẩm Lâu giả thực sự ngạc nhiên, hắn ta nhìn y bằng ánh mắt kì quái: "Chưa trải qua thì cũng bình thường, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy... Em có từng cân nhắc tới việc đi bệnh viện khám không?".

Ân Lưu Minh thẳng thừng làm lơ hắn.

Ngưỡng cảm xúc của y đã rất thấp từ ngày còn bé, nên dao động về cảm xúc và dục vọng sinh lí của cơ thể cũng bị hạ thấp theo.

Cũng không phải y chưa từng nghi ngờ rằng cơ thể mình có vấn đề, nhưng bác sĩ gia đình luôn nói mọi thứ vẫn bình thường, cuối cùng chỉ đành kết luận rằng y trời sinh đã lạnh nhạt.

Chẳng biết có liên quan gì tới giấc mơ đã mất của y hay chăng.

Nếu đây là Thẩm Lâu thật thì y không ngại thảo luận đâu.

Tuy đôi khi rất cợt nhả, nhưng chỉ cần là chuyện liên quan tới Ân Lưu Minh thì Thẩm Lâu sẽ rất nghiêm túc.

Còn Thẩm Lâu giả này thì...

Y nhận ra Thẩm Lâu là giả, hàng loạt sơ hở của hắn ta cũng bắt đầu lộ rõ.

Là do y quá nhạy cảm? Hay vì Thẩm Lâu giả thấy y đã bắt đầu nghi ngờ bản thân nên hơi nóng vội?

Ân Lưu Minh bước tới góc ngoặt, gặp phải một Ân Lưu Minh khác.

Hai Ân Lưu Minh nhìn nhau, hiểu ngay người kia cũng chẳng có thu hoạch gì khác mình.

"Ân Lưu Minh" nói: "Tôi đã điều tra xong, kẻ tạo giấc mơ không ở thế giới này".

Ân Lưu Minh dựa vào tường, nhìn tấm gương treo đối diện mình, suy nghĩ chốc lát: "Vậy tôi sẽ đến thế giới trong gương tiếp theo".

"Ân Lưu Minh" khẽ gật đầu.

Thẩm Lâu giả nhướng mày nói: "Còn các ngươi?".

"Thẩm Lâu" cười tủm tỉm: "Đương nhiên bọn ta muốn tiếp tục chuyện đã bị các ngươi xen ngang".

Ân Lưu Minh: "...".

"Ân Lưu Minh" không phản bác câu nói của "Thẩm Lâu".

Nhưng khi bước ngang qua Ân Lưu Minh, y thấp giọng nói nhỏ: "Cẩn thận, có người đang theo dõi chúng ta".

Ân Lưu Minh gật đầu, khẽ đến mức khó mà phát hiện được.

Thẩm Lâu giả bay tới trước bức tranh sơn dầu, vừa thích thú ngắm nhìn vừa nói: "Bây giờ là rạng sáng, vẫn còn một ngày trước khi đường hầm gương mở ra... Em định đến thế giới khác bằng cách nào đây?".

Ân Lưu Minh nhìn mặt gương.

Trong gương không phản chiếu lại hình ảnh của y, cũng không có ảnh phản chiếu của Thẩm Lâu giả.

Chỉ có một bức tranh sơn dầu không mặt treo phía đối diện.

Y bỗng nhíu mày.

Trong ảnh phản chiếu, một người không mặt đang thò đầu ra khỏi đó.

Dường như người không mặt cảm nhận được ánh mắt của y qua gương nên cuống quýt vẫy tay, làm kí hiệu im lặng.

Ân Lưu Minh không hề biến sắc, trông như đang đứng trước gương suy nghĩ điều gì.

Người không mặt thả lỏng, khoa tay múa chân rồi chỉ về một hướng, làm động tác "X".

Ân Lưu Minh không nhìn sang đó, nhưng đã thầm kết nối không gian trong hình phản chiếu với không gian nơi mình đang đứng.

Dường như người không mặt đang chỉ về phía Thẩm Lâu giả.

... Người không mặt muốn cảnh báo y rằng Thẩm Lâu giả này có vấn đề?

Ân Lưu Minh hơi giật mình, chợt nhớ tới một yếu tố then chốt.

Từ lần đầu tiên y gặp mặt các bản sao Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu, mọi manh mối và phương hướng đều chỉ vào gương, người không mặt như bị lãng quên trong vô thức.

Một cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu giống nhất chỉ nói người không mặt là quỷ trong sách minh họa, còn những người khác căn bản không hề nhắc tới.

Trong đêm đầu tiên, người không mặt đã xuất hiện và hù dọa họ, nhưng có lẽ y sai rồi.

... Người không mặt thực sự là kẻ địch hay sao?

Nghĩ kĩ lại, trừ việc chạy ra hù dọa vào đúng tám giờ tối hàng ngày, người không mặt chỉ làm hai chuyện. Thứ nhất là cố gắng thay thế Dương Ly Ngôn bằng cách nhốt Dương Ly Ngôn thật vào tranh sơn dầu, thứ hai là đóng giả Lâm Tương Tương để luôn ở bên cạnh y.

Điều thứ nhất thì ứng với lời nói của Vệ Thiệu Nạp: "Người không mặt sẽ đi cướp lấy khuôn mặt của người khác", nhưng điều thứ hai lại hơi kì lạ.

Thẩm Lâu giả vừa dẫn dắt y đi theo suy đoán "kẻ tạo giấc mơ có thể là người không mặt đóng giả Lâm Tương Tương", nhưng bây giờ người không mặt lại tới cảnh báo cho y rằng Thẩm Lâu bên cạnh y có vấn đề.

Ân Lưu Minh nheo mắt.

Y hẳn nên quay lại tìm Lâm Tương Tương để nói chuyện.

Nhưng trước hết phải xử lí Thẩm Lâu giả này đã.

Ân Lưu Minh gõ nhẹ vào mặt gương.

Thẩm Lâu giả bay qua: "Sao thế?".

"Tôi đang nghĩ cách mở đường hầm gương, nếu đến tối mới đi lại được thì hiệu suất thấp quá".

Y vốn đang nói cho người không mặt nghe, muốn thử xem liệu nó có biết cách sử dụng gương hay không.

Nhưng Thẩm Lâu giả vừa mới quay sang là người không mặt đã chui lại vào trong tranh sơn dầu, biến mất.

Trong mắt Ân Lưu Minh thoáng qua nỗi thất vọng, nhưng y lại phát hiện hình như mặt gương hơi sáng lên và bắt đầu gợn sóng.

Y giật mình, giơ tay chạm vào gương.

Ánh sáng trong tay Thẩm Lâu biến mất, hắn nhìn Ân Lưu Minh bước vào trong gương, mong ngóng y sẽ xuất hiện trước mắt mình.

Nhưng sau khi Ân Lưu Minh biến mất, trong phòng vẽ vẫn chỉ có một mình hắn.

Thẩm Lâu nhíu mày, nhắm mắt cảm nhận đôi chút, bước sang một tấm gương khác.

Hắn khởi động mặt gương, trong gương xuất hiện hai cặp Ân Lưu Minh và Thẩm Lâu.

Ở thế giới trong gương này, "Ân Lưu Minh" và "Thẩm Lâu" cũng không quá thân mật.

Nhưng nhìn họ ngồi dựa vào nhau là biết mối quan hệ giữa cả hai không chỉ là bạn bè đơn thuần.

Hai Ân Lưu Minh trao đổi ngắn gọn vài câu, nhanh chóng đạt được nhận thức chung.

Ân Lưu Minh của thế giới này đã điều tra tất cả các người mẫu, xác nhận không có kẻ tạo giấc mơ.

Khi Ân Lưu Minh đến thì thế giới này đang là bảy giờ tối, đợi một chút nữa sẽ đến đúng tám giờ.

Biệt uyển mất điện, có tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên, tiếng bước chân dồn dập chồng chéo lên nhau.

Ân Lưu Minh không ra ngoài mà đến trước gương, dịch chuyển sang một thế giới trong gương khác.

Y liên tục đi qua bốn năm thế giới, ở thế giới nào cũng đạt được thỏa thuận hợp tác với Ân Lưu Minh bản sao.

Chỉ là tất cả những "Ân Lưu Minh" đó đều có quan hệ tình cảm với "Thẩm Lâu".

Thẩm Lâu có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng đến cứng đờ trên gương mặt nghiêm nghị kia, thậm chí hắn còn đoán được là y đang thầm chửi kẻ tạo giấc mơ trong lòng.

Hắn không nhịn được mà bật cười.

Quan sát Ân Lưu Minh ở khoảng cách xa cũng là cái thú riêng.

Nhưng khi bắt gặp bóng dáng Thẩm Lâu giả đứng bên người Ân Lưu Minh, hắn lập tức cảm thấy khó chịu.

Có một kẻ khiến hắn khó chịu.

Thẩm Lâu sờ cằm, hơi suy tư.

Mà lúc này, trong gương hiển thị hình ảnh hai Thẩm Lâu giả dung hợp để trao đổi thông tin.

Thẩm Lâu bĩu môi.

Kẻ tạo giấc mơ tưởng hắn là slime chắc? Tuy hắn biết lúc đầu Ân Lưu Minh cũng nghĩ mình là một con sứa khổng lồ, nhưng sự khác biệt giữa hắn và những sinh vật thân mềm đó thì xa xôi lắm.

Hai Thẩm Lâu lơ lửng trong không trung, nhíu mày cảm nhận: "Quả thực có người đang theo dõi chúng ta".

Hai Ân Lưu Minh nhìn nhau: "Ở đâu?".

Thẩm Lâu hợp thể bay tới trước tranh sơn dầu, lại tiếp tục cảm nhận: "Đây".

Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày: "Người không mặt?".

Ngay lúc y bận suy nghĩ xem người không mặt thực sự đang theo dõi họ hay Thẩm Lâu giả vu oan giá họa cho nó, thì "Thẩm Lâu" hợp thể đang vuốt ve tranh sơn dầu bỗng bị hút vào tranh sơn dầu như túi ni lông bị hút vào trong máy hút bụi.

Hai Ân Lưu Minh đều ngẩn ra trong chốc lát.

"Ân Lưu Minh" lập tức lấy ra một thanh giáo dài, nhắm thẳng vào bức tranh sơn dầu.

Ân Lưu Minh lập tức lui lại nhìn vào gương.

Nếu nhìn từ bên ngoài thì bức tranh sơn dầu là hình người không mặt, nhưng hình phản chiếu trong gương sẽ là gương mặt của một người đàn ông rất tuấn tú, mang nét kiêu ngạo, đúng là tranh chân dung của Thẩm Lâu.

Ân Lưu Minh nhíu mày, bước một bước về phía trước, ngăn cản hành động tấn công tranh sơn dầu của "Ân Lưu Minh".

"Ân Lưu Minh" nhắm mắt, bình tĩnh lại: "Họ bị nhốt vào tranh sơn dầu rồi ư?".

"Như lúc trước thì chỉ cần sức mạnh của ba Thẩm Lâu là đủ để phá hủy phong ấn của tranh sơn dầu". Ân Lưu Minh nói: "Chúng ta có thể tới một thế giới khác tìm thêm một Thẩm Lâu nữa".

"Ân Lưu Minh" im lặng chốc lát, gật đầu: "Được".

Y cất thanh giáo rồi nhìn Ân Lưu Minh, nhíu mày hỏi: "Cậu không lo à?".

Ân Lưu Minh bình tĩnh đáp: "Không".

"Ân Lưu Minh" lại nhìn y một hồi lâu, bỗng hỏi: "Hai người vẫn chưa ở bên nhau sao?".

Ân Lưu Minh: "... Đương nhiên là không. Mối quan hệ giữa chúng tôi không phải vậy".

"Sớm muộn gì hai người cũng sẽ bên nhau thôi".

Ân Lưu Minh đã nghe câu này mấy lần rồi: "Tại sao?".

"Ân Lưu Minh" đáp bâng quơ: "Trực giác".

Ân Lưu Minh hơi khựng lại, liếc qua bức tranh sơn dầu đang nhốt hai Thẩm Lâu, phát hiện bây giờ chỉ còn lại hai người.

Nếu không còn bất cứ người ngoài nào nữa...

Y nhìn một Ân Lưu Minh khác, không nhịn được mà thốt lên câu hỏi trong lòng mình: "Sao hai người lại ở bên nhau?".

"Ân Lưu Minh" nhìn y với ánh mắt quái dị: "Cậu muốn bắt chước chúng tôi à?".

Ân Lưu Minh: "... Không, tôi chỉ muốn tránh né thôi".

"Tôi cũng không nói rõ ra được. Đại khái chỉ vì quá ăn ý thôi".

Ân Lưu Minh khẽ nhíu mày.

Quả thực y và Thẩm Lâu cũng rất ăn ý, sau nhiều lần hợp tác, họ sẽ hiểu ý nhau mà trợ giúp lẫn nhau.

Nhưng đó có được coi là tình yêu không?

"Không chỉ có sự ăn ý". "Ân Lưu Minh" nói: "Tôi luôn có một cảm giác rằng, nếu không ở bên người ấy nhanh hơn một chút, thời gian của chúng tôi sẽ chẳng còn lại bao nhiêu".

Ân Lưu Minh im lặng, chợt nghe đối phương nói tiếp: "Không phải do giấc mơ này, chỉ là linh cảm mách bảo vậy thôi".

Ân Lưu Minh ngẩn ra.

"Ân Lưu Minh" quay sang nhìn y, bỗng mỉm cười: "Cậu là Ân Lưu Minh thật".

Ân Lưu Minh im lặng một chốc, hỏi: "Sao cậu lại nghĩ thế?".

"Bởi cậu bị thể xác giam cầm". "Ân Lưu Minh" chỉ vào trán mình: "Chúng tôi là bản sao từ linh hồn của chính cậu, không bị thể xác hạn chế nên có thể chạm tới những cảm xúc nguyên thủy hơn".

Cơ thể con người là vật chứa đựng ý thức nhưng cũng là lồng giam của linh hồn, hạn chế hành động của linh hồn trong phạm vi cảm giác và hành động thông thường.

Linh hồn thoát khỏi thể xác cũng giống như nước bị bốc hơi, không còn kiên cố và sẽ trở nên vô cùng cực đoan, đánh mất kí ức, cuối cùng chỉ còn lại chấp niệm.

Vậy nên Mễ An Bồi mới vội vàng muốn đưa Trì Tịch đi chuyển thế.

Thẩm Lâu đứng yên tại chỗ nhìn Ân Lưu Minh, thở dài tiếc nuối, nhưng lại nghe y cất lời: "Có lẽ tôi cũng nên thử xem sao?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play