Dương Đình Lưu là người tài, chỉ là... Phụ thuộc vào Kelly quá lâu mà hắn có chút quên mất đi bản năng săn mồi của mình. Không ngoài dự liệu của cô, kể từ khi hắn đứng lên nắm toàn bộ quyền hành trong nhà Stephen, không một ai dám hó hé tiếng nào, càng không một ai dám quá phận.
Nhưng người ta nhận ra rằng, hắn lúc nào cũng chỉ mang một bộ mặt cô đơn.
Mặc kệ Dương Đình Lưu có là một kẻ ngoại lai may mắn nắm giữ toàn bộ gia tộc lớn mạnh này, điều đó cũng không khiến hắn vui vẻ hơn bao nhiêu. Đối với hắn mà nói, niềm vui của hắn đã theo mây trời cuốn đi mất vào hai năm trước rồi.
Ngồi trong phòng làm việc, trên bàn là tầng tầng lớp lớp giấy tờ cần xử lý nên hắn vốn cũng đã quen rồi. Trong suốt hai năm vừa qua, ngày nào mà hắn chẳng phải ngập đầu trong công việc đâu cơ chứ. Mỗi lần nhìn thấy chúng là Dương Đình Lưu lại ngay lập tức nhớ đến nỗi hận với nữ nhân ngu ngốc kia, hận đến mức không tìm đâu ra chỗ giải tỏa hết được.
"Chết tiệt, em dám bỏ tôi sau đó còn vô tâm vô phế quăng cái đống công việc chết tiệt này cho tôi ư?"
"Đương nhiên là dám rồi, tổng tài phải một tay nắm quyền lực thì tay còn lại nắm lấy em mới vững chắc được chứ?" Giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa vang lên, nhưng cho dù có quen thuộc bao nhiêu đi chăng nữa thì đâu đó hắn vẫn cảm thấy nhiều điểm hơi xa lạ.
Ừ, nói tới cũng phải nói lui... Những hai năm Dương Đình Lưu chưa được nghe lại rồi mà...
"...Kel... Kelly?" Hắn ngây ngốc nhìn ra phía cửa chính, thẫn thờ không dám tin vào sự thật... Đã lâu, lâu đến mức hắn tưởng chừng sẽ không bao giờ còn được nghe lại thanh âm ấy nữa. Vậy mà, Kelly...Vẫn chưa chết sao?
Thật sự vẫn chưa chết? Vẫn chưa rời bỏ hắn?
Hắn mạnh tay đẩy mấy cái bàn ghế đầy vướng bận sang một bên, lòng thầm nghĩ thử xem có phải ai đang cố tình muốn lừa gạt hắn hay không và rồi hắn nhất định sẽ cho kẻ đó một bài học nhớ đời!
Chẳng qua sự thật thì vẫn mãi là sự thật... Kelly, cô...cô...Cô thực sự quay lại rồi!
"Là em...Là em có đúng hay không? Là Kelly, thật sự là Kelly, thật sự là Kelly!..." Dương Đình Lưu cuống cuồng tay chân nhưng vẫn không quên hôn lên mặt cô một cái, nụ hôn chất chứa bao nhiêu nhớ nhung của hai năm góp lại, thật là hung bạo quá thể...
"Đình Lưu không có giận em sao?"
Dương Đình Lưu nghe vậy tức thì rơi vào trầm tư, tính toán cục diện hiện tại... Hắn hình như cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, hai năm trước vì khao khát tình yêu của cô đối với hắn nên Dương Đình Lưu mới bất chấp tất cả để giả khùng giả điên trước mặt cô. Bây giờ thành ra như vậy còn không phải hoàn toàn là do hắn hay sao?
Lúc nãy đúng là hùng hồn suy nghĩ nhiều lắm, nào là hận nào là tức điên với cô... Nhưng hắn lúc này bỗng nhận ra sâu sắc một điều khác, so với việc nói hay suy nghĩ thì hành động thực tế quả là chuyện cực kỳ khó khăn hơn nhiều.
"Kelly, nữ nhân...nữ nhân em đúng là... Là đồ lừa gạt!"
Kelly ôm lấy hắn, hít thở đều, mặt không biến sắc tay không run rẩy, tim không đập nhanh miệng không tránh được khẽ nhếch: "Sao anh dễ chịu như vậy nhỉ? Đúng là ngoài mong đợi của em..."
"Ngoài mong đợi?"
Cô gật đầu: "Em cứ ngỡ là anh phải cuống lên như tình tiết trong mấy bộ phim tình cảm em hay xem cơ. Ai mà ngờ là anh dễ dàng bỏ qua như thế đâu." Kelly thở dài một cái: "Đúng là người của em có khác."
"Em biết năm đó anh nhớ hết mọi chuyện rồi vẫn không nói cho em là có lý do... Nhưng mà anh à, em tin tưởng anh nên mới đem anh đến Anh quốc không phải sao? Vậy thì vì lý do gì anh lại nghĩ rằng nếu sau khi anh nhớ lại mọi chuyện em liền sẽ đuổi anh đi?"
"Chẳng có lý do nào cả, đúng chứ?" Kelly hôn lên vành môi của hắn, dường như mọi sự nhu tình mật ý cô có trên đời này Kelly đều dành cho hắn cả. Phải công nhận lúc đầu cô rất sợ, rất sợ vướng vào người đàn ông này. Nhưng mà vô tình vướng vào rồi mới biết giữa bao nhiêu thứ trên đời cái nào mới gọi là tình yêu.
"Rốt cuộc thì... suốt thời gian qua em đã đi đâu?"
Kelly vùi mặt vào hõm cổ hắn, lười biếng nói: "Em đi giải quyết vài việc vặt vãnh, vẫn là chẳng có gì đâu." Ngưng một lát cô lại nói tiếp: "Cuối năm chúng ta kết hôn đi."
Dương Đình Lưu: "..."
"Em vừa nói cái gì? Không đùa anh chứ?"
Kelly đưa tay véo mũi hắn: "Đùa gì mà đùa... Anh muốn như vậy sống tới già hả? Nếu không thì đừng nói là... Em mới biến mất hai năm anh đã có ngươi mới rồi nha?" Kelly lo lắng đoán già đoán non, đoán tới mức Dương Đình Lưu chỉ biết bất lực thở dài.
"Anh không có."
"Vậy thì tại sao..."
"Em đột nhiên không chút dấu vết bốc hơi khỏi thế giới, để lại anh với một mớ hỗn độn còn dám truy hỏi anh có tình mới hay không ư?" Thần sắc hắn bỗng nhiên chùng xuống: "Em không cảm thấy mình nhẫn tâm quá rồi sao?"
"Em..." Lời nói của hắn khiến cô nghẹn họng, dẫu biết là cô chỉ muốn kiểm chứng xem Đình Lưu có mất trí nhớ thật hay không thôi, nhưng mà... Cách này làm rồi mới thấy hình như cô khiến hắn tổn thương và ủy khuất cũng không nhẹ đâu.
"Dương tổng, em xin lỗi mà."
"Vì chuyện gì?"
Kelly hiếm có lần nào nhượng bộ như vậy. Phải nói số lần cô xuống nước với người khác trong cuộc đời không quá mười đầu ngón tay, mà hầu hết đều diễn ra khi cô tiếp xúc với hắn là chủ yếu.
"Bởi vì em đã không nói lời nào mà biến mất khỏi tầm mắt của anh, còn trách móc anh... Em hứa, sẽ không có như vậy nữa đâu."
"Biết sai phải sửa..." Thanh âm Dương Đình Lưu khe khẽ thốt lên.
Rồi rồi, không cần nói tiếp. Cô biết mình nên bắt đầu sửa từ đâu mà.
Ài, dù gì cô cũng phải thuộc về hắn, rồi hắn cũng sẽ nhanh chóng trở thành người của cô thôi mà phải không? Một lần thôi, chắc là sẽ không có chuyện gì đâu...
Chắc vậy...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT