"Khải An..." Vũ Vân mơ màng mở mắt.

Lam Khải An đỡ hắn ngồi dậy, bản thân giúp hắn cởi áo. Ở đời trước, cô là một nữ nhân khá phóng khoáng, cô cũng không bận tâm nhìn cơ thể một nam nhân đâu.

Cô cởi áo, thuận tay rửa nước ấm cơ thể hắn, vô tình thấy qua cơ ngực của nam nhân cũng không có biểu tình liền càng ngày càng nhận thấy mình thật sự quá ra dáng mẹ trẻ.

Lam Khải An tìm trong phòng, quả thật là có quần áo của hắn, chẳng qua cũng chỉ có vài ba bộ. Cô nhíu mày, nam nhân ở đây quá khác so với thế giới nơi cô từng sống, nếu không nói là hoàn toàn ngược lại.

Vũ Vân sau khi được vệ sinh ấm áp ngay tức thì bị Khải An nhét vào ổ chăn, cô không muốn bản thân thành một người phải phụ thuộc vào người khác nên cho dù là nam nhân, nếu đã là người của cô thì chắc chắn phải phụ thuộc vào cô.

Lam Khải An đi xuống bếp nấu ăn cho hắn, một nữ nhân độc thân lâu năm như cô chỉ thiếu điều trở thành một đầu bếp chuyên nghiệp, nên việc nấu nướng với cô hoàn toàn không thể làm khó.

Khải An nấu cho Vũ Vân một ít cháo làm ấm người, cũng không rõ nguyên do vì sao hắn lại thê thảm như vậy, chẳng lẽ nguyên chủ bán hắn đi đến một nơi rất đáng sợ?

"Vũ Vân, anh dậy ăn ít cháo đi." Khải An đặt hắn dựa vào đầu giường, chính mình đút cho hắn.

Vũ Vân mặc dù rất mệt mỏi, nhưng vẫn nhận ra được tình huống bản thân, hắn thực không dám tin... Sẽ có một ngày hắn được trở lại căn nhà này, được người này chăm sóc. Khoé mắt hắn đột nhiên phiếm hồng, miệng cắn chặt không chịu mở.

Khải An dỗ dành: "Vũ Vân, anh đừng như vậy. Ăn một chút đi."

Vũ Vân cúi mặt, nhẹ giọng: "Anh có thể tự ăn."

Khải An nào muốn để hắn tự ăn? Tay hắn run rẩy từng cơn thoạt nhìn chẳng hề có sức, thật sự có thể cầm được thìa hay sao?

"Anh nếu không chịu ăn tốt, em sẽ không để anh lưu lại." Khải An cảm thấy, mặc dù lời nói của mình rất tra, nhưng để hắn chịu mở miệng cũng chẳng còn cách nào khác.

Đồng tử Vũ Vân co giãn, hắn không muốn rời đi! Nơi Khải An đã bán hắn đi chính là quán bar, việc hắn cần làm chính là trai bao!... Hắn khó khăn lắm mới trốn được, không lẽ lại phải quay lại đó!?

Vai hắn run lên từng cơn, mồ hôi lạnh toát ra, hắn cảm thấy ngộp thở đến tột cùng... Sợ hãi trong đầu bất chợt ào ra như lũ tràn về, hắn không thể nói cái gì đành phải im lặng.

Khải An cảm thấy có gì đó không đúng, đưa tay lay chuyển hắn, liền phát hiện rằng hắn đang.... Sợ hãi.

Khải An ngay lập tức giải thích: "Em không bán anh đi đâu nữa hết, anh về sau sẽ ở cùng em... Nhưng mà anh phải nghe lời, ăn chút cháo đi, sắp nguội hết rồi."

Vũ Vân nghe được lời này, nỗi sợ trong lòng vơi đi một chút. Cô gái này,... Vẫn luôn dịu dàng như thế, mãi mãi là người duy nhất hắn không tài nào từ bỏ được.

Khải An giúp hắn ăn hết chén cháo, giục hắn uống thuốc. Suốt cả quá trình, Vũ Vân luôn nhẹ nhàng từ tốn, hắn chỉ lo lắng nếu hắn không chú ý hành động, Khải An sẽ ghét bỏ hắn.

Khải An không lo nhiều như vậy, cô quyết định hôm nay sẽ đưa hắn đi mua thêm thật nhiều quần áo, trời mùa đông lạnh giá, chỉ có vài bộ quần áo làm sao giữ ấm?

"Vũ Vân, hôm nay em đưa anh đi mua quần áo, có được hay không?"

Đối với sự quan tâm từ cô, lúc đầu Vũ Vân hơi kinh ngạc nhưng về sau chính là lo lắng... Khải An bỗng nhiên tốt với hắn, có nằm mơ hắn cũng không dám tin. Nếu như hắn cứ phụ thuộc vào cô, chắc chắn cô sẽ chán ghét.

Vũ Vân lắc đầu, điều đó càng làm Khải An thấy khó chịu.

Hắn vừa thấy gương mặt cô biến đổi thì luống cuống, hắn đã làm gì sai nữa sao?

Khải An xụ mặt, cô vừa phát hiện ra một điều, nếu có việc gì liên quan đến người này, cách tốt nhất là cô cứ trực tiếp quyết định, không nên đôi co với hắn nhiều quá làm gì: "Không lắc cái gì hết, em nói mua là mua!"

Không nói hai lời, sau khi để hắn nghỉ ngơi một ngày, ngay hôm sau cô đã kéo hắn đi mua sắm.

Đứng trước con xế hộp khá đắt tiền, Khải An nguýt dài một hơi trong lòng, mặc dù là thời đại lỗi thời nhưng con xe này thực sự rất ổn! Đến lúc này cô mới tin nguyên chủ là một người vô cùng có gia thế đó.

Mắt thấy Vũ Vân cứ đứng mãi trước cửa xe làm Khải An không biết nên nói làm sao, cô tiến tới vẫy tay với hắn, hỏi: "Vũ Vân, tại sao anh không vào?"

Vũ Vân nhìn cô chăm chú một hồi, lại nhìn xuống chân, giọng nói rất nhỏ: "Anh rất bẩn, không thể ngồi trong xe. Chắc chắn sẽ làm bẩn xe em."

Khải An thật sự rất muốn khóc, cực kỳ muốn khóc...

Cô gõ vào trán hắn một cái thật nhẹ, miệng oán trách: "Anh là chê hôm qua ở nhà em bẩn?"

"Không có!"

"Vậy thì nhanh vào trong! Đừng để mất thời gian!" Khải An vừa nói vừa mở cửa đẩy hắn vào vị trí phó lái, chính bản thân cũng nhanh nhẹn vào ghế lái.

Suốt quãng đường, mắt Vũ Vân chưa bao giờ rời khỏi cô. Khải An hơi mất tự nhiên, cô bắt chuyện: "Anh muốn mua cái gì cứ nói, đều sẽ mua hết cho anh."

Vũ Vân chần chừ: "Anh không có tiền để trả cho em."

Bởi vậy mới nói, hiểu chuyện quá mức cũng rất phiền!!!

"Ai cần anh trả cho em!?" Khải An thở dài, lại nói: "Vợ mua sắm cho chồng cần phải đòi tiền đến cùng hay sao?"

Vũ Vân ngây người, đôi con ngươi hắn giãn ra, vẻ mặt đầy khó tin nhìn cô. Từ lúc tân hôn, chưa một lần Khải An gọi hắn là chồng... Càng chưa một lần chủ động mua sắm cho hắn...

Nước mắt cố ép lại không hiểu sao cứ tuôn ra, hắn không thể khóc. Nam nhân mà khóc không phải là quá yếu đuối hay sao? Hắn không thể khiến cô cảm thấy khó chịu.

"Cảm ơn em."

Khải An nhìn dáng vẻ chật vật của hắn không khỏi cảm thấy buồn cười, cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia ủ ấm: "Được rồi, về sau nhất định em sẽ luôn đối tốt với anh."

Hai người vui vẻ chuyện trò một hồi, xe cũng đã đỗ vào bãi đỗ xe dưới chung cư mua sắm.

Cô đưa hắn đến cửa hàng quần áo, lựa ra rất nhiều quần áo hợp với vóc dáng và chiều cao của hắn. Dáng người Vũ Vân vì rất đẹp nên Khải An thiếu điều ôm hết quần áo ở khu mua sắm về cho hắn.

Vũ Vân có chút khó xử với đống quần áo chất đầy xe của mình.

Vì Khải An được mua sắm nên cô hiện tại vô cùng thoải mái, cô nhìn hắn hỏi: "Em đưa anh đi ăn tối, được không?"

"... Ừm." Hắn quyết định không từ chối nữa, bởi vì hắn biết dù cho có từ chối cách nào. Nếu Khải An muốn, cô chắc chắn sẽ đi.

Đến nhà hàng, Khải An vui vẻ cầm tay hắn vào trong. Gọi tất cả các món ăn ngon nhất cho hắn, gọi đến đầy bàn. Bữa hôm nay là cô đặc biệt bồi bổ cho Vũ Vân.

Vũ Vân hoảng hốt với đống thức ăn trên bàn, người đối diện thì luôn mỉm cười nhìn hắn. Vũ Vân miễn cưỡng ăn một chút, chẳng qua...

"Anh làm sao lại ăn ít như vậy? Người đều gầy đến trơ xương."

Lời này như sét đánh giữa trời quang, Vũ Vân sợ cô ghét hắn vì hắn gầy nên quyết tâm ăn đến no bụng.

Khải An nhìn một màn này không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Lúc trước cô là một thủ tướng, người khác đối với cô cũng là sợ. Nhưng là sợ vì chức vị của cô. Đây là lần đầu tiên có người thực sự sợ cô chán ghét bản thân hắn.

Có người để quan tâm, cũng khá tốt.

Nhưng có một điều, Khải An sẽ không bao giờ biết... Vũ Vân, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Dương gia nổi tiếng đang chống đỡ phía sau công ty của cô.

"Khải An."

"Hửm?"

"Anh đi vệ sinh một lát."

Khải An gật đầu: "Ừm. Mau về nha."

Vũ Vân đáy mắt tràn đầy ý cười, hắn xoay mặt đi.

Khi vừa rời khỏi tầm mắt của Khải An, Vũ Vân ngay lập tức trở thành bộ dáng nghiêm túc, mắt sắc bén kết hợp với gương mặt băng lạnh, nét cười bỗng nhiên không tăm hơi biến mất. Hắn đi đến chỗ đã hẹn với cấp dưới ủy quyền: "Trong một thời gian tôi sẽ không đến công ty."

"Dương tổng, sao vậy ạ?" Nam thư ký hơi bất ngờ.

"Không đến lượt cậu hỏi. Còn nữa, nhớ chiếu cố công ty Lam Khải An cho tốt."

"... Vâng. Dương tổng."

Sau khi bí mật gặp nhau với cấp dưới, Vũ Vân quay lại đã thấy Khải An thu thập mọi thứ rất tốt, đang bấm điện thoại đợi hắn.

"Khải An."

Cô ngước mắt nhìn hắn, nụ cười lại bất giác nở trên khuôn mặt: "Anh đã quay lại."

Vũ Vân gật đầu, Khải An thấy vậy cũng đứng lên thanh toán xong hết thảy rồi cùng hắn quay về.

Trời mùa đông năm nay, so với hai năm qua... Lòng Vũ Vân lại nhiều hơn một chút ấm áp khó nói.

"..."

Về đến nhà, việc đầu tiên Khải An làm... Chính là chạy vào phòng bếp.

"Khải An... Không phải chúng ta vừa ăn tối ở bên ngoài sao?"

Khải An không để ý hắn, luôn tay làm cái gì đó. Lý do là, hôm nay ngoại trừ đưa Vũ Vân đi mua sắm và ăn tối, cô cũng đưa hắn đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe cho hai người. Cô thì chẳng có gì đáng ngại, nhưng Vũ Vân lại được bác sĩ chẩn đoán là bị suy nhược cơ thể trầm trọng, hắn cũng bị đau dạ dày cấp độ... Không tính là nặng, cũng không tính là nhẹ đi.

Vừa từ bên ngoài trời lạnh về nên cô đang nấu trà gừng cho hắn và... Cũng cho mình nữa.

"Đây." Khải An đưa ly trà gừng nóng hổi đặt vào tay hắn: "Uống trước khi nó nguội."

Vũ Vân ngạc nhiên, nhìn ly trà gừng trong tay, một trận ấm áp trong lòng lại nổi lên. Hai năm chịu khổ, đều vì khoảnh khắc này mà tan biến không chút dấu tích.

"Anh muốn xem phim không?"

"... Ừm." Khải An nói cái gì, thì chính là như vậy.

Cô đến phòng khách mở một bộ phim, vô cùng tự nhiên nằm lên đùi hắn, hành động này làm cơ thể hắn cứng ngắc, hoàn toàn không dám động đậy.

Khải An cười khanh khách: "Anh sao vậy. Bình thường một chút đi."

Nụ cười của Khải An rất đẹp, như ánh nắng chói chang soi chiếu vào đêm đông giá rét, vô thức đánh tan đi phần tối tăm trong con người hắn.

Khải An, mãi là người duy nhất hắn yêu, mãi là người duy nhất hắn chịu hi sinh tất cả chỉ để cho cô có cuộc sống tốt đẹp.

Nếu cô có hối hận rồi ghét bỏ hắn... Thì cũng đã muộn, có làm ma hắn cũng sẽ làm ma theo cô đến muôn đời muôn kiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play