Edit: Cháo
27.
Lúc Thẩm Khanh Thư tỉnh lại, phát hiện mình đã về nhà rồi.
“Em tỉnh rồi?”
Thẩm Khanh Thư cố gắng mở mắt nhìn, ý thức dần trở lại.
“Đạo sĩ kia đâu?”
Đồ Tiêu bình thản nói, “Bị tôi đuổi đi rồi.”
“A?!”
Thẩm Khanh Thư ngồi bật dậy như cá chép nhảy, sờ đại hồ ly từ trên xuống dưới một lần.
“Vậy, vậy anh không bị thương chứ?”
Đồ Tiêu hất đầu lên, “Chỉ bằng hắn?”
Thẩm Khanh Thư vốn vẫn còn lo đạo sĩ kia sẽ gây bất lợi cho Đồ Tiêu, nhưng sau một khoảng thời gian, cũng dần dần quên mất chuyện này.
Rõ ràng đã lập xuân rồi mà trời lại đột nhiên đổ tuyết.
Tuyết rơi hết lớp này đến lớp khác phủ kín mỗi góc sân. Ổ chó trong sân bị tuyết đè sụp, hai con chó một vàng một đen mỗi ngày chỉ đành rúc lại bên lò bếp lim dim ngủ.
Tuyết rơi một ngày một đêm, quả thật rất lạnh, cho dù Thẩm Khanh Thư có mặc nhiều quần áo hơn cũng vẫn bị lạnh đến ốm bệnh.
Thư sinh ỉu xìu rúc trên giường bưng chén thuốc, cố gắng uống một ngụm, ngay sau đó mặt nhăn nhúm lại.
“Đắng quá…”
Hồ ly nhỏ nằm bên cạnh, kêu chi chi hai tiếng, giục y nhanh uống thuốc.
Thấy Thẩm Khanh Thư vẫn không động đậy, hồ ly nhỏ vung đuôi hóa thành hình người.
Đồ Tiêu sờ cái trán nóng đến bỏng tay của y.
“Đầu của em nóng sắp chín đến nơi rồi, còn không mau uống thuốc đi.”
Thẩm Khanh Thư nhìn Đồ Tiêu vẫn còn đi chân trần, không nhịn được nói:
“Anh mặc thêm đồ đi, cẩn thận cũng nhiễm lạnh.”
“Không đâu” Đồ Tiêu lắc đầu, “Tôi đã mấy trăm năm không bị bệnh rồi.”
“À phải,” Thẩm Khanh Thư hắt hơi một cái, có chút hâm mộ nói đùa:
“Anh là hồ ly tinh mà.”
Thẩm Khanh Thư cuối cùng vẫn phải mếu miệng uống hết thuốc, chui vào chăn dày rồi ngủ luôn.
Mũi y nghẹt kinh khủng, chỉ có thể há miệng thở hổn hển, ngủ không an ổn chút nào, cứ thỉnh thoảng phát ra tiếng nói mớ không rõ.
Đại hồ ly vén chăn bò lên giường, kéo thư sinh vào lòng mình. Tức thì cảm thấy bản thân như đang ôm một cái lò lửa đang cháy hừng hực, nóng không nói nên lời.
Nhìn sắc mặt Thẩm Khanh Thư đỏ bất thường, Đồ Tiêu chậm rãi cụp mắt xuống, ánh mắt thu lại không lên tiếng nữa.
Sau một lúc yên lặng, cuối cùng hắn như hạ được quyết tâm, hai tay bấm quyết trên không trung —
Chợt, trước ngực hồ yêu loáng thoáng hiện ra một hạt châu màu vàng, cùng với đó hắn điểm lên trán Thẩm Khanh Thư, ánh sáng vàng từ hạt châu chậm rãi tràn ra, dọc theo ngón tay hắn chảy vào trong thân thể Thẩm Khanh Thư.
Dưới sự bao phủ của ánh sáng màu vàng, hô hấp của Thẩm Khanh Thư cũng dần ổn định lại.
Đồ Tiêu giơ tay sờ trán thư sinh lần nữa, phát hiện đã không còn nóng bỏng tay như ban nãy, cơ thể hắn nhoáng một cái biến trở về dạng hồ ly nhỏ, nhắm hai mắt lại nằm sát kề bên thư sinh.
28.
Ngày hôm sau Thẩm Khanh Thư kinh ngạc phát hiện bệnh của mình đã khỏi hoàn toàn. Hơn nữa cảm thấy tràn đầy năng lượng, sức lực như thể dùng hoài không hết vậy. Vì thế y vén tay áo lên, thu dọn đống tuyết che kín bên ngoài sân nhỏ, còn xây lại ổ giúp hai con chó.
Bận bịu cả ngày, lúc Thẩm Khanh Thư chuẩn bị thổi lửa mới phát hiện bếp lò trống không, vốn định gọi Đồ Tiêu đi lấy chút củi để đốt, nhưng đợi nửa ngày không thấy ai đáp lại, y đành tự chạy đến phòng chứa củi.
Trong phòng chứa củi tối mịt, vừa đẩy cửa ra y liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng kêu yếu ớt —
“Chi.”
Thẩm Khanh Thư kinh ngạc trợn to hai mắt, thử gọi Đồ Tiêu một tiếng, bên trong nhanh chóng truyền đến mấy tiếng đáp lại.
Y giơ đèn dầu chiếu qua bên đó, nhìn nửa ngày mới phát hiện ra có cái đầu nhỏ lông xù trong đống củi xếp chồng chỗ góc tường.
Hồ ly nhỏ bị ánh sáng từ đèn dầu chiếu cho híp mắt lại, uể oải kêu chi chi.
Cổ nó bị kẹt trong đống củi chất đống, không vào được cũng không ra được, trông nhìn hết sức khó chịu.
Thẩm Khanh Thư không để ý đến bụi bẩn, lật đật dời củi đi, bị bụi bặm làm sặc cho không ngừng ho khan, cuối cùng phải dời bốn năm chồng củi mới cứu được hồ ly nhỏ ra ngoài.
Không biết vật nhỏ bị kẹt bao lâu rồi, sau khi thoát khỏi đống củi mắt thường cũng có thể thấy được cả cái thân hồ ly ỉu xìu, uể oải nằm trong lòng Thẩm Khanh Thư, muốn “chi” cũng khôn chi nổi.
Thẩm Khanh Thư nhìn dáng vẻ đáng thương này của hắn, vừa buồn cười vừa đau lòng.
“Anh ở đây làm gì thế?”
“… Chi.”
Thẩm Khanh Thư đặt cơm tối lên bàn, gọi chừng mấy tiếng nhưng không được đáp lại, vào phòng nhìn mới phát hiện hồ ly nhỏ vẫn còn đang ngủ.
Mới đầu y không để ý cho lắm, nhưng không ngờ mấy ngày trôi qua rồi, hồ ly nhỏ vẫn không có chút tinh thần nào cả.
Có lúc thì ngủ cả một ngày, không la hét đòi ăn gà như trước.
Thẩm Khanh Thư cho rằng hắn bị thương, nhưng lật qua lật lại kiểm tra cũng không phát hiện vết thương nào trên người hồ ly nhỏ.
Thẩm Khanh Thư đẩy nhẹ hồ ly nhỏ, gắp một miếng thịt gà đến bên miệng nó.
Hồ ly nhỏ khép hờ mắt, tầm nhìn như có như không, há miệng miễn cưỡng cắn một cái.
Chưa từng thấy dáng vẻ này của nó, mắt Thẩm Khanh Thư bất chợt ê ẩm, xoa nhẹ lông bên má của hồ ly nhỏ.
“Ăn thêm chút nữa được không?”
Hồ ly nhỏ chỉ lắc đầu một cái rồi lại nằm xuống ngủ.
Thẩm Khanh Thư nhìn hồ ly nhỏ cuộn tròn an tĩnh ngủ, lúc này mới chợt phát hiện, đã lâu rồi Đồ Tiêu không biến thành hình người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT