“Lăng nhi.” Tần Thiếu Vũ khẽ gọi, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn còn đang say ngủ của người kia.
“Ưm..” Thẩm Thiên Lăng khẽ cựa mình, vô thức dụi dụi vào vòng tay ấm áp bên cạnh.
“Dậy thôi, hôm nay có điểm tâm mà ngươi thích đó.”
“Hửm? Có thịt dê nướng sao? Sao ngươi không gọi ta dậy sớm hơn.” Nghe thấy có đồ ngon, Thẩm Thiên Lăng lập tức lên tinh thần, ẩn Tần Thiếu Vũ đang quấn lấy mình ra mà ngồi phắt dậy nhưng ngay lập tức lại xụi lơ nằm phịch xuống. Mông đau quá!!
Hoa cúc mà tàn ta nhất định sẽ ly hôn với ngươi!
“Sao vậy, còn đau hả.” Tần Thiếu Vũ bật cười nhìn bé ngốc nhà mình vừa nhăn nhó xoa eo, vừa quay qua liếc xéo mình. “Bé ngốc, ai bảo cử động mạnh như vậy. Lại đây ta xoa cho ngươi.”
“Xoa muội ngươi, từ nay một tháng làm một lần.” Thẩm Thiên Lăng trừng mắt, giơ một ngón tay lên giận dữ nói.
“Sao có thể, vậy tiểu tiểu Lăng nhà chúng ta phải làm thế nào?” Tần Thiếu Vũ ra vẻ vô tội mở to mắt nhìn Thẩm Thiên Lăng, tay kéo hắn lại gần xoa nắn vòng eo múp múp.
“Thế nào cái gì, ta căn bản không hề có ham muốn biết chưa.” Thẩm Thiên Lăng rên hừ hừ đầy thoải mái nhưng vẫn cứng miệng đối đáp.
“Ừ, là ta làm Lăng nhi hưng phấn, ngươi căn bản không có quấn lấy ta đòi hỏi, cũng không một mực cắn nuốt…”
“Ngươi im miệng” Mặt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng, vội quay sang muốn bịt miệng phu quân, sau đó lại nhịn không được mà đỏ mắt kêu lên. “Uhm.. a đau quá.”
Tần Thiếu Vũ luồn tay vào trong quần hắn, lại gần tiểu cúc hoa, cảm thấy nơi đó có hơi sưng lên liền nhẹ nhàng xoa xoa cho hắn, miệng kề bên tai hắn thì thầm. “Ngoan, chịu khó một chút lát nữa sẽ hết đau thôi.”
“Ngươi nói dối, lần nào cũng nói như vậy hết.” Thẩm Thiên Lăng kéo tay hắn ra, hai mắt đỏ hồng ủy khuất nhìn lên. Tần cung chủ là ai mà chịu đựng nổi cái cảnh này cơ chứ? Hắn lập tức cúi đầu hôn lên đôi mắt diễm lệ kia, nụ hôn trải dần xuống dưới rồi chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại. Môi Thẩm Thiên Lăng run run rồi khẽ mở ra nghênh đón ai kia tiến công, môi lưỡi triền miên khiến Thẩm Thiên Lăng mơ màng, khi nhận ra có gì đó sai sai thì quần đã bị kéo xuống đầu gối. Hắn lập tức giật mình cảnh giác, vươn tay muốn kéo quần lên thì bị Tần Thiếu Vũ nắm lại.
“Ngươi muốn làm gì, còn đau lắm.”
“Ngoan, thả lỏng ra ta bôi thuốc cho ngươi.” Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn đưa lên miệng hôn hôn một chút, ánh mắt nhìn hắn đầy yêu chiều khiến mặt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng lên, ngay cả bàn tay bị nắm lấy cũng nóng như lửa hun. Hắn ngượng nghịu quay mặt qua chỗ khác nói “Ta tự làm được.”
“Đừng nháo, không chăm sóc cẩn thận sẽ bệnh đó. Ta chỉ bôi thuốc, tuyệt đối không làm gì khác, được không?” Tần Thiếu Vũ dỗ hắn.
Thẩm Thiên Lăng không nói gì, nhưng đôi chân run rẩy kia đã tố cáo chủ nhân nó đang căng thẳng ra sao. Tần Thiếu Vũ cười cười lấy thuốc mỡ trên đầu giường xuống sau đó cúi đầu hôn lên chân hắn, vỗ vỗ vào đùi hắn muốn hắn mở chân ra. Nhưng Thẩm Thiên Lăng lúc này đã xấu hổ tới muốn xuất huyết, sáng sớm ra dạng chân nằm trên giường cho người nhìn cúc hoa! Hắn làm sao lại có thể sa đọa như vậy! Vì vậy liền liều mạng nhắm mắt khép chặt hai chân!
Tần Thiếu Vũ dở khóc dở cười nhìn heo nhỏ đang run rẩy dưới thân: “Ngoan, mở chân ra ta bôi thuốc giúp ngươi.”
“Ta khẩn trương, không làm được.” Thẩm Thiên Lăng rầu rĩ nói.
“Có phải ta chưa từng nhìn đâu ngươi khẩn trương cái gì chứ.” Tần Thiếu Vũ buồn cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng dỗ hắn, một bên vỗ về, một bên hôn dọc trên đôi chân mảnh mai kia, khẽ cắn cắn ngón chân hắn. Thẩm Thiên Lăng cuối cùng cũng đành đầu hàng, thỏa hiệp mở chân ra. Địa phương riêng tư phơi bày trước ánh mắt đối phương khiến Thẩm Thiên Lăng cảm thấy mình đã triệt để nhúng chàm rồi!
Nơi đó quả thật đang sưng lên, hình như còn bị xước tới chảy máu. Tần Thiếu Vũ đau lòng, muốn cúi đầu hôn hôn xoa dịu phu nhân liền bị Thẩm Thiên Lăng giật mình giơ chân đá hắn ra.
“Ngươi làm gì, không phải nói bôi thuốc sao? Ta cùng lắm chỉ có thể thoả hiệp tới mức đó thôi!” Thẩm Thiên Lăng quả thực có cảm giác mặt mũi cả đời này của mình đều đã mất hết rồi, thật muốn đào cái lỗ chui xuống mà.
Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ nhìn hắn, phu nhân thật hung dữ.
Nhưng cũng không dám chọc giận hắn nữa, Tần Thiếu Vũ quẹt một ít thuốc mỡ lên bôi cho hắn. Ban đầu là thăm dò khẽ bôi một chút ngoài cửa miệng, thuốc mỡ lạnh lạnh, trơn ướt dán lên mông khiến Thẩm Thiên Lăng giật mình, vô thức giật giật mông, cúc hoa cũng vì vậy mà co rút nhè nhẹ. Cảnh xuân kiều diễm trước mắt khiến lòng Tần Thiếu Vũ cũng bất giác căng thẳng, hắn cố áp xuống dục vọng trong lòng mà bôi thuốc cho người kia.
Ngón tay mang theo thuốc mỡ nhẹ len lỏi vào bên trong, thấy người dưới thân không quá khó chịu hắn mới dám nhấn vào sâu hơn. Thuốc mỡ chạm phải miệng vết thương bên trong gây cảm giác đau xót khiến Thẩm Thiên Lăng không nhịn được mà rên lên thành tiếng, hắn vội đưa tay bịt lấy miệng chính mình, ủy khuất không gì sánh được.
Tần Thiếu Vũ trong lòng hung hăng chửi rủa chính mình, lại khiến người thương chịu khổ như vậy. Hắn không dám chần chừ nữa, một bên liên tục an ủi, trấn an Thẩm Thiên Lăng, một bên lần nữa dùng ngón tay bôi thuốc len vào trong, nhẹ nhàng thoa thuốc lên vách tường bên trong, tới khi đảm bảo đã đủ mới cẩn thận rút ra.
Tần Thiếu Vũ lập tức cúi người xuống hôn lên bàn tay vẫn đang che lấy mặt mình của Thẩm Thiên Lăng, dùng bàn tay sạch kéo tay hắn ra hôn lên đôi mắt còn thấm đẫm nước mắt.
“Ngoan, đã xong rồi. Nghỉ ngơi một lát sẽ hết đau thôi.”.
ngôn tình hay“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, lại thấy Tần Thiễu Vũ xoay người muốn đứng dậy liền vô thức níu lấy tay áo hắn.
“Đi đâu?”
“Không đi đâu hết.” Tần Thiếu Vũ sủng nịnh xoa đầu hắn. “Ta rửa tay rồi sai người mang điểm tâm cho ngươi.”
Xong việc, Tần Thiếu Vũ liền trở về giường ôm bé heo nhà mình vào lòng, xoa xoa tấm lưng gầy gò của hắn, nằm bên hắn thủ thỉ nói chuyện tâm tình. Có người này bên cạnh, cả đời Tần Thiếu Vũ thực không còn gì hối tiếc.