Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Yuuki và Zero biết Sora là Ủy viên kỷ luật của bộ ban đêm thì rất ngạc nhiên, nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ. Bộ ban đêm toàn là Vampire, sao có thể để một con người quản họ được.

Sora thân là đương sự lại cứ dửng dưng, đó hoàn toàn không thành vấn đề với cô.

Yuuki không đồng tình: "Hiệu trưởng, bộ ban đêm... Sao có thể để Sora đi..."

Zero mặt không biểu cảm: "Ông muốn để cô ấy thành đồ ăn của vampire à?"

Cross-jisan hai tay nâng tách trà, nhàn nhã tự tại, "Đó! Đó! Các con đừng lo về điều đó! Sora-chan không phải người bình thường đâu! Vampire không tổn thương được con bé đâu!" Đó là lý do vì sao ông mạo hiểm cả mạng sống để Sora-chan chuyển đến học viện Cross mà~

Zero và Yuuki đều nghi hoặc nhìn hiệu trưởng, ý ông là gì? Không phải người bình thường nghĩa là sao? Vampire không tổn thương được nghĩa là sao? Rốt cuộc cô gái này có năng lực gì?

Đi theo Yuuki, Sora nhanh chóng nhớ đường đi lối lại trong học viện.

Học viện Cross là một học viện nội trú danh giá, hoàn cảnh tốt, phong cảnh đẹp, điều kiện học tập cực tốt, thu hút rất nhiều học viên đến học.

****

Sora đang ăn mì ramen thơm ngon, quên hôm nay là ngày khai giảng, vứt luôn cả công việc mình cần làm ra sau đầu.

Cô ăn món ramen thơm ngon vô đối, lại uống nốt phần nước mì còn lại. Gần đây, vì phải ăn đồ ăn ông chú ngốc nấu, dạ dày của cô đã sớm kháng nghị, nếu ăn thêm nữa, cô sẽ bị biếng ăn luôn mất!

Yuuki đứng bên cổng trường rộng lớn, nôn nóng nhìn bên ngoài. Sora còn chưa quay lại, Zero cũng không biết đang ở đâu, học sinh đã đến trường hết rồi, hai người này lại chẳng thấy tăm hơi.

Một vài chiếc xe sang trọng bỗng xuất hiện dưới chân núi, cửa xe mở ra, những anh chàng điển trai và cô nàng xinh gái bước xuống.

Yuuki thấy bóng người quen thuộc, ánh mắt ngạc nhiên, "Kaname-senpai cũng đến đây."

Kaname bước đến trước mặt Yuuki, khoé môi cong cong, "Yuuki, đã lâu không gặp."

Yuuki cũng cười nhẹ, kính trọng đáp, "Kaname-senpai, đã lâu không gặp."

Sora ăn ramen xong, cầm một quyển sách rồi mới chậm rãi trở về.

Vì tương lai sau này, cô quyết định từ nay phải ăn ngoài mới được!

Yuuki tinh mắt thấy Sora đã về, lớn tiếng gọi, "Sora, cuối cùng chị cũng về rồi!"

Kaname nghe Yuuki gọi 'Sora', hơi ngạc nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng mảnh mai ấy, đôi mắt đỏ đậm tràn đầy kinh ngạc.

Sora nghe Yuuki hét thì thở dài bất lực, đúng là con gái ông chú ngốc cũng ngốc thật.

Đột nhiên, thấy người đứng bên cạnh Yuuki, cô ngạc nhiên, khó tin nhìn anh. Ký ức về cậu bé mười năm trước ùa về, lòng thầm gọi, Kaname.

Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, chỉ có hình bóng nhau. Mọi thứ như quay lại ngày tuyết rơi mười năm về trước, cô bé kéo tay cậu bé, mỉm cười vui vẻ.

Yuuki thấy Kaname và Sora nhìn nhau chăm chú, nghi hoặc nhìn họ, Sora và Kaname-senpai quen nhau sao?

Ruka nhìn ánh mắt Kaname hiện lên sự vui mừng thì rất ngạc nhiên, Kaname-sama biết con người này ư?!

Aidou thấy Sora nhìn chằm chằm Kaname, rất bất mãn, một con người nhỏ bé lại dám nhìn chằm chằm Kaname-sama như vậy à!

Sora cong môi mỉm cười, đôi mắt đen đầy kinh hỉ, "Đã lâu không gặp, Kaname." Lời chào hỏi tự nhiên như gặp lại một người bạn cũ.

Đôi mắt đỏ đậm cũng tràn ngập kinh hỉ, khoé môi anh cong lên, "Đã lâu không gặp, Sora." Đúng là lâu thật, đã mười năm rồi.

Nghe hai người chào hỏi nhau như vậy, những người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

Yuuki nhìn Kaname và Sora cùng rời đi, không hiểu sao lại thấy có chút đau lòng, đôi mắt buồn bã, cô chưa từng thấy Kaname-senpai vui vẻ như vậy, Kaname-senpai và Sora có vẻ rất thân.

Sora nhìn Kaname, cong môi cười nhẹ, "Kaname có vẻ chẳng thay đổi gì cả." Dù là diện mạo hay là sự cô đơn ẩn trong đôi mắt, vẫn không khác gì mười năm về trước.

Kaname nhìn Sora đã trở thành một cô gái xinh đẹp loá mắt, nhưng đôi mắt vẫn giống như mười năm về trước, "Sora cũng vậy."

Nụ cười của cô càng sâu, "Nhưng không ngờ lại có thể gặp lại Kaname, thật tốt." Sau mười năm lại gặp lại, thật sự rất tốt.

Ý cười hiện lên trong mắt anh, giọng nói êm tai dịu dàng vang lên, "Ừ, thật tốt."

Sora thấy Kaname chìm trong u buồn, thở dài một hơi, đi đến trước mặt anh, nhón chân ôm má anh, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đậm của anh, "Kaname, vì sao vẫn chưa tìm được nụ cười?" Sự cô đơn ẩn trong đôi mắt anh còn sâu hơn mười năm về trước.

Kaname ngây người một lát, mỉm cười bất đắc dĩ, "Anh không tìm được."

Cô duỗi tay vuốt hàng mày hơi nhăn lại của anh, "Anh cười lên đẹp hơn." Nói xong, cô lùi lại, ngồi lên ghế sofa.

Kaname tao nhã ngồi đối diện cô, nghi hoặc hỏi, "Sora, sao em lại tới học viện Cross?"

Vừa nhắc đến chuyện này, chữ thập đỏ bất ngờ nhảy bụp lên trên trán cô, "Em bị người ta đe dọa! Nhưng không ngờ là Kaname cũng đến học viện Cross." Quên đi, tha cho ông chú ngốc đi. Mặc dù cô bị ép đến học viện Cross, nhưng không ngờ lại gặp được Kaname, xem như là niềm vui ngoài ý muốn.

Kaname thấy cô có vẻ tức giận, mỉm cười nhẹ, "Chào mừng em đến học viện Cross."

Sora kể sơ qua cho anh những chuyện đã xảy ra. Kaname rất ngạc nhiên, anh chỉ nghĩ cô đến Học viện Cross học tập thôi, nào ngờ cô lại là Ủy viên kỷ luật của bộ ban đêm.

"Vậy, em có muốn chuyển đến ký túc xá của bộ ban đêm không?"

Sora gật đầu, "Uhm, có làm phiền anh không?" Cô chỉ biết một vampire là Kaname, không biết ai khác, cô không biết liệu mình có làm phiền anh khi mình chuyển đến ký túc xá của bộ ban đêm hay không.

"Không đâu, em đừng khách sáo."

Nghe vậy, cô nở nụ cười tươi tắn, "Kaname, cám ơn anh."

Kaname thấy nụ cười chân thành đó, hơi ấm lưu lại mười năm về trước bỗng lan khắp lồng ngực, "Sora vẫn như vậy." Rõ ràng họ giống nhau, nhưng cô lại đem đến sự ấm áp cho anh.

Sora nhìn anh, vươn tay, hiếm khi vui đùa, "Xin tự giới thiệu lại bản thân, Kinomoto Sora, chúng ta có thể làm bạn chứ?"

Kaname cũng duỗi tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay vươn ra của cô, "Kuran Kaname. Chúng ta đã là bạn từ lâu rồi."

Sora mỉm cười, "Đúng nha. Vậy mong được Kaname chỉ giáo nhiều hơn nha."

Aidou ngồi trong phòng khách, có vẻ chán nản lẩm bẩm, "Rốt cuộc con bé loài người đó có quan hệ gì với Kaname-sama, hai người đã vào trong lâu vậy rồi mà còn chưa ra."

Ichijou tao nhã nhấp một ngụm cafe, "Hẳn là bạn bè."

Ruka ôm ngực, thỉnh thoảng nhìn lên tầng.

Aidou nghe vậy, bất mãn, "Kaname-sama sao có thể có bạn là con người chứ!"

Kain gãi đầu, thờ ơ nói: "Hẳn là người quen."

Sora và Kaname đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, mặc dù chỉ là những chuyện râu ria bình thường, nhưng hai người lại trò chuyện rất vui vẻ. Dù sao sau cùng thì họ giống nhau, họ là đồng loại, biết người còn lại đang nghĩ gì.

Sora nhìn sắc trời, hoàng hôn dần nhuộm đỏ bầu trời, màn đêm đang buông xuống.

"Kaname, em muốn về trước, còn phải chuyển hành lý qua."

"Anh đi cùng em."

Cô nắm lấy tay anh, "Không cần đâu, cũng không có gì nhiều đâu. Anh mới đến trường, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi."

Kaname gật nhẹ, "Được, vậy anh đưa em ra ngoài."

Aidou và Ruka thấy hai người xuống tầng, kinh hô, "Kaname-sama."

Sora nhìn qua nhóm Aidou, thầm thở dài, không hổ là vampire, ai ai cũng rất đẹp.

Aidou thấy Kaname tự mình đưa Sora đến cửa, đôi mắt đầy giận dữ, con người đó là ai, dám để Kaname-sama tự mình đưa tiễn.

Ichijou chờ anh quay lại rồi mới hỏi ra nghi ngờ của mọi người, "Kaname, đó là bạn cậu à?"

Kaname gật đầu không do dự, "Ừ, cô ấy là bạn tôi, cũng là Ủy viên kỷ luật của bộ ban đêm, sẽ chuyển đến tối nay." Dứt lời, anh tao nhã đi lên tầng, không quan tâm đến sự kinh ngạc của họ.

Nà ní? Con người đó lại là Ủy viên kỷ luật của bộ ban đêm sao? Còn vào ký túc xá bộ ban đêm sống?! Đùa nhau à!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play