- Giang Niên, anh đừng nghe lời của Cầm Du. Cô ta là đang muốn chia rẽ chúng ta... Em...

Lý Tiểu Mân muốn tiến lên ngăn cản Giang Niên nhưng hắn mặc kệ lời nói của cô ta, vẫn chăm chú nhìn vào tờ giấy xét nghiệm trên tay.

Khi nhận được kết quả này, Giang Niên như bị sốc nặng. Hắn buông thõng tay, ngẩn người lúc lâu. Lúc bấy giờ, Cầm Du mới cảm thấy hả hạ. Cô tiến lên vỗ vỗ lên vai của Giang Niên, gương mặt để lộ nụ cười mãn nguyện.

- Tôi biết anh là người rất tốt, còn nuôi được con cho kẻ khác nữa mà.

- Cầm Du, tờ giấy xét nghiệm này cô lấy được từ đâu?

- Là đợt kiểm tra sức khoẻ mấy tháng trước. Quản gia mang đến, nói rằng bác sĩ đã tìm thấy tờ xét nghiệm bị đánh mất.

Đến giờ phút này, Giang Niên không thể nói được gì nữa. Hắn chỉ có thể đứng bất động tại chỗ, nhìn theo bóng hình của Cầm Du đang dần dần rời đi. Trong lòng có chút rối bời không thể nói.

Từng tia nắng chói chang chiếu xuống nhưng giờ trong lòng của Giang Niên không hiểu sao đã nguội lạnh lúc nào không hay. Lý Tiểu Mân thấp thỏm, tính tiến tới muốn chạm vào người hắn nhưng ai ngờ hắn lại buông một câu.

- Đừng chạm vào người tôi! Nếu không, tôi sẽ bóp cổ cô ngay tại đây!

- Giang Niên, anh không tin em sao? Sao anh có thể tin lời của Cầm Du như thế được chứ?

Lý Tiểu Mân rơi nước mắt, cảm xúc hiện tại biểu lộ rõ vẻ tuyệt vọng và ấm ức.

Nếu là trước đây, Giang Niên sẽ vì điều này mà an ủi, dỗ dành cô ta. Nhưng bây giờ, hắn không thể làm được, từ khi nhìn thấy tờ giấy xét nghiệm kia, hắn đã nhận ra được bộ mặt thật của Lý Tiểu Mân rồi. Một người bị bệnh tim, lại vô sinh như hắn mà Cầm Du vẫn có thể lấy hắn. Không những vậy, cô còn chưa bao giờ phản bội hắn. Rốt cuộc... Hắn đã làm cái gì thế này?

- Lý Tiểu Mân, tôi và Cầm Du đã chia tay rồi, rất đúng ý cô. Nhưng, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với cô. Cả cô và đứa bé trong bụng, tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Nghe đến đây, Lý Tiểu Mân vội vàng chạy đến níu lấy cánh tay của Giang Niên lại.

- Anh không thể đối xử với em như vậy được... Giang Niên...

Nhưng, dù cho Lý Tiểu Mân có hết lời ra sao thì cô ta vẫn bị Giang Niên gạt tay ra, rồi rời đi. Vốn cứ tưởng rằng sau khi Giang Niên và Cầm Du ly hôn thì mọi chuyện đã êm xuôi. Thật không ngờ, đột nhiên lại có việc phát sinh xảy ra.

Lý Tiểu Mân đứng bất động tại chỗ, nắm chặt tay lại không cam tâm. Quả thực chính cô ta cũng không biết đứa bé trong bụng có phải của mình hay không nữa. Trước khi ngủ với Giang Niên thì hôm sau cô ta phải đi gặp mặt khách hàng rồi xảy ra quan hệ với một người đàn ông lạ mặt khác.

Chính vì không muốn bị tuột mất cơ hội, cô ta mới lựa chọn Giang Niên và nghĩ hắn là ba của đứa bé trong bụng cô ta. Nhưng, Cầm Du lại vừa tạt cho cô ta một gáo nước lạnh. Giang Niên bất ngờ nhận được tin bản thân vô sinh, đến cả chính cô ta cũng không ngờ tới.

Giờ thì hay rồi! Cô ta đã mất đi hết tất cả. Không còn gì nữa...

Lý Tiểu Mân không cam tâm vì bản thân lâm vào hoàn cảnh như vậy. Cô ta cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do Cầm Du gây ra cho cô ta.

- Cầm Du! Con khốn... Mày cứ đợi đấy cho tao!

***

Cầm Du lúc này đang ngồi trên xe thì hắt xì một cái. Lát sau, điện thoại của cô đổ chuông. Vì lái xe nên cô đã kết nối cuộc gọi với tai nghe. Vừa mới bắt máy, giọng nói của ba cô ở đầu dây bên kia truyền đến.

- Con và Giang Niên hoàn tất thủ tục ly hôn rồi sao?

- Vâng.

Cầm Du không do dự mà trả lời ngay. Chuyện này sớm muộn gì cô cũng phải thẳng thắn nói với ba mẹ. Tốt nhất là nên nói sớm một chút thì hơn.

Chỉ biết ba cô ở đầu dây bên kia, thở dài một cái rồi nói.

- Không hợp chia tay sớm cũng tốt. Vậy bao giờ con định đi xem mắt nữa? Sau khi nhận được tin từ ông bà thông gia rằng 2 đứa đã ly hôn, ba đã chuẩn bị một danh sách đối tượng phù hợp với con rồi. Con yên tâm, lần này ba sẽ lựa chọn kỹ.

- Ba à, con không muốn lấy chồng nữa! Rắc rối lắm!

- Con đó, sắp gần 27 rồi mà không lấy chồng. Tính bao giờ cho 2 ông bà già này bế cháu hả?

- Sao ba không bảo thằng em trai con lấy vợ đi?

- Thì nó bảo là khi nào con sinh cháu cho ta nó mới theo gót lấy vợ.

Cầm Du biết là cái thằng em trai của cô đang lấy lý do thì đúng hơn. Cô còn chưa kịp nói gì thì ba cô đã gửi cho cô một đối tượng xem mắt vào đầu giờ chiều nay và căn dặn.

- Chiều nay mà cô không đến gặp người ta thì đừng trách tôi và mẹ cô về nước lôi cổ cô đi!

Ba cô đã nói vậy rồi thì cô chỉ đành bất lực mà làm theo.

Đến chiều, Cầm Du theo điểm hẹn đến một nhà hàng sang trọng gặp gỡ đối tượng xem mắt kia. Thật không ngờ, khi cô đến nơi thì kinh ngạc đến nỗi chân đứng không vững, suýt ngã về phía sau.

Đối tượng xem mắt của cô ai ngờ lại là Diệp Lục Bắc? Có nhầm lẫn gì không?

Trong khi Cầm Du đang do dự không biết làm thế nào thì Diệp Lục Bắc từ từ ngẩng đầu lên, hướng về cô rồi nói.

- Cô Cầm Du, tôi đợi cô đã 10 phút rồi.

- Anh... Là đối tượng xem mắt của tôi?

Diệp Lục Bắc ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế. Cầm Du hết cách đành kéo ghế ra ngồi xuống, đối diện với hắn ta. Diệp Lục Bắc thấy cô đã yên vị, tiếp tục câu nói.

- Tôi chính là đối tượng xem mắt đứng đầu danh sách của cô. Chúc mừng cô đã độc thân trở lại!

- Anh, đang có ý định gì? Có phải là anh vẫn còn thù tôi bởi cái chạm môi lần trước không?

Cầm Du nhíu mày, nhìn chằm Diệp Lục Bắc. Cái con người này cứ khiến cô có cảm giác không đúng lắm.

Cứ tưởng Diệp Lục Bắc sẽ từ chối, thật không ngờ hắn lại rất thẳng thắn.

- Tôi biết lần đó là do tai nạn bất ngờ. Nhưng, cô là người đầu tiên dám hôn tôi, vì vậy tôi muốn cô chịu trách nhiệm với tôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play