Diệp Lục Nam tuy đến đỡ Tiêu Nghi Hân đứng dậy nhưng anh ta lại hướng về phía Cầm Du mà hỏi.
Điều này khiến cho Tiêu Nghĩ Hân như chấn động. Cô ta quay sang nhìn Diệp Lục Nam với ánh mắt không cam tâm.
Còn Cầm Du chỉ lạnh lùng mà đáp.
- Diệp Lục Nam, tôi và anh đã từng quen biết nhau sao?
Diệp Lục Nam nghe được câu này thì như không thể tin vào mắt tai mình. Tay của anh ta dẫn buông thõng tay của Tiêu Nghi Hân.
Anh ta không ngờ Cầm Du lại có thể quên mình. Từng ấy năm hai người ở bên nhau, chẳng lẽ trong đầu cô không hề có chút ý nghĩa nào sao? Rốt cuộc cô bị sao vậy chứ?
Tiêu Nghi Hân vốn muốn để cho Cầm Du bị Diệp Lục Nam khiển trách. Có điều, cô ta không ngờ Cầm Du lại có thể đi hỏi thẳng Diệp Lục Nam như vậy. Đối với chuyện này, cô ta đã chuẩn bị tinh thần rằng một ngày nào đó Diệp Lục Nam sẽ phát hiện ra tất cả.
Tuy nhiên, không ngờ Cầm Du lại có thể đột ngột hỏi anh như vậy. Tiêu Nghi Hân muốn ngăn cản, không để cho bọn họ tiếp tục thì Diệp Lục Nam đã tiến lên nắm lấy tay của Cầm Du.
- Cầm Du, em bị sao vậy? Sao em lại không nhớ ra anh?
- Buông tay tôi ra!
Cầm Du nhíu mày, có vẻ không vui khi thấy Diệp Lục Nam nắm lấy tay của mình. Diệp Lục Nam thấy sự xa cách này của cô, đến chính bản thân anh ta không thể nào chịu nổi. Anh ta không biết anh ta đã làm gì sai mà để cho Cầm Du đối với anh ta như thế.
Sau khi rụt tay lại, Cầm Du lùi về phía sau, giữ khoảng cách với Diệp Lục Nam. Nghe cách nói chuyện của anh ta, cô cảm thấy anh ta và cô trước đây dường như có liên quan đến nhau. Nhưng... Tại sao cô lại không nhớ chứ?
Trong khi Cầm Du đang suy nghĩ thì Diệp Lục Nam định tiến lên. Ai ngờ, Tiêu Nghi Hân bên cạnh lại ôm lấy thắt lưng của anh ta.
- Lục Nam, anh đừng như thế. Chẳng phải chúng ta đã kết hôn rồi sao? Sao anh có thể thân mật với Cầm Du như vậy... Em sẽ không chịu nổi...
Câu nói này khiến Diệp Lục Nam dường như tỉnh ngộ. Đúng rồi, anh ta đã cùng Tiêu Nghi Hân kết hôn, bây giờ... Dù anh ta có muốn cũng không thể ở bên cạnh Cầm Du nữa.
- Cầm Du...
- Đủ rồi! Chuyện này tôi sẽ từ từ điều tra. Hải người tốt nhất tránh xa tôi ra một chút!
Có vẻ như hiện tại Cầm Du cũng rất hoảng. Chính vì thế mà cô nhanh chóng quay người rời đi. Diệp Lục Nam nhìn theo bóng lưng của cô mà lòng dường như nặng trĩu.
Tiêu Nghi Hân mặc dù không vui, nhưng cô tay vẫn siết chặt vòng tay ôm lấy anh ta. Giọng nói cô ta có chút gì đó tổn thương nhưng có vẻ vẫn cố đè nén xuống.
- Em biết anh không quên được Cầm Du. Nhưng giờ cô ấy đã là vợ của em trai anh. Lục Nam, xin anh hãy quên cô ấy đi. Em... Hiện tại mới chính là vợ của anh.
- Được rồi. Chúng ta vào nhà thôi.
Diệp Lục Nam gỡ tay của Tiêu Nghi Hân ra rồi đi vào trước. Tiêu Nghi Hân bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm mà đi theo Diệp Lục Nam. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Diệp Lục Nam, cái gì cô ta cũng bất chấp làm!
***
Tối hôm đó, sau khi dùng bữa xong. Cầm Du ngồi bên cửa sổ, mở máy tính ra xem qua các mẫu thiết kế.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Diệp Lục Bắc đem một lý sữa nóng vào cho Cầm Du, đặt lên bàn.
- Anh mới pha sữa cho em. Mau uống đi cho ấm.
Cầm Du ngước lên nhìn Diệp Lục Bắc, bày ra cái ánh mắt vô tội muốn từ chối. Ai ngờ, Diệp Lục Bắc lại nói ngay.
- Phải uống. Người ta chửa thì béo lên. Em xem, em chửa lại gầy đi mấy cân. Anh không thể chiều theo em nữa. Chuyên gia dinh dưỡng yêu cầu em ăn gì thì em phải ăn hết sạch sẽ cho anh.
Quả thật là cơ thể của Cầm Du có chút gầy đi rõ rệt. Trước đây, thân hình cô rất chuẩn, cao tận 1m68. Đến bây giờ chửa thì ngày càng gầy đi, thậm chí gương mặt xanh xao hơn hẳn. Điều này khiến cho Diệp Lục Bắc buộc phải dùng biện pháp mạnh, mỗi ngày đều theo dõi nhất cử nhất động chế độ ăn của cô.
Dưới sự thúc ép của Diệp Lục Bắc, Cầm Du đành bất lực cầm lấy cốc sữa lên rồi nhắm mắt uống cạn một hơi.
Khi thấy cô đặt cốc sữa xuống, Diệp Lục Bắc lấy khăn tay đã chuẩn bị giúp cô lau miệng. . Ra chương nhanh nhất tại _ TRU мtгцуeИ.V N _
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng và khoảng cách của hai người cũng rất gần nhau nữa.
Bị trai đẹp mê hoặc, Cầm Du đã không nhịn được mà hôn lên môi của Diệp Lục Bắc.
Tuy rằng cô hôn chưa có thành thục nhưng cũng để cho Diệp Lục Bắc vui như mở hội. Hắn vòng tay qua ôm lấy Cầm Du vào lòng rồi tiếp tục biến bị động thành chủ động mà hôn.
Cho đến khi Cầm Du suýt nữa thở không được, cô mới ý thức rồi chống tay lên ngực của Diệp Lục Bắc mà đẩy hắn ra. Sắc mặt của Cầm Du đỏ ửng lên vì thiếu không khí.
- Anh làm cái trò gì vậy hả? Anh muốn em hôn bị ngạt chết sao?
- Có ai hôn mà bị ngạt chết đâu?
- Anh cố tình đúng không?
Vừa nãy cô biết bản thân đã lỡ bước mà bất ngờ làm ra cái hành động đột ngột kia. Có điều, cô không ngờ Diệp Lục Bắc lại có thể không biết giữ mình mà cứ thế lao đến.
Cái con người này... Làm như ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Cầm Du bắt đầu giận dỗi. Diệp Lục Bắc vì để đón con mà hắn đã rất tích cực chăm chỉ đọc sách tìm hiểu. Theo như hắn biết thì phụ nữ khi mang bầu tính tình thay đổi thất thường. Chính vì vậy không nên khiến cho phụ nữ mang thai càng giận hơn, nếu không sẽ ảnh hưởng đến em bé.
Nghĩ đến đây, Diệp Lục Bắc thở dài ôm lấy cô rồi ngồi xuống. Cầm Du bị kéo ngồi lên đùi của Diệp Lục Bắc. Chỉ thấy hắn vòng tay qua, ôm lấy cô dỗ dành.
- Được rồi, là anh sai vì anh không biết kiềm chế. Em đừng giận nữa.
- Đừng có lấy cái chiêu đó ra dụ em!
Cầm Du ép bản thân không được mềm lòng trước cái bản mặt kia. Cô biết thừa mà, Diệp Lục Bắc mỗi lần nhận lỗi đều bày ra cái bản mặt đáng thương khiến cho cô lúc nào cũng bị sập bẫy cả. Giờ cô biết rồi... Không được để sập bẫy nữa.
Thấy xin lỗi mà cô vẫn không chịu hết giận, Diệp Lục Bắc đành lên tiếng nói nhỏ vào tai của cô.
- Mai đưa em đi mua sắm được không?
- Tiền ai chi?
- Đương nhiên là anh chi rồi!
Vậy là Cầm Du bỗng nở nụ cười miễn cưỡng hài lòng. Nhắc đến mua sắm mới nhớ, cô nên chuẩn bị đồ dần dần cho cục cưng trong bụng thôi.
Nhìn thấy Cầm Du vui vẻ đi vào nhà vệ sinh, Diệp Lục Bắc liền lấy điện thoại ra gọi cho thư ký.
- Hủy tất cả lịch trình của tôi ngày mai đi.
- Nhưng, ngày mai ngài có cuộc hẹn quan trọng với bên nhà đầu tư... Liệu...
- Tôi sẽ gọi điện xin lỗi và hẹn ông ta lần tới. Cứ làm theo lời tôi là được.
- Vâng.
Thư ký tuy vẫn nghe theo nhưng thật sự không có hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là "vị thần cuồng việc" mà anh ta biết hay sao? Tổng giám đốc hôm nay uống lộn thuốc rồi à? Đến chính bản thân anh ta cũng không tin bào tai mình, còn tưởng bản thân đang mơ mà véo vào tay mình một cái.
Anh ta cảm thấy đau chứng tỏ tất cả là thật!
Nghĩ đến đây, thư ký bỗng đột ngột nhắn tin vào nhóm chat trong công ty: Cuối cùng sếp cũng đã hoàn lương mà trở thành một người bình thường rồi mọi người ơi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT