Diêu Phỉ Vũ vào phòng tắm, đóng cửa lại, nơi này liền như cách ly với thế giới bên ngoài, đối diện gương, cô xem thấy mặt mũi của mình, ngơ ngác nhìn. Lam Diệc Nhiên ở bên ngoài, quang cảnh tốt đẹp này, có thể duy trì bao lâu? Cô không biết, chờ một ngày mình vén màn, truy tầm đáp án ban đầu, không biết sẽ làm Lam Diệc Nhiên tổn thương bao nhiêu, cô nghĩ như vậy, trái tim không khỏi gắt gao co rút.

Xoay mắt về sự ngọt ngào cùng Lam Diệc Nhiên, cô đơn đối mặt với cảnh trong mơ ăn mòn, hai loại cảm xúc tương phản, lúc này Diêu Phỉ Vũ thật sự mê man, vì tầng quan hệ này mà buông tha truy tìm? Nếu là như vậy, khi nào mình sẽ điên mất? Đây không phải vấn đề hù doạ nghe sởn cả tóc gáy, đây là sự thật xảy ra trước mặt Diêu Phỉ Vũ, cô biết rõ, từ nhỏ mộng cảnh đã quấy nhiễu mình, trở nên nghiêm trọng, khi ở M quốc, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.

Có câu nói: Thể xác và tinh thần mệt mỏi so với đau khổ đơn thuần còn đáng sợ hơn, cái trước sẽ khiến bạn cảm thấy chết là một sự giải thoát, cái sau khiến bạn sợ hãi tử vong. Cô không thể chết được, Diêu Thanh ảnh hưởng cô rất sâu, đối với rất nhiều sự vật đều ôm kính sợ, chết không phải cách thoát khỏi đáp án cuối cùng, vì thế cô trở về H thị, tìm kiếm ngọn nguồn ở trong giấc mộng, cô tình nguyện thừa nhận đau khổ, cho đến hết thảy đều giải quyết, sau đó sẽ cùng thân nhân trải qua cuộc sống tốt đẹp.

Chỉ là cô tựa hồ cũng hãm sâu vào, không thể phủ nhận, cô yêu Lam Diệc Nhiên, dần dần yêu, ra ngoài dự kiến của cô, vốn dựa theo kế hoạch, lại vẫn hãm đủ sâu, là vĩnh viễn không cản nổi biến hoá a.

Cởi xiêm y ra, trước gương lộ ra một mảnh trắng nõn, đó là địa phương Lam Diệc Nhiên vuốt ve qua, là địa phương chỉ có Lam Diệc Nhiên đụng vào, đêm hôm đó ở Ai Cập thật sự khắc sâu, đau đớn kia tuyệt vời kia, tất cả chuyện này đều ấn định sâu trong đầu. Thế giới này cũng chỉ có Lam Diệc Nhiên, chỉ cần nhẹ nhàng vuốt ve cũng có thể kéo theo mớ dây thần kinh của mình khởi vũ.

Mở vòi sen, để nước ấm áp chà rửa chính mình, nước tạt trên đầu, theo đường cong hoàn mỹ rơi xuống mặt đất, tí tách.

Đi ra phòng tắm, trên người chỉ mặc dục bào màu trắng, Lam Diệc Nhiên đứng dưới bức ảnh lớn đó, một tay bưng ly rượu, ngẩng đầu lên nhìn bức ảnh, xem từ phía sau Lam Diệc Nhiên đẹp quá, hảo tao nhã, khẽ đi tới sau lưng Lam Diệc Nhiên, hai tay vòng lên eo nàng trìu mến ôm lấy nàng.

Phía sau có mùi sữa tắm cùng hương khí thanh sảng đánh úp lại, Lam Diệc Nhiên phóng một tay lên tay Diêu Phỉ Vũ vòng quanh eo mình. "Chị còn chưa tắm rửa đâu."

"Có quan hệ sao? Lam tỷ mỹ lệ như vậy mà." Diêu Phỉ Vũ gối đầu lên lưng Lam Diệc Nhiên nhẹ giọng trả lời.

Lam Diệc Nhiên buông ly rượu, xoay người lại, thấy Diêu Phỉ Vũ một thân dục bào, tóc ướt đẫm xoã trên vai, sắc mặt đỏ ửng vì vừa tắm xong, nhất là xương quai xanh khêu gợi kia, tất cả chuyện này khiến Lam Diệc Nhiên tâm động.

Cúi đầu, hôn nhẹ xương quai xanh Diêu Phỉ Vũ một chút, Lam Diệc Nhiên cảm thấy địa phương mê người nhất của Diêu Phỉ Vũ chính là xương quai xanh. "Chị đi tắm đây."

"Vâng." Diêu Phỉ Vũ buông Lam Diệc Nhiên ra.

Lam Diệc Nhiên đi vào phòng lấy quần áo, quay đầu lại, thấy Diêu Phỉ Vũ nhìn mình cười cười, hết thảy đều tự nhiên như vậy.

Sau khi Lam Diệc Nhiên rời đi, Diêu Phỉ Vũ đi đến cửa sổ thuỷ tinh, bên ngoài, cây quế đã nở hoa, nhưng Diêu Phỉ Vũ lại ngửi không tới mùi hoa quế, cô đóng cửa sổ, như vậy làm cô có cảm giác an toàn, cô cần rất nhiều cảm giác an toàn, bởi vì hàng năm bị mộng cảnh ảnh hưởng, khiến cô đối với sự vật xung quanh đều có sự e ngại khó hiểu.

Hoa quế nở thật sự thịnh vượng, gió nhẹ lướt qua, có thể thấy cành lá đang lay động trong gió.

"Mặc kệ loài hoa khác còn hiện diện hay không, thời giờ có hao hết hay không, chị sẽ luôn ở bên cạnh em, luôn luôn, luôn luôn." Diêu Phỉ Vũ nhớ tới lời Lam Diệc Nhiên nói, cảm giác lúc này, hạnh phúc cỡ nào, cho nên cô muốn mở cửa sổ, muốn ngửi thấy mùi hương của hoa quế.

Diêu Phỉ Vũ cũng không biết mình đứng trước cửa sổ bao lâu, cho đến mặt sau truyền đến thanh âm của Lam Diệc Nhiên: "Mới vừa tắm xong không cần đón gió, hiện tại sắp vào thu, coi chừng bị cảm."

"À, không có việc gì, thân thể của em không yếu như vậy, Lam tỷ, chị xem, hoa quế đều nở." Diêu Phỉ Vũ ngẩng đầu tinh tế ngửi, tiếp tục nói: "Thơm quá."

Lam Diệc Nhiên lau tóc, đi đến bên cạnh Diêu Phỉ Vũ, khi Diêu Phỉ Vũ ngẩng đầu, xương quai xanh đột hiển, bộ dáng thuần chân kia thật sự là đáng yêu đến cực điểm. "Ừ, thơm quá, thời tiết thật tốt, rất ôn hoà."

Diêu Phỉ Vũ không có gì, nhưng Lam Diệc Nhiên mới tắm xong, cô sợ nàng bị cảm, kéo cửa lại.

Lam Diệc Nhiên xem Diêu Phỉ Vũ đóng cửa sổ, biết là vì mình, khoé miệng mỉm cười, lại không nói gì.

Diêu Phỉ Vũ cầm qua khăn tắm trên tay Lam Diệc Nhiên: "Để em."

Diêu Phỉ Vũ muốn giúp mình lau tóc, Lam Diệc Nhiên tự nhiên vui vẻ, buông tay ra, hai người ở trước cửa sổ, trước mặt là hoa quế nở rộ, còn có người yêu giúp chính mình lau tóc.

"Phỉ Vũ, nhà em thật sự không tồi, có sân riêng, cách quốc lộ cũng gần, im lặng mê người. Trước đó chị có nghĩ tới dọn ra ở riêng, chỉ là tìm hoài không thấy nơi thích hợp, hiện tại bỏ qua ý nghĩ này, chị ở nhà vẫn sướng hơn."

"Hở? Kỳ thật Lam tỷ có thể dọn đến ở với em, em thích cùng chị một chỗ." Diêu Phỉ Vũ tiếp tục ôn nhu giúp Lam Diệc Nhiên lau tóc.

Lam Diệc Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, thân là con nhà giàu, ràng buộc nhiều lắm, ở một khắc nàng tốt nghiệp đại học, nàng chỉ biết không bao giờ... Không còn là cô gái chỉ cần lo lắng thành tích, mặt trời mọc mặt trời lặn, lặng lẽ đợi thời gian trôi qua là được, quá khứ vô ưu vô lự đã sớm một đi không trở lại, nàng có nhiều thứ cần đi tranh thủ, một chút lầm lỗi đều có thể đánh mất toàn bộ cố gắng, dọn ra khỏi nhà, cùng ở với thư ký, tin đồn truyền ra, người nhà có thể buông tha nàng? Ngày sau còn cùng Lâm Diệc Hoàng tranh vị trí kia, lý trí của nàng quyết sẽ không vì khoát hoạt nhất thời mà đánh mất hi vọng bấy lâu nay.

"Chị nghĩ người nhà của chị vẫn thích chị ở nhà hơn, nếu chị đến ở với em, sợ không tốt cho em, bọn họ... Sẽ phản đối. Phỉ Vũ, chúng ta chỉ có thể âm thầm mến nhau, hiện tại chị không thể cho em càng nhiều này nọ, em sẽ trách chị sao?"

Diêu Phỉ Vũ buông khăn tắm xuống, ôm cổ Lam Diệc Nhiên, chị ấy bất tiện cùng bất đắc dĩ, mà mình không phải cũng như vậy sao, đối với điểm này, Diêu Phỉ Vũ cảm thấy mình phụ Lam Diệc Nhiên càng nhiều, chỉ có thể nhẹ nhàng trả lời: "Em yêu chị, chỉ cần chị là đủ rồi."

"Phỉ Vũ, cám ơn em." Bây giờ Lam Diệc Nhiên ngẫm lại, lúc ấy không chỉ là Lý Thục Thiến bất trung, mình cũng không thể cho cậu ta một chút danh phận, hiện tại Diêu Phỉ Vũ không oán trách làm Lam Diệc Nhiên vô cùng cảm động.

Diêu Phỉ Vũ không biết nên tiếp tục đề tài này như thế nào, con đường về sau còn dài, ưng thuận càng nhiều hứa hẹn chỉ biết tăng thêm thương tổn mà thôi, cô xoay Lam Diệc Nhiên qua hôn lên, đây là biểu đạt tốt nhất của Diêu Phỉ Vũ, trong tình yêu, mình tựa hồ không thể thoả mãn.

Càng hôn càng sâu, đầu lưỡi giống như linh xà chuyển động trong miệng Lam Diệc Nhiên, hơi thở cam cam ti ngọt kia, xúc giác ấm áp kia, hết thảy đều tốt đẹp, chỉ là, chỉ là còn chưa đủ, vươn tay ra xoa eo Lam Diệc Nhiên, từ xương sống đi lên, không có chút cản trở, làn da trơn mềm còn cách một tầng tơ lụa đều có thể cảm nhận được, cô rõ ràng cảm thấy, tay mình vờn đến đâu, thân thể Lam Diệc Nhiên rung động đến đó.

A! Thân thể Lam Diệc Nhiên rung động theo nhịp tay của cô, vui mừng tăng thêm một phần, làm người động tâm, chỉ là mảng tơ lụa kia thật sự rất vướng bận, tay trượt vào trước ngực Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ khẩn cấp cởi bỏ dục bào, để tay mình có thể cùng ngực Lam Diệc Nhiên tiếp xúc trực tiếp.

Cảm nhận được động tác của Diêu Phỉ Vũ, Lam Diệc Nhiên vội rút tay ra, bắt cánh tay Diêu Phỉ Vũ đang muốn vói vào dục bào.

Diêu Phỉ Vũ khó hiểu, nhìn Lam Diệc Nhiên, ánh mắt như đang hỏi: "Không được sao?"

Lam Diệc Nhiên quay đầu lại nhìn cửa sổ, tuy nói nhà Diêu Phỉ Vũ có viện thất độc lập, hoa viên lớn phía trước, hơn nữa mỗi toà nhà cách nhau rất xa, căn bản là không cần lo lắng có người nhìn thấy, chỉ là ở một vài phương diện Lam Diệc Nhiên là một người bảo thủ theo không kịp lớn mật cùng phóng túng của giới trẻ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta vào phòng."

"À." Diêu Phỉ Vũ thế mới biết vì sao Lam Diệc Nhiên cản trở mình, cái từ "vào phòng" này y như một lời mời ân cần, cô đứng dậy, lôi kéo tay Lam Diệc Nhiên: "Lam tỷ xinh đẹp, em yêu chị chết đi được."

"Phụt." Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói câu này, không nhịn được cười lên, Diêu Phỉ Vũ sống ở M quốc, biểu đạt có khi rất lập dị, liền tỷ như một câu này. Lúc sau, trên mặt nàng có chút nén giận, nói: "Em xem em kìa, còn nói "chết" nữa chứ, không cần biểu đạt như vậy đi?"

"Nha." Diêu Phỉ Vũ quả thật cảm giác lời nói của mình và bầu không khí có chút không hoà hợp, nghĩ nghĩ, sửa lời: "Lam tỷ xinh đẹp, hãy để em hảo hảo thương tiếc chị."

"Hahaha..." Lam Diệc Nhiên thật sự nhịn không được, lời này làm sao lại giống mấy công tử vô lại cuống thanh lâu trong kịch bản cẩu huyết thế, thú vị cực kỳ.

"A? Lại không đúng? Em đây còn phải nghĩ." Diêu Phỉ Vũ lôi kéo tay Lam Diệc Nhiên, đứng tại nơi nào cúi đầu suy nghĩ từ ngữ.

Mới vừa rồi bị Diêu Phỉ Vũ liêu ngứa khắp tâm, lúc này khen ngược đứng ở đây rối rắm lời kịch. Làm việc không đàng hoàng, ai, hay là tự mình chủ động vậy, mặc kệ Diêu Phỉ Vũ đang xoắn, đi lên phía trước, lôi kéo Diêu Phỉ Vũ vào phòng.

Vào phòng, tâm lý Diêu Phỉ Vũ có chút bất bình, lãng phí rất nhiều thời gian rồi, trong lòng thật sự có ý tưởng xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, nâng lên một chân đá văng cánh cửa, hai tay đặt trên dục bào của Lam Diệc Nhiên, hơi dùng sức kéo một phen, Lam Diệc Nhiên trần trụi liền đứng trước mặt mình, đây là quang cảnh cô chờ mong bao nhiêu.

Lam Diệc Nhiên không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ có thể bưu hãn đến mức này, trong lòng bất đắc dĩ, rất có tư thái "em cứ phóng ngựa tới đây đi", đứng chờ động tác kế tiếp của Diêu Phỉ Vũ.

Diêu Phỉ Vũ còn có thể khách khí sao? Ôm cổ Lam Diệc Nhiên thật sâu hôn lên đi, tay cô không ngừng chạy loạn giữa sóng lưng và bờ mông bóng loáng, Lam Diệc Nhiên dần dần cảm thấy hai chỗ bị Diêu Phỉ Vũ vuốt ve đều nóng lên.

Tay Lam Diệc Nhiên quấn đến phía sau Diêu Phỉ Vũ, cởi bỏ dây buộc, thủ pháp thuần thục cởi ra dục bào của Diêu Phỉ Vũ, nàng rất quen thuộc, hai thân thể cực nóng cứ như vậy chạm vào nhau, y như hai vật thể cấp bách chờ đợi phản ứng hoá học, đột nhiên không hề cách trở, tiếp xúc cùng một chỗ để trong người sinh ra vô hạn nhiệt lượng, trong lòng sinh ra vô hạn khát vọng, trong óc sinh ra vô hạn du͙ƈ vọиɠ.

Lam Diệc Nhiên càng trực tiếp, hai tay đưa lên hai ngọn núi không tính thập phần đầy đặn lại phi thường tinh xảo mềm mại của Diêu Phỉ Vũ, không ngừng đè ép, khiến hai khối mềm mại kia theo tay của mình mà biến hoá thành đủ loại hình dạng.

Nơi đó là địa phương cách trái tim gần nhất, tim Diêu Phỉ Vũ tựa hồ cũng bị bóp lấy, triệt để đổi thay mà rung chuyển, tựa hồ hết thảy du͙ƈ vọиɠ đều bị Lam Diệc Nhiên kích phát, khần cấp, chân cô dùng sức đạp một cái, Lam Diệc Nhiên đứng phía trước liền không chống đỡ được, hai người ngã xuống giường.

"Á." Lam Diệc Nhiên bị Diêu Phỉ Vũ đè nặng ngã xuống giường, ngực bị đụng một chút, có chút tức ngực, không khỏi "á" một tiếng. Trong lòng lại phê bình kín đáo: "Có thể mỗi lần không cần gấp gáp không? Chị cũng rất mềm mại a, sao chống nổi em đạp mạnh như thế?" Thế nhưng nàng nào có cơ hội nói chuyện, "á" vừa thốt ra, Diêu Phỉ Vũ lại đem miệng phong trụ đối phương, đầu lưỡi như linh xà chui vào.

Hôn Lam Diệc Nhiên, hai tay kẹp chặt hai bên đầu nàng, vòng eo không ngừng đong đưa, cọ sát, cực nóng.

"A..." Diêu Phỉ Vũ di chuyển một bàn tay, cuối cùng đưa tới thánh địa thần bí nhất cũng là mẫn cảm nhất, Lam Diệc Nhiên bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhịn không được hô một tiếng.

Vẫn chưa xong, vở kịch hay giờ mới bắt đầu mà thôi, tay Diêu Phỉ Vũ thật uyển chuyển, trong địa phương nóng ẩm lại tựa hồ mang theo vô hạn lực lượng, Lam Diệc Nhiên thoải mái tột đỉnh, hàm răng cắn nhẹ cũng vô pháp chịu đựng một tầng kíƈɦ ŧɦíƈɦ này.

Lam Diệc Nhiên vừa dùng lực, liền xoay người lại, đem Diêu Phỉ Vũ đặt ở dưới thân, lại một hồi hoan hỉ...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play