Diêu Phỉ Vũ ngủ không sâu, Ai Cập vừa hừng sáng, ngày mới có chút tờ mờ cô đã tỉnh, phát hiện tối qua không có gặp ác mộng, bình thường đứng lên đều là đầu đầy mồ hôi, áo gối đều ướt đẫm. "Chà... Khí trời tốt." Bữa sáng gió lạnh chưa hết, như tắm gió xuân. Trong lòng khoan khoái, cảm thấy vướng mắc, có việc chưa giải thích được, việc này, lúc Diêu Phỉ Vũ bảy tuổi liền gieo xuống, bởi vì không có kết quả, không thể không bị nó đeo bám.
Cô quay đầu, nhìn mặt Lam Diệc Nhiên, hàng mi nhỏ dài, lông mày lả lướt, chóp mũi nhếch nhẹ, môi son hồng nhuận. Đêm xuân, hiện giờ nghĩ đến, ngắn ngủi mà tốt đẹp. Nằm nghiêng nhìn mũi Lam Diệc Nhiên hơi động đậy, khó nhẫn nại, đưa mặt qua hôn lên trán Lam Diệc Nhiên.
"Ưʍ..., em tỉnh rồi hả, mấy giờ rồi?" Lam Diệc Nhiên bị động tĩnh nhỏ đánh thức, liền tỉnh lại.
"Còn sớm, chị ngủ tiếp đi, em không biết chị dễ tỉnh vậy." Diêu Phỉ Vũ rầu rĩ nói, ai mà biết động tác nho nhỏ sẽ đánh thức Lam Diệc Nhiên chứ.
"Em len lén hôn chị, may mắn chị mẫn cảm, con mèo trộm tinh nhà em." Lam Diệc Nhiên cố giả bộ tức giận, nói.
"Ai da, Lam tỷ, em chỉ nhịn không được, ai kêu chị đẹp như vậy? Chuyện kể rằng hồng nhan họa thủy, là có một chút đạo lý ha." Diêu Phỉ Vũ nằm thẳng, nhìn trần nhà trả lời, cố ý không nhìn tới biểu tình Lam Diệc Nhiên giả vờ tức giận.
"Khụ, Diêu Phỉ Vũ, lợi hại nha. Em vừa mới hoàn thành xong ý đồ nhìn cứ như trách móc nhưng thật ra là tâng bốc, thổi phồng chị, chị biết. Thiếu chút nữa liền thành công, chỉ là chị thông minh nên em không làm được. Bất quá, công lực nịnh hót càng ngày càng cao nha."
"Hở? Lam tỷ, chị suy nghĩ nhiều quá rồi, em không nghĩ phức tạp như vậy."
Hai người vừa tỉnh lại, liền vui đùa rất thích ý.
Thời gian không sai biệt lắm, Diêu Phỉ Vũ xuống giường, cùng Lam Diệc Nhiên đùa giỡn, bụng đều co rút, cô đã quên có bao nhiêu lâu không vui vẻ như vậy, bất quá hiện tại cần trở về phòng, chuẩn bị, dù sao đến Ai Cập không phải du lịch, chính sự vẫn đang chờ.
"Lam tỷ, em trở về nha." Diêu Phỉ Vũ xuống giường, cầm lấy y phục vừa mặc vừa nói.
Lam Diệc Nhiên nằm nghiêng trên giường, xem Diêu Phỉ Vũ mặc quần áo, ôn nhu đáp: "Ừ, cùng nhau ăn điểm tâm đi."
"Vậy chị cũng chuẩn bị đi, em về tắm rửa một chút." Diêu Phỉ Vũ thích ở cùng Lam Diệc Nhiên, ngắn ngủi chia lìa cũng khiến cô không bỏ được, đợi lát nữa, nếu Lam Diệc Nhiên còn đang ngủ, mình không phải lại đợi a.
"Còn sớm, vội vã như vậy làm gì chứ?" Lam Diệc Nhiên vẫn miễn cưỡng.
"À... Người Trung Quốc có câu nói, một ngày mới bắt đầu từ buổi sáng, chị xem, thời gian ngắn ngủi, nữ vương thương nghiệp tương lai ở H thị, sao có thể ham ngủ, hoang phế thời gian?" Diêu Phỉ Vũ nói nghiêm túc, một chút cũng không giống như đang đùa.
Lam Diệc Nhiên nhìn chằm chằm Diêu Phỉ Vũ, nở nụ cười: "Phỉ Vũ, bình thường nhìn em ăn nói có ý tứ, hôm nay lại cố tình giỡn y như thật, em là kiểu buồn tao điển hình."
"Dù sao chị cũng nên dậy đi, em trở về rửa mặt." Diêu Phỉ Vũ mặc quần áo xong, đối với trò đùa từ chối cho ý kiến.
"Ừ... Được." Lam Diệc Nhiên kéo dài thanh âm, trả lời một câu, cảm giác giống như làm nũng.
Diêu Phỉ Vũ quay đầu lại cười cười, không nói, trở về phòng.
Hôm qua Lam Diệc Nhiên truyền đạt mệnh lệnh, hôm nay lo chuyện của công ty, mọi người sớm chuẩn bị xong. Lý Lương bị phái tới Ai Cập, bởi vì mới tới, hết thảy đều không quen, hắn phải ra ngoài, kiểm kê, công tác cực kỳ rườm rà, cần cẩn thận, trong khoảng thời gian này, Lý Lương tận tâm tận lực, da cũng đen không ít, khuôn mặt gầy yếu vài phần.
Hôm qua có được tin tức đoàn người Lam Diệc Nhiên đến Ai Cập, hắn vốn muốn đi nghênh đón, nhưng lâm thời có việc gấp, không có cách nào đi, phái người đi thay, tin tưởng Lam Diệc Nhiên có thể lý giải, hôm nay Lam Diệc Nhiên vào công ty thị sát, lần này tiếp đãi, khẳng định thân lực thân vi, hiện giờ hắn xem như bên phe Lam Diệc Nhiên, nhất định cần biểu đạt trung ý một phen, sớm phái hai chiếc xe đến khách sạn Lam Diệc Nhiên ở.
Đây là giai đoạn kết thúc kiểm kê, thu mua thành công hay không, đều ở bước này.
Buổi sáng Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên ăn bữa sáng, hai người đều có thói quen uống cà phê, khẩu vị cũng không sai biệt lắm, tựa như một đôi trời sinh, hai người đều nhai chậm, nuốt kỹ, nói càng nhiều, liền kéo chút thời gian.
Lâm Diệc Hoàng khẽ nhíu mày, trong lòng giống như có bất mãn, người khác chờ thì không sao, nhưng địa vị của hắn và Lam Diệc Nhiên ở trong công ty là ngang nhau.
Diêu Phỉ Vũ gần đây luôn thân mật với Lam Diệc Nhiên, tuy nói là thư ký, khó gặp thư ký cùng lão bản gần nhau như vậy. Lâm Diệc Hoàng không biết Lam Diệc Nhiên là les, nhưng hắn thích Diêu Phỉ Vũ, Lam Diệc Nhiên có thành kiến với hắn, trực tiếp ảnh hưởng đến cái nhìn của Diêu Phỉ Vũ với hắn, Diêu Phỉ Vũ luôn xa cách, Lâm Diệc Hoàng đem chuyện Diêu Phỉ Vũ lãnh mạc quy tội lên đầu Lam Diệc Nhiên.
"Lâm tổng, đoạn đường này mệt nhọc, khổ cực rồi." Lý Lương xuống xe, không thấy Lam Diệc Nhiên, cũng gặp được Lâm Diệc Hoàng, vì thế bắt chuyện.
Lâm Diệc Hoàng quay đầu lại, nhãn cầu không rõ ràng chuyển một chút, sau đó cười trả lời: "A, lão Lý." Lúc trước hắn rất lãnh mạc với Lý Lương, cảm thấy ông ta ở công ty mười mấy năm mà vẫn không có tiếng tăm gì, không xuất chúng, nhưng lần trước Lam Diệc Nhiên chỉ ra, Lý Lương đến Ai Cập phụ trách kiểm kê, trải qua thủ hạ nhắc nhở, mới nghĩ đến Lý Lương chỉ sợ là đứng ở bên phe Lam Diệc Nhiên, hiện tại ngẫm lại, Lam Diệc Nhiên quả thật có tầm nhìn cao hơn mình.
Nếu Lý Lương chính là tổng phụ trách, cũng phải xử lý tốt quan hệ, hơn nữa vẫn không xác định được Lý Lương có phải theo Lam Diệc Nhiên hay không.
Vỗ vỗ bả vai Lý Lương. "Trong khoảng thời gian này, lão Lý khổ cực nha, đến lúc đó, nếu là thu mua thành công, lão Lý, công đầu thuộc về ông." Lâm Diệc Hoàng bày ra tư thái lãnh đạo, khích lệ thuộc hạ của mình một phen, tranh thủ sự ủng hộ.
"Không dám, không dám. Lần này công ty cho cơ hội, ưu ái tôi, tôi nào dám kể công." Lý Lương trả lời rất nhanh.
Hai người đàm tiếu. Mắt Lâm Diệc Hoàng sáng rỡ lên, chỉ thấy Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên, cười cười nói nói đi ra.
"Ừ, người đã đông đủ thì xuất phát đi." Lam Diệc Nhiên dừng lại, nói với Diêu Phỉ Vũ và thủ hạ.
"Lam tổng khoẻ. Hai chiếc xe này là chuyến đặc biệt." Lý Lương tiến lên nói.
"A. Lý thúc khổ cực, tình huống bên này có ổn không?" Lam Diệc Nhiên xưng hô Lý Lương khác xa Lâm Diệc Hoàng, một chữ "thúc" liền tỏ vẻ xem Lý Lương như người một nhà.
Lý Lương nghe ở trong lòng, cũng là thoải mái, ai không muốn được người tôn kính? Huống chi, mình ở công ty mười mấy năm, lúc Lam Diệc Nhiên học đại học, là hắn lái xe đưa đi, hắn không chọn sai chủ. Lâm Diệc Hoàng bình thường không bị kềm chế, trong mắt Lý Lương thì phải là hoa hoa công tử. Vì Lam thị, vì mình, hắn rất hi vọng, Lam Diệc Nhiên có thể tiếp nhận Lam thị. "Tình huống hơi phức tạp, nhất thời khó mà nói, sau khi lên xe tôi sẽ nói tỉ mỉ với Lam tổng."
Lâm Diệc Hoàng khẽ cau mày, xem ra, tin đồn Lý Lương về phe Lam Diệc Nhiên là có thật, vừa rồi mình hỏi Lý Lương tình huống thì Lý Lương chỉ đánh trống lãng, Lam Diệc Nhiên hỏi thì trả lời ngay, đãi ngộ khác nhau đã nói rõ một vài vấn đề.
Không thể nói cái gì. "Phỉ Vũ, tối hôm qua nghỉ ngơi được không?" Đến cạnh Diêu Phỉ Vũ, Lâm Diệc Hoàng quan tâm hỏi han.
"Vâng, tốt lắm, rất thoải mái." Diêu Phỉ Vũ trả lời thật, chỉ là khi trả lời cũng quay đầu cười xem Lam Diệc Nhiên, người biết ta biết.
Mặt Lam Diệc Nhiên ửng đỏ, trừng trở về, lúc sau liền lộ vẻ vô sự, hồi phục lãnh đạm, trước sau như một.
Lý Lương kinh doanh nhiều năm, tự nhiên nhìn ra một ít, Lâm Diệc Hoàng để bụng Diêu Phỉ Vũ, hình như có ý lấy lòng, bất quá điều này cũng không kỳ quái, nếu có một ngày, Lâm Diệc Hoàng không lấy lòng mỹ nữ, mới thật thần kỳ. Kỳ quái chính là, tựa hồ hai chị em Lam Diệc Nhiên đối đãi thư ký không tệ. Trong lòng thầm nghĩ, cô thư ký này, lúc trước có nghe nói, không đơn giản, lại có vẻ ngoài xinh đẹp.
Lam Diệc Nhiên leo lên chiếc xe thứ nhất, Diêu Phỉ Vũ đương nhiên đi theo, Lý Lương cũng leo lên xe thứ nhất. Lâm Diệc Hoàng chắc chắn không ngồi cùng xe với Lam Diệc Nhiên, leo lên cỗ thứ hai, tất cả đều lên xe, liền xuất phát.
Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên ngồi cùng một băng ghế, rất gần.
Lý Lương ngồi ở phía sau, Lam Diệc Nhiên hỏi: "Phía trước, báo cáo của Lý thúc, tôi đã xem, trừ bỏ cái đó, còn có tình huống gì không?"
Lý Lương tự hỏi xong liền nói: "Vấn đề chủ yếu vẫn là xả thải, sản xuất bằng thiết bị điện tử làm ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, hơn nữa xử lý không tốt, tôi đã hỏi quản lý bên này, nghe nói là chính phủ từng hạ thông tri, yêu cầu công ty cải tiến vài lần, nếu vẫn xuống dốc sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế. Muốn giải quyết hoàn toàn vấn đề, cần đầu nhập rất nhiều tiền, mặt khác, không có vấn đề gì, thiết bị trong công ty đều là dùng không lâu, cơ bản còn rất mới, cũng là một ít món tương đối khá..."
Lam Diệc Nhiên lắng nghe, những người khác không lên tiếng, Diêu Phỉ Vũ lẳng lặng nghe cũng không nói, không biết nghĩ cái gì.
Công ty cách khách sạn không xa mấy, chỉ chốc lát, đã đến công ty, nhìn từ bên ngoài, Lam Diệc Nhiên vẫn tương đối thỏa mãn, kiến trúc đều rất mới.
"Người phụ trách bên Đường thị là Lâm Hoán, người này dễ nói chuyện." Xa xa thấy trong công ty tiếp đãi, người tóc bạc không ít đúng là Lâm Hoán, Lý Lương trước khi xuống xe, chỉ vào, nói với Lam Diệc Nhiên.
"Ừ."
Một ngày thu mua không được, nơi này vẫn thuộc về Đường thị, gia sản cũng về tay chủ nhân cũ là Lâm Hoán, thấy hai xe chậm rãi chạy đến, trong lòng có chút phức tạp.
Hắn đi theo Đường Bá Sơn rất lâu, Đường Bá Sơn có ơn tri ngộ, nể nang hắn ổn trọng, lúc trước, Đường Bá Sơn để hắn đến Ai Cập, hắn ôm tin tưởng đầy cõi lòng, muốn vì Đường thị Đường Bá Sơn hiến chút sức lực, chờ Ai Cập bên này phát triển hảo, hắn có thể về hưu, yên tĩnh hưởng tuổi thọ. Ai ngờ? Phút cuối cùng, phút cuối cùng, lại có kết cục như vậy, lần này hắn có thể làm, cũng chính là hết sức thúc đẩy việc thu mua, ném củ khoai lang nóng của Đường thị đi.
Lý Lương đến bên này lâu ngày, tự nhiên do hắn dẫn đường.
Chứng kiến ba thanh niên trên hai mươi xuống xe, hai nữ, một nam, thầm than: "Già rồi, già rồi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT