Vốn vừa tắm rửa ra liền có một cảm giác âm ấm, thanh âm Diêu Phỉ Vũ mềm y như gạo nếp, khiến Lam Diệc Nhiên có chút phiêu phiêu, nhớ tới lúc đầu thông báo tuyển dụng, sơ ngộ Diêu Phỉ Vũ, cô cho người ta cảm giác tự tin khó nói nên lời, khi đó Diêu Phỉ Vũ tóc xoăn xoã dài, chính trang màu đen vòng quanh đường nét mê người, nàng thừa nhận đã bị chấn, phải cảm thán duyên phận, hai người đều xinh đẹp, học thức ngang bằng, hơn nữa sống mũi còn rất giống nhau.

Đương nhiên, Lam Diệc Nhiên có gia thế bất phàm, Lam gia là phú tộc nổi danh H thị, khá nhiều tiền, cho nên Lam Diệc Nhiên lại có sự cao quý thanh lịch. Kẻ giàu, ngươi lừa ta gạt, mới là cuộc sống, cho dù ở nhà, đối với người thân cũng phải phòng bị, nào luôn tùy ý tràn trề thanh xuân, đó là tự hủy tương lai!

Người là thế, ngay từ đầu nắm trong tay càng nhiều, một khi vuột mất sẽ càng bi thảm, Lam Diệc Nhiên không thể mất đi toàn bộ, còn phải nắm chặt càng nhiều, cho nên nàng cần tranh, tranh với mẫu thân, với đệ đệ, với phụ thân.

Hoặc mình có thể buông tha, thành toàn cho những người khác, cái gì đều không cần tranh, chỉ là điều này có thể sao? Tâm chi sở hướng, tỷ như nàng phía trước yêu Lý Thục Thiến nghĩ Lý Thục Thiến là người bản thân cần, sau đó Lý Thục Thiến cưới người khác, trách ai? Trách mình không đủ năng lực, bị Lam thị quản chế, không cam lòng.

Cuộc sống cho mỗi người một số mệnh, mặc kệ bạn yêu cái nhà này, hận cái nhà này, hay là mê luyến, nhưng cuối cùng vẫn phải đi tranh, mấu chốt vấn đề chính là nàng họ Lam, đệ đệ họ Lâm, buồn cười hơn nữa là hai tỷ đệ cho tới bây giờ vẫn bất hoà.

Diêu Phỉ Vũ tự nhiên cũng có gia thế không kém Lam Diệc Nhiên, nhưng Diêu Phỉ Vũ tự tại hơn nhiều, cô không cần tranh đoạt, Diêu Thanh chỉ có một nữ nhi là cô, Đạm Đài Yên bên đó không phải hậu nhân chân chính, gia tộc có cháu ngoại trai, lão Phật gia có việc bận, phần lớn đều tham chính. Đạm Đài Yên cũng rất ít liên hệ Kinh Thành, trở thành người lạ.

Hai người đều có bí mật, ai cũng không có cách nào mở cánh cửa trong tim, có lẽ bởi vì như vậy, hai người hấp dẫn lẫn nhau. Ai cũng không nói thích hoặc yêu, tình yêu đều rối rắm như thế sao?

Diêu Phỉ Vũ không chậm chạp, nhưng chải tóc mất 15 phút, lúc Diêu Phỉ Vũ chải tóc mình, cũng không lâu như vậy. Diêu Phỉ Vũ tự tin vào ngoại hình, nhưng không để tâm cách ăn mặc, ý nghĩa mua nhãn hiệu nổi tiếng, mặc trên người mỹ nhân, cũng sẽ không kém.

"Phỉ Vũ, tóc tôi sắp bị em chặt đứt." Lam Diệc Nhiên suy nghĩ thông suốt vấn đề, phát hiện Diêu Phỉ Vũ vẫn mềm nhẹ khuấy động tóc mình, lẩm bẩm nói.

"Tóc Lam tỷ làm tôi yêu thích không nỡ buông tay." Diêu Phỉ Vũ cố ý trêu chọc. Kỳ thật vừa rồi Diêu Phỉ Vũ có chút thất thần, trong tay luôn duy trì động tác.

Tâm Lam Diệc Nhiên khẽ run, không biết trả lời thế nào, chỉ nói: "Chúng ta còn cần ăn cơm hay không? Thử xem thức ăn ở Ai Cập ngon hay dở."

"Vâng, được, chúng ta xuống lầu." Diêu Phỉ Vũ buông lược, đứng ở một bên chờ Lam Diệc Nhiên.

Hai người đi ra khỏi cửa, liền gặp được Lâm Diệc Hoàng đứng ở trước phòng Diêu Phỉ Vũ đang muốn gõ cửa.

Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên đều khẽ cau mày.

"Lâm tổng, tìm tôi?" Diêu Phỉ Vũ mở miệng hỏi.

Lâm Diệc Hoàng một thân âu phục màu đen, dáng người to lớn, không thể không nói phi thường soái, quay đầu thấy Diêu Phỉ Vũ và Lam Diệc Nhiên đi ra, chỉ thản nhiên kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."

"Ừ." Lam Diệc Nhiên cũng thản nhiên đáp lại.

Lâm Diệc Hoàng chuyển mắt qua Diêu Phỉ Vũ, trên mặt xuất hiện nụ cười, nói: "Vốn muốn cùng cô đi ăn tối, không biết Diêu thư ký có hân hạnh nhận lời mời?"

Lâm Diệc Hoàng hỏi, không dễ trả lời, thủ trưởng hỏi thư ký có muốn hân hạnh nhận lời mời, bất kể như thế nào, vẫn không thể phật mặt mũi, Diêu Phỉ Vũ trầm mặc.

"Phỉ Vũ đã hẹn đi ăn cơm với tôi, đi chung không?" Lam Diệc Nhiên lên tiếng. Dù sao, vẫn là đệ đệ của mình, không thể quá mức cường ngạnh trước mặt Diêu Phỉ Vũ, đây là việc riêng của Lam gia, liền hỏi, kỳ thật nàng biết, Lâm Diệc Hoàng sẽ không đi.

Lâm Diệc Hoàng nói: "Không, hai người đi đi." Nói xong xoay người muốn đi, trừ bỏ ở nhà, khi nào hắn và Lam Diệc Nhiên cùng nhau hoạt động? Nghĩ nghĩ liền từ bỏ, có Lam Diệc Nhiên bên người, luôn thấy trong lòng có một vướng mắc, thật không đúng dịp.

Thức ăn ở Ai Cập khá giống Pháp và Ý, gia vị rất nhiều, lấy cay làm trọng.

Xuống nhà ăn, Lam Diệc Nhiên và Diêu Phỉ Vũ đều kêu thức ăn, chưa hưởng qua hương vị, hai người vốn không thèm ăn lại điểm tràn đầy một bàn.

"Phỉ Vũ, đến Ai Cập, cảm giác thế nào?" Lam Diệc Nhiên hỏi.

"Xa lạ, tân ý là có, thay đổi hoàn cảnh, quanh mình hết thảy đều mới, rất mới mẻ." Diêu Phỉ Vũ từ từ nói.

"Ừ, tôi nghĩ em sẽ thích nơi này, Ai Cập là một nơi tốt, phía trước không phải em nói Ai Cập là quốc gia lãng mạn sao?"

"Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt, vạn lý vô vân vạn lý thiên*, chỉ sợ, tâm tình trọng yếu hơn đi, lãng mạn là lãng mạn, nhưng có người đi cùng sẽ càng lãng mạn." Diêu Phỉ Vũ nhìn Lam Diệc Nhiên nói, từ sau khi "thổ lộ" không giống thổ lộ, Lam Diệc Nhiên đều có chút tránh né cô.

*ngàn sông có nước, ngàn sông nguyệt; muôn dặm không mây, muôn dặm trời

"Khụ khụ..." Không biết có phải thức ăn Ai Cập quá cay, Lam Diệc Nhiên nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, cúi đầu uống nước. "Những lời này hình như là Phật ngữ, không biết Phỉ Vũ em còn thông Phật ngữ?"

"Lời này là tôi nghe mẹ nói, tôi không tin Phật, cũng không thành kính Jesus, cả hai người đều là một loại ký thác, trong lòng có kính sợ." Diêu Thanh từng nói qua lời này với Diêu Phỉ Vũ, Diêu Phỉ Vũ ghi tạc trong lòng, hiện giờ Lam Diệc Nhiên hỏi, Diêu Phỉ Vũ trả lời.

Lam Diệc Nhiên nghe xong, lặng im một hồi, nói: "Là vầy. Em có biết vị hoà thượng bên cạnh H thị truyền kỳ Tàng Huyền Thanh không?"

"Không biết, tôi có hứng thú với Tàng Huyền Thanh lắm, Lam tỷ nói đi." Diêu Phỉ Vũ từng nghe Nhạn Công Đức nói qua, yêu nghiệt H thị này, bị hai mẫu thân dồn đến hậu trường, nhưng không biết cụ thể. Hơn nữa, Diêu Phỉ Vũ cũng có hứng thú với ba nhân vật sẽ nổi tiếng Nhạn Công Đức nói, Ôn Thiên Ái, Chu Tư Y, Mộ Dung Phỉ. Không biết ba người này, hơn Lam Diệc Nhiên điểm nào đây?

"Tôi cũng không rõ, lúc tôi còn nhỏ, Tàng gia ở H thị, không ai bì nổi, sau đó liền tẩy trắng, quên hắc theo thương, ngắn ngủi vài năm, ở H thị đánh hạ một mảnh đại sự nghiệp, tuy nói có liên can tiền đen, nhưng em hãy ngẫm lại, một thế gia hắc đạo, không thể thiếu, đắc tội hắc đạo bạch đạo, nhưng Tàng Huyền Thanh, không ai dám động, thương đạo phong sinh thủy khởi, người khác nói bà là yêu nghiệt, tôi cho tới bây giờ không nghi ngờ, nghe nói bên người bà có một nhân vật, chủ quản toàn bộ nghiệp vụ công ty của Tàng Huyền Thanh, ý nghĩ người này rất mẫn tuệ, nhất là xúc giác đối với buôn bán, không giống bình thường."

"Lam tỷ, không phải đang nói về hòa thượng sao? Tự nhiên chị nói một trận, tôi nghe chẳng hiểu gì?" Diêu Phỉ Vũ truy vấn.

"Ách..., kỳ thật, tôi chỉ từng nghe nói qua, nghe nói hòa thượng kia, toàn thân trên dưới đầy kinh văn, ngay cả trên mặt cũng có. Võ công tuyệt luân có thể tay không đánh địch." Lam Diệc Nhiên chậm rãi nói hết, kỳ thật phương diện này đều là nàng nghe tới, nói đến phần sau, thanh âm càng ngày càng nhỏ, đối với võ thuật, Lam Diệc Nhiên có bao nhiêu hiểu biết, chính nàng cũng không mấy tin lời đồn.

"Mơ hồ quá..." Diêu Phỉ Vũ uống một ngụm cà phê, nói.

"Truyền thuyết mà, bất quá tôi rất muốn kiến thức nữ nhân như yêu này, tôi chỉ nghe có kỳ danh, chưa từng gặp tận mặt."

"Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn gặp." Diêu Phỉ Vũ trả lời. Một đoạn nói xuống dưới, thức ăn trên bàn không ai động, dù sao sức ăn hai người cũng không lớn.

"Lam tỷ, lần này lại đây, đối với chuyện của công ty, Lam tỷ có chương trình không?" Hai người đều dừng ăn, Diêu Phỉ Vũ hỏi tiếp, Diêu Phỉ Vũ bên ngoài rất bình tĩnh, ở cùng Lam Diệc Nhiên, cũng tự nhiên mà nhiều hơn.

Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, trả lời: "Công tác là việc chính, làm tốt; mọi người cố gắng, cần làm tốt; vì tương lai của tôi, nhất định phải làm tốt. Trước đây, chúng ta có đồng sự qua điều tra, vấn đề nằm ở chỗ xử lý nguồn thải, chủ yếu, là tìm biện pháp giải quyết, sau đó cùng Bộ Môi trường khai thông. Sáng mai, chúng ta đến công ty nhìn xem."

Lam Diệc Nhiên nói xong, Diêu Phỉ Vũ thầm nghĩ: "Cái đó và tương lai của Lam Diệc Nhiên có liên hệ?" Tuy Diêu Phỉ Vũ biết Lâm Diệc Hoàng và Lam Diệc Nhiên, chỉ có thể có một là người thừa kế Lam thị, chuyến công tác này, quyết định thành bại, hơn nữa Lâm Diệc Hoàng cũng đến. Nhưng cũng không hỏi kỹ, một người thông minh chắc sẽ không truy hỏi kỹ càng sự việc, huống chi Diêu Phỉ Vũ là một người phi thường lý trí?

"Lam tỷ, cơm này ăn xong rồi, chúng ta làm gì?" Diêu Phỉ Vũ nhanh chán nản, thông thường tan tầm, ở nhà chính là ngẩn người. Kỳ thật một người mất ngủ nghiêm trọng như Diêu Phỉ Vũ, bình thường ngẩn người chính là nghỉ ngơi.

"Không biết nữa, à, em biết Ai Cập cũng có một vị Pharaoh thích uống rượu đỏ không?" Lam Diệc Nhiên hỏi.

Diêu Phỉ Vũ lắc lắc đầu, cô mẫn cảm với rượu đỏ, tất nhiên là không quan tâm điều này.

"Nghe nói vị Pharaoh này thích rượu nho, không biết rượu nho từ thời đó kém hiện tại bao nhiêu, nếu có thể lưu tới hiện tại, giá trị lại có mấy phần?" Lam Diệc Nhiên từ từ nói.

"Tôi cũng không biết, bất quá Ai Cập đã không nổi danh sản xuất rượu đỏ, phỏng chừng hiện tại vẫn không mấy ngon?" Diêu Phỉ Vũ trả lời.

"Không biết? Buổi tối thử xem?" Lam Diệc Nhiên nghĩ nghĩ, hỏi.

"Vâng. Lam tỷ thích là được."

"Em mẫn cảm, bất quá, nếu đã tới đây, nếm thử cũng tốt, tôi kêu người đi mua, em qua phòng tôi uống rượu nhé?" Vừa nói, Lam Diệc Nhiên vừa lấy điện thoại ra, gọi người mua giúp lọ rượu đỏ.

"Tốt, dù sao không có gì làm, lần này đi công tác, cũng không có nói không thể ngoạn tận hứng." Diêu Phỉ Vũ trả lời, cùng Lam Diệc Nhiên uống rượu ba lượt, không biết lần này sẽ như thế nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play