"Bằng hữu của Lam tỷ thật nhiều." Sau khi Gia Cát Vi Vũ rời đi, Diêu Phỉ Vũ nói.

"Kỳ thật không nhiều lắm. Hiện tại, phần lớn là lấy ích lợi làm mục đích kết giao bằng hữu, làm như vậy là để khi mình muốn một vài sự vật hoặc gặp khó khăn sẽ được một ít trợ giúp, tựa như đám người vừa rồi, sao có thể xưng là bằng hữu đây? Bất quá Gia Cát Vi Vũ không đồng dạng." Những lời này với người bình thường, Lam Diệc Nhiên chắc sẽ không nói, nhưng nàng cảm thấy có thể giao hết tâm tư cho Diêu Phỉ Vũ ở một trình độ nhất định.

Lam Diệc Nhiên mở cửa xe, ngồi vào vị trí lái, Diêu Phỉ Vũ theo sau lên xe, hỏi: "Vậy Gia Cát Vi Vũ không giống như thế nào?"

"Gia cảnh Gia Cát Vi Vũ không tốt, cậu ấy học đại học, phí tổn cũng phải cần mượn tiền mới có thể gánh vác, có rất nhiều người trong hoàn cảnh này sẽ sinh tâm tiện phú hoặc cừu phú, bất luận là loại nào, tôi đều không thích. Gia Cát Vi Vũ lớn lên ở hoàn cảnh đó, chỉ biết dùng tâm đối đãi mọi người, cậu ấy thật để bụng bằng hữu, đây có lẽ chính là nguyên nhân tôi và cậu ấy có thể trở thành bạn tốt đi. Tôi thích ai tự tin, cậu ấy cũng tin năng lực của mình có thể thay đổi tương lai."

"Người như vậy, là đáng giá kết giao." Diêu Phỉ Vũ trả lời: "Tôi lớn lên ở M quốc, từng nghe du học sinh nói qua một từ ngữ, "nông dân công", còn giống như mang theo khinh thường. Dựa theo lý giải của tôi, nông dân công hẳn là nói về những nông dân vốn sống bằng nghề cày cấy, sau đó buông tha cho nghề nghiệp mưu sinh ban đầu, vào thành thị làm công, nếu tính chất mưu sinh đã thay đổi, có thể xưng là "công nhân", tôi cảm thấy "nông dân công" ba chữ kia có ý kỳ thị, bọn họ dùng mồ hôi đổi lấy vật phẩm sinh hoạt, không trộm không cướp, so với một ít kẻ luôn dùng tiền cha mẹ, lại khinh bỉ người vất vả cần cù lao động, thì tốt hơn nhiều lắm."

"Ừ, đúng vậy. Xã hội bây giờ quá mức thực dụng, giá trị ở bên trong đều bị bóp méo." Lam Diệc Nhiên khởi động xe, ra khỏi bãi đỗ.

Xe chậm rãi chạy bon bon trên đường. "Lam tỷ." Trầm mặc một hồi, Diêu Phỉ Vũ kêu Lam Diệc Nhiên một tiếng.

"Hả?"

"Giống như... Lý Thục Thiến đối với chị vẫn còn chút..., vừa rồi lúc cô ta xem tôi, có tia địch ý, tôi có thể cảm giác được."

Lam Diệc Nhiên trầm mặc mười giây, mới trả lời: "Cậu ta có nhiều ý tưởng, tôi không biết, cũng không quan tâm. Địch ý của cậu ta đối với em, tôi thay mặt cậu ta hướng em giải thích."

Diêu Phỉ Vũ cười cười: "A, giải thích không phải tất cả, đối với người mình để ý, mới có thể tức giận, đối với người mình không cần, sẽ lựa chọn coi thường. Bất quá... Tôi nghĩ Lam tỷ vẫn còn chưa buông bỏ được cô ta đi."

Lam Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, nàng không muốn thảo luận vấn đề này, nhưng chẳng biết vì sao lại giải thích: "Tôi và cậu ta yêu nhau từ thời đại học, cảm tình nhiều năm, không bỏ xuống được cũng khó trách. Bất quá, muốn chia tay trước là cậu ta, hiện tại vô luận cậu ta có ý tưởng như thế nào, chúng tôi đều khó có khả năng tiếp tục, trở lại quan hệ như lúc trước."

"À..., phương pháp chữa thương tốt nhất là bắt đầu một cuộc tình mới, Lam tỷ đừng ngại." Diêu Phỉ Vũ đảo mắt nói.

Lam Diệc Nhiên quay đầu nhìn Diêu Phỉ Vũ, tùy ý cười cười: "Phỉ Vũ, em biết tôi thích phụ nữ, hơn nữa, tôi phải cất giấu thân phận, nào dễ dàng có tân hoan, hiện tại tôi cũng không có tâm tư này. Em không phải người trong giới, em không biết đâu."

"Tôi hiểu. Có lẽ tôi và chị giống nhau. Tôi không biết... Dù sao từ nhỏ đến lớn, tôi không thích giống đực." Diêu Phỉ Vũ trả lời.

"Vậy em yêu phụ nữ qua chưa?" Lam Diệc Nhiên hỏi.

Diêu Phỉ Vũ quay đầu ái muội nhìn Lam Diệc Nhiên: "Thích một phụ nữ, bất quá chị ấy hẳn là không biết."

Lam Diệc Nhiên quay đầu, tiếp xúc đến ánh mắt Diêu Phỉ Vũ, cảm giác có gì đó ở bên trong, khẽ lắc đầu, chắc là mình suy nghĩ nhiều quá, sao Diêu Phỉ Vũ có thể yêu thích mình nhanh như vậy? "Phỉ Vũ, có lẽ em còn chưa gặp được người mình thích, em có phải thích phụ nữ hay không ngàn vạn lần không cần kết luận vội vàng, em phải biết rằng, xã hội này vẫn còn thành kiến với người như chúng tôi, tôi là người từng trải, nên tôi biết mùi vị và khổ sở." Nàng và Lý Thục Thiến hẹn hò lâu như vậy, chưa bao giờ dám biểu hiện rõ ràng ở bên ngoài, tình yêu cần che giấu làm nàng rất thống khổ.

Diêu Phỉ Vũ biết, Lam Diệc Nhiên vừa chịu qua thương tổn, cho dù mình muốn câu dẫn nàng, quá mức cấp tiến sẽ mang đến hiệu quả ngược, phải đi từng bước một, mới có thể đạt tới mục đích để Lam Diệc Nhiên hãm sâu, cười cười trả lời: "Vâng, tôi hiểu."

Diêu Phỉ Vũ vừa dứt lời, Lam Diệc Nhiên hắt xì một tiếng, dừng xe, nhu mắt.

"Lam tỷ, làm sao vậy?"

"Không biết, mắt hơi đau." Khoé mắt Lam Diệc Nhiên chảy ra lệ.

"Để tôi xem xem." Diêu Phỉ Vũ cởi dây an toàn, rướn người qua. "Chị nằm xuống đi."

Lam Diệc Nhiên nghe Diêu Phỉ Vũ nói, chỉnh lưng ghế hơi nghiêng ra sau một ít.

Diêu Phỉ Vũ chồm qua, bên trong xe không gian không lớn, thân thể cô cơ hồ dán lên người Lam Diệc Nhiên, Diêu Phỉ Vũ dậy thì không tệ, mềm mại ôn nhuyễn áp lên bộ ngực Lam Diệc Nhiên, thoáng động đậy liền ma sát.

Lam Diệc Nhiên cảm giác có chút không đúng, sắc mặt khẽ biến hồng.

"Lam tỷ, mắt chị đại khái là bị khô, chị mang kính sát tròng, cần thường xuyên nhỏ một ít nước." Diêu Phỉ Vũ mở mắt Lam Diệc Nhiên ra xem, nói.

Bởi vì mặt hai người rất gần nhau, Diêu Phỉ Vũ nói chuyện, hơi thở như lan, khí thể ấm áp, phun lên mặt Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên cảm thấy quái dị, vì chỉ cùng Lý Thục Thiến tiếp hôn nàng không biết đây là cảm giác gì, trong lòng loạn cả lên.

"Có thuốc nhỏ mắt sao?"

"Ở ngăn trên cùng."

Diêu Phỉ Vũ tìm thấy chai thuốc. "Tôi giúp chị nhỏ." Nói xong lại muốn tới gần.

"Tôi... Tự mình tới." Lam Diệc Nhiên nói.

"Để tôi giúp chị cho, nằm im." Diêu Phỉ Vũ chứng kiến sắc mặt Lam Diệc Nhiên có chút ửng đỏ, trong lòng cười thầm.

Lam Diệc Nhiên mở to mắt, thấy mặt Diêu Phỉ Vũ thiếp lên, make-up trang nhã, làn da trắng nõn, không chút tì vết, mắt to đen bóng ẩn dưới hàng mi cong dài, cuối cùng, dừng lại ở một nụ hồng, là đôi môi tinh tế. Hết thảy đều tốt đẹp, trong lòng nàng có một cỗ xúc động.

"Xong, tốt lắm." Diêu Phỉ Vũ cẩn thận giúp Lam Diệc Nhiên nhỏ thuốc.

Lại một cỗ ấm áp tát lên mặt Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên không thể khống chế xúc động. "Phỉ Vũ."

"Hả?" Diêu Phỉ Vũ vừa định ngồi trở lại, nghe thanh âm Lam Diệc Nhiên kêu mình có chút khác thường, cảm thấy trong mắt Lam Diệc Nhiên có một ngọn lửa, chẳng biết vì sao cũng dừng động tác của mình.

Lam Diệc Nhiên nhìn thấy vành môi đỏ mọng hơi rung động kia, kìm lòng không đậu hôn lên, ở trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc trống rỗng, giống như thời gian đã đình chỉ, ở một khắc này.

Diêu Phỉ Vũ không nghĩ tới Lam Diệc Nhiên sẽ hôn mình, lần trước ở hôn lễ của Lý Thục Thiến, là nụ hôn đầu của mình, khi đó hoàn toàn là do mình dự mưu, hơn nữa không cảm thấy gì, nhưng lần này vì sao trong lòng nhộn nhạo như thế chứ? Chẳng lẽ không chờ Lam Diệc Nhiên mắc câu, mình lại rơi vào tay giặc trước sao?

Chỉ rất đơn thuần môi chạm môi, cảm giác lại hết sức rõ ràng. Hai người cứ như vậy, ai cũng bất động, tìm hiểu xúc cảm không đồng dạng, khiến máu đảo ngược, làm tim đập rộn lên. Thời gian, không gian, hoàn toàn yên lặng, ở một khắc này, dài đến hai phút, hai người nhìn nhau, đều thấy sự mê man trong mắt đối phương.

Lý trí của Lam Diệc Nhiên trở về, lập tức thối lui, làm sao vậy? Lần trước đổ cà phê lên Diêu Phỉ Vũ là vô ý, lần này mình lại...? "Phỉ Vũ, thật xin lỗi..."

Diêu Phỉ Vũ ngồi trở về, không nói gì, nhất thời sững sờ, chẳng lẽ mình thật sự thích phụ nữ sao? Chẳng lẽ mình cũng rơi vào tay giặc sao? Làm sao có thể? Mình là cần Lam Diệc Nhiên mắc câu a..., không khỏi có chút thất bại đi?

Lam Diệc Nhiên thấy Diêu Phỉ Vũ ngẩn người, không nói được một lời, tưởng mình doạ sợ Diêu Phỉ Vũ, trong lòng tự trách thật sâu. "Phỉ Vũ, thật xin lỗi, tôi nhất thời..."

Thanh âm Lam Diệc Nhiên lại vang lên, Diêu Phỉ Vũ mới hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn Lam Diệc Nhiên. "Lam tỷ, chị thích tôi sao?" Diêu Phỉ Vũ nghiêm túc, cảm giác mình rơi vào tay giặc trước thật không tốt, thoát khỏi kế hoạch của cô, làm cô vô pháp khống chế.

Mình thích em ấy sao? Lam Diệc Nhiên ngồi trở về, nhìn quốc lộ ố vàng phía trước, nàng và Lý Thục Thiến vừa chia tay không lâu, nhanh như vậy liền yêu thích người khác? Tiềm thức không thể nhận. Có lẽ mình chỉ là nhất thời cô đơn, mới có thể loạn ý. "Thật xin lỗi, có thể do mới vừa chia tay..., trong lòng có chút rối loạn, ngượng ngùng."

Diêu Phỉ Vũ thất vọng với đáp án này, nụ hôn đó, cô biết mình có cảm giác với Lam Diệc Nhiên, mà Lam Diệc Nhiên lại giải thích chẳng qua là trong lòng rối loạn, tính cách mạnh mẽ không cho phép cô động tâm trước, cô cần câu dẫn Lam Diệc Nhiên, Lam Diệc Nhiên nhất định phải yêu cô trước, như vậy, cô mới có thể nắm giữ được hết thảy, cô từng nghe qua một câu nói: Ai động tâm trước sẽ thua, tựa như Diêu Thanh đối với Đạm Đài Yên, nơi chốn bao dung cùng sủng nịch. Lần này trở về H thị, có chuyện tình cần lo liệu, hơn nữa đối thủ không đơn giản, bất kể thế nào, cũng không thể khiến mình rối loạn đầu trận tuyến.

"Không có việc gì, lái xe đi." Diêu Phỉ Vũ mặt không chút thay đổi, cảm giác động tâm trước, cô nhất thời không thể nhận.

Lam Diệc Nhiên thấy Diêu Phỉ Vũ hờ hững, nghe thanh âm Diêu Phỉ Vũ vô cảm, nghĩ đến cô tức giận, muốn giải thích, nhưng không biết nói cái gì, trong lòng thở dài, lại khởi động xe.

Hai người ở trong xe đều suy nghĩ mình có động tâm không, một đường không nói gì, không khí xấu hổ, khó chịu.

Xe chạy đến nhà Diêu Phỉ Vũ, Lam Diệc Nhiên dừng xe. "Phỉ Vũ, tới." Bởi vì xin lỗi, Lam Diệc Nhiên nói rất nhẹ.

Diêu Phỉ Vũ dừng nhịp tay. "Nha." Dọc theo đường đi cô suy nghĩ rất nhiều, vừa rồi có chút thất thố, có lẽ Lam Diệc Nhiên có cảm giác với mình, bằng không vì sao khi nàng hôn mình, cũng có sự mê man đó? Có lẽ là nàng bị tổn thương, nên có mâu thuẫn với đoạn tình cảm mới?

Xuống xe, khoé miệng Diêu Phỉ Vũ vẽ ra nụ cười, tận lực, thoải mái. "Lam tỷ, chuyện ngày hôm nay không cần để ý, có lẽ là tôi ưa thích nữ nhân, cảm giác vừa rồi tốt lắm."

Lam Diệc Nhiên ngẩn ngơ, nàng vốn chờ dừng xe, rồi hảo hảo giải thích với Diêu Phỉ Vũ, không nghĩ tới Diêu Phỉ Vũ đã nói dăm ba câu giải sầu. Trong lòng thầm nghĩ: Diêu Phỉ Vũ là muốn để mình dễ chịu hơn một chút, mới có thể nói lời này. Vô vàn áy náy, rõ ràng là mình phạm sai lầm trước. "Cảm ơn, xin lỗi."

Lần này, đến phiên Diêu Phỉ Vũ ngây ngẩn cả người. Cảm ơn? Xin lỗi? Đây là phương thức biểu đạt gì vậy? Xin lỗi thì cô hiểu. Còn cảm ơn là vì cái gì? Cảm ơn mình thích nụ hôn của nàng sao?

Lam Diệc Nhiên không đợi Diêu Phỉ Vũ đáp lại. "Tôi đi về trước."

"Vâng, Lam tỷ, trên đường cẩn thận."

Diêu Phỉ Vũ về đến nhà, lòng vẫn rất loạn, rót một ly cà phê, nhìn tấm ảnh Lam Diệc Nhiên treo trong đại sảnh. "Lam Diệc Nhiên, tôi phải khiến chị yêu tôi trước!"

Cái câu "ai động tâm trước sẽ thua" là của Hề đại gia nha, coi chừng bả đòi trả tiền bản quyền. Trình rải thính của bé Vũ càng ngày càng cao. Nhiên à, có vẻ cưng nên chuẩn bị sẵn áo giáp đê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play