Đường Bá Sơn sang sảng cười, hướng về thư ký khoát tay, vị thư ký đeo kính mắt ra khỏi phòng.

"Lam tổng, cô xem, hôm nay chúng ta hãy uống trà đi, nghe nói trà nơi này không tệ, đến lúc đó mọi người có thể phẩm thường." Đường Bá Sơn nói sau khi chờ Lam Diệc Nhiên ngồi xuống.

"Tôi thích trà, nhưng không tinh thông, phỏng chừng cũng phẩm thường không ra cảnh giới gì." Lam Diệc Nhiên uống trà rất ít, Lâm Hướng Bình uống trà, ngẫu nhiên sẽ đưa cho nàng một ly.

Đường Bá Sơn cười nói: "Mai hữu cốt, trúc hữu lễ; thủy năng ngôn; trà năng ngữ, nếu Lam tổng thích thì sẽ phẩm thường được thôi. Uống trà là nhã sự, tôi hiện giờ cũng nhã một hồi, hi vọng chúng ta lần này hiệp đàm, song phương đều có thể vừa lòng."

"Đó là tự nhiên, chúng tôi cũng mang theo thành ý mà tới. Hôm nay nói về khâu lớn, nếu tất cả có thể nhận, khâu nhỏ ngày sau sẽ chậm rãi châm chước."

Diêu Phỉ Vũ mỉm cười an tĩnh ngồi ở một bên, cô là thư ký, tự nhiên không có trọng lượng.

Cửa mở ra, thư ký vào phòng, mặt sau là một vị nữ tử trẻ tuổi mặc sườn xám bưng trà cụ. Nữ tử cúi đầu, đem trà cụ nhẹ nhàng phóng lên bàn, liền bắt đầu chuẩn bị pha trà.

Đường Bá Sơn xua tay: "Được rồi, cô ra ngoài đi, tự chúng tôi pha." Trà, đối với Đường Bá Sơn, là một tập quán, càng là một loại ký thác, người làm sinh ý đều thích uống rượu ngon, nhất là các bá chủ nắm vài tỷ tài sản. Đường Bá Sơn lại là ngoại lệ, uống rượu cho tới bây giờ chỉ mỗi ba ly, hắn mang theo vị thư ký kia, đừng nhìn người thanh niên tư tư văn văn, nhiệm vụ chủ yếu là giúp Đường Bá Sơn chắn rượu, ai nhận thức hắn đều biết hắn có biệt hiệu Thiên Bôi Bất Ngã*.

*ngàn chén không ngã

Đường Bá Sơn bắt đầu pha trà, trình tự ngay ngắn trật tự, phối hợp với kiểu áo Tôn Trung Sơn, y như tông sư trà đạo. Pha xong ba ly trà, trước tiên đẩy một ly cho Lam Diệc Nhiên, cho mình thả một ly, sau đó cấp Diêu Phỉ Vũ một ly. "Lam tổng, công ty ở Ai Cập vẫn rất có tiền đồ, mấy năm nay, công ty chúng tôi bỏ ra không ít tâm tư và tiền vốn, hao hụt..., vấn đề chủ yếu vẫn là tài chính không đủ, tôi dám nói, Lam thị thu mua công ty, chỉ cần kinh doanh thích đáng, tuyệt đối là lời bù lỗ." Đường Bá Sơn nâng tay làm tư thế xin mời, chậm rãi bắt đầu nói chuyện.

Diêu Phỉ Vũ nghe Đường Bá Sơn nói chuyện, lại thầm nghĩ: "Lão gia hỏa này, nói chuyện không thật, rõ ràng là cố tình chỉ ra, kinh doanh không xảy ra vấn đề, nếu không, Đường thị xí nghiệp to như vậy, tài chính còn có thể không đủ? Muốn bán công ty con cho Lam thị, tin tưởng Đường Bá Sơn biết Lam thị bên kia cũng biết tình huống, nói lời này, ý tứ là muốn cò kè mặc cả."

Lam Diệc Nhiên trầm mặc một lát, cười nói: "Thực lực của Đường thị, chúng tôi biết, lời hay lỗ, sau này hãy nói." Lam Diệc Nhiên nói vòng vo, thực lực của Đường thị còn tại đó, nói tài chính không đủ, nàng không tin, còn lời hay lỗ, thì phải xem kinh nghiệm của Lam thị, ám chỉ Đường thị kinh doanh lỗ lã, cần kiếm tiền, chỉ Lam thị mới có thể thực hiện.

Đường Bá Sơn dừng lại, sau đó haha cười nói: "Vậy Lam tổng muốn thu mua cụ thể ra sao?"

Hiện tại mới chính thức tiến nhập chính đề, Diêu Phỉ Vũ đưa một phần tư liệu đến tay Đường Bá Sơn, sau đó Lam Diệc Nhiên nói: "Ý của Lam thị, công ty của Đường thị ở Ai Cập nợ ước lượng năm trăm ngàn, Lam thị chúng tôi gánh vác, công ty ở bên kia chuyển cho chúng tôi toàn bộ kinh doanh, như vậy Đường thị coi như là thoát khỏi rườm rà."

Đường Bá Sơn đã biết ý đồ của Lam thị từ lâu, kỳ thật như vậy hắn chắc chắn sẽ không mệt, nếu không ai dám tiếp quản công ty ở Ai Cập, sợ là sớm hay muộn sẽ đóng cửa, bất quá, dù sao cũng là người làm ăn, luôn nghĩ biện pháp giành ích lợi lớn nhất. Lòng dạ giả dối, nhăn mặt nhíu mày, nói: "Này..., Lam tổng, cô xem, tôi hơn nửa đời người, đều tập trung phát triển công ty, tình cảm sâu đậm, Ai Cập là địa phương tôi đầu nhập tâm lực nhiều nhất, công ty giống như con gái, tổng là có chút không muốn... Hay như vậy đi, Lam thị phụ trách bốn nghìn năm trăm vạn, còn lại năm trăm vạn vẫn là do Đường thị chúng tôi phụ trách." Đường Bá Sơn chìa ra một ngón tay: "Tôi chỉ cần 10 % cổ phần, như vậy chúng ta đều có lợi..."

Diêu Phỉ Vũ nhấp một ngụm trà, Đường Bá Sơn còn chưa nói xong, cô đã buông ly "xoảng" một tiếng cắt đứt Đường Bá Sơn, sau đó cười nói: "Ngượng ngùng."

Lam Diệc Nhiên biết Diêu Phỉ Vũ không phải loại người sẽ phạm sai lầm cấp thấp, cô có ý nhắc nhở mình không thể đáp ứng yêu cầu như thế, cũng là có ý cắt đứt một chút khí thế cùng tiết tấu của Đường Bá Sơn. Lam Diệc Nhiên tán thưởng nhìn Diêu Phỉ Vũ một cái, nghĩ nghĩ, trầm mặc đến mười giây, mới nói: "Đường tổng cũng biết, phương thức kinh doanh của Lam thị bất đồng Đường thị, ngày sau khó tránh có chút không tiện. Chúng tôi chỉ có thể đáp ứng một điều, chính là tiếp nhận toàn bộ, một chút cũng không chừa."

Ánh mắt Đường Bá Sơn hơi có thâm ý nhìn Diêu Phỉ Vũ một cái, không nghĩ tới thư ký của Lam Diệc Nhiên to gan như vậy, dám công khai cắt đứt cấp trên đối thoại, hắn chú ý Lam Diệc Nhiên trầm mặc mười giây mới nói tiếp, nếu không phải xảy ra việc đó, có lẽ ý nghĩ của mình đã thành công rồi.

"Nếu Lam thị muốn tiếp nhận toàn bộ, tôi cũng có thể hiểu được, dù sao công ty ở Ai Cập rất có tiền cảnh, Lam tổng không chừa cổ phần, chẳng qua là phụ trách nợ nần a, không khỏi chiếm tiện nghi quá, Lam thị nhất định có khả năng cung cấp con số này!" Đường Bá Sơn vươn tay, số "6" hiện ra.

Đường Bá Sơn quay đầu nhìn thư ký của mình, thư ký lấy ra một xấp tư liệu phóng tới trước mặt Lam Diệc Nhiên: "Đây là thư định giá của công ty ở Ai Cập, tổng giá trị 1.2 triệu."

Lam Diệc Nhiên cầm lên nhìn nhìn, nghĩ thầm, nếu số liệu là thật, thì lấy một nửa giá cả thu mua cũng coi như là buôn bán lời.

Diêu Phỉ Vũ nhẹ giọng nói: "Theo tôi được biết, hiện tại công ty bên kia và chính phủ Ai Cập có chút tranh chấp, quan tòa quấn thân, kéo dài vài năm, cũng không giải quyết được, dù sao ở quốc thổ khác, quan tòa quấn thân sẽ khiến công ty không ngừng sụt giá, mà giá trị thực tế có phải 1.2 triệu hay không thì vẫn còn cần nghiên cứu thêm." Lời Diêu Phỉ Vũ nói cũng là Hàn Quốc Đống để lộ ra, nhưng độ chuẩn xác cũng không dám cam đoan, Diêu Phỉ Vũ nói theo cô được biết, mà không dám chắc chắn, nếu nói sai, cô chỉ là thư ký, cũng chỉ cho là nhất thời lỡ lời.

Thư ký đeo kính đen mỉm cười nói: "Thư ký của Lam tổng hảo sắc bén, lập tức nói đến chỗ đau của Đường thị, nói thật việc này thật sự không dễ giải quyết, không nghĩ qua là đã bị chính phủ Ai Cập cưỡng chế đóng cửa."

Diêu Phỉ Vũ vừa nói, Lam Diệc Nhiên nhíu nhíu mày, Diêu Phỉ Vũ hôm nay làm sao vậy, tựa hồ có chút không hợp quy củ, bất quá nghe Diêu Phỉ Vũ nói xong, nhìn nhìn Đường Bá Sơn, dường như Diêu Phỉ Vũ nói rất đúng tình hình thực tế, trong tư liệu Lam thị điều tra không có việc này, có thể là Đường thị cố ý giấu giếm.

"Sáu trăm ngàn là không thể nào, Lam thị chi trả toàn bộ nợ nần đã là thành ý rất lớn, bởi vì quan tòa, chúng tôi đến lúc đó tiếp nhận, cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái, xin Đường tổng đừng bỏ lỡ cơ hội lần này." Lam Diệc Nhiên thừa lúc sắt còn nóng, có chút uy hiếp nói.

Đường Bá Sơn mất tự nhiên cười cười, tự biết tiếp tục giấu giếm, cũng không có ý nghĩa, nếu đối phương cũng hoài nghi, tra ra tình hình thực tế cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc nhả ra, nói: "Được rồi, cứ lấy Đường thị có hại thành toàn kế hoạch lớn của Lam thị đi, hợp đồng có thể ký ngay."

Đường Bá Sơn những lời này giống như ám chỉ Lam thị mượn gió bẻ măng, Lam Diệc Nhiên lập tức phản kích: "Đường thị cũng có thể vứt bỏ gánh nặng, để tập trung phát triển."

Diêu Phỉ Vũ lấy ra hợp đồng sớm đã chuẩn bị tốt, song phương ký tên, bắt tay.

"Lam tổng, thư ký của cô còn trẻ quá!" Đường Bá Sơn cười nói.

"Vâng, cô ấy mới tốt nghiệp, vừa rồi có hơi liều lĩnh, xin Đường tổng hãy tha thứ."

"Nhân tài trẻ tuổi, xuất hiện lớp lớp a!" Đường Bá Sơn cảm khái phát ra từ nội tâm, đúng là Diêu Phỉ Vũ nói mấy câu đã khiến hắn hoàn toàn chặt đứt tâm tư muốn lợi dụng, sợ Lam thị đổi ý mới vội vàng ký hợp đồng.

"Đa tạ Đường tổng khích lệ." Diêu Phỉ Vũ cười cười trả lời, khéo léo cúi đầu.

Lam Diệc Nhiên nghĩ đàm hợp đồng cần đến vài ngày luận chiến, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, nghĩ lại vẫn là Diêu Phỉ Vũ phát huy tác dụng không nhỏ, bất quá nàng có chút hiếu kỳ Diêu Phỉ Vũ làm sao sẽ biết công ty con của Đường thị có liên hệ với chính phủ Ai Cập? Ngay cả Lam thị cũng không điều tra ra được.

Ngồi xe trở về, Diêu Phỉ Vũ ngồi ở phía sau với Lam Diệc Nhiên.

Lam Diệc Nhiên duỗi tay, thoải mái nói: "Hôm nay biểu hiện không tệ, sự tình nhanh như vậy đã giải quyết, cô cũng đừng đi làm, tôi cho cô nghỉ nửa ngày, xem như là khao cô đi."

Diêu Phỉ Vũ nghĩ nghĩ: "Kỳ thật chị không cần cho tôi nghỉ phép, tôi một người về nhà cũng thật nhàm chán."

Lam Diệc Nhiên nhớ tới Diêu Phỉ Vũ không có bạn bè ở H thị. "Nếu không tôi dẫn cô đi ra ngoài shopping? Dù sao tôi cũng đang rảnh rỗi."

"Thật sao? Lam tổng?" Diêu Phỉ Vũ cao hứng hỏi.

"Ừ, tôi khi nào thì nói dối chứ? Chúng ta về công ty thu dọn đồ đạc trước, sau đó mình lái xe đi."

Tài xế lái xe, có chút không tự nhiên: "Lam tổng đối xử với cô thư ký này cũng thật không tầm thường! Chẳng lẽ cô ấy là hoàng thân quốc thích trong Lam thị?"

Trở về công ty, Diêu Phỉ Vũ cùng Lam Diệc Nhiên thu thập đồ đạc vừa muốn đi ra, có người gọi Diêu Phỉ Vũ, nhỏ giọng nói: "Lâm tổng đi tìm chị, nói có việc, gọi chị về thì đi tìm anh ấy." Kỳ thật người này cũng rất khó xử, Diêu Phỉ Vũ ở cùng Lam tổng, vốn không nên nói cái gì, chỉ là Lâm Diệc Hoàng kêu nàng nhất định phải chuyển cáo, hai người đều là đại nhân vật trong Lam thị, tiểu viên chức như nàng, bên nào cũng không thể đắc tội.

Lam Diệc Nhiên cùng Diêu Phỉ Vũ đồng thời nhíu nhíu mày.

Diêu Phỉ Vũ quay đầu: "Này..." Nhìn Lam Diệc Nhiên, hỏi ý tứ của nàng.

"Không cần đi, cô không thuộc bộ phận của nó, chúng ta đi thôi." Lam Diệc Nhiên lạnh lùng nói.

Tiểu viên chức chuyển cáo giúp Lâm Diệc Hoàng nghe Lam Diệc Nhiên lạnh lùng trả lời liền cúi đầu lén lút thè đầu lưỡi, ai trong công ty đều biết, Lâm tổng và Lam tổng quan hệ không tốt a, Lam tổng có hận mình không đây? Tiểu viên chức bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình.

Nếu không có bé Nhiên thì bé Vũ đã là của tui rồi, tui hận bà tác giả T.T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play