Bạch Hoa Hoa không thể quên những gì đã xảy ra sau đó vào ngày hôm đó. Dù cho rất nhiều năm sau đó, nàng độ vào Phật môn tứ đại giai không (4) vẫn không thanh tâm quả dục, vẫn như xưa, ký ức cũ như vẫn còn mới mẻ.

“Ta muốn thành thân với ngài ấy!”

Hắc Tang thấy thái độ kiên quyết của nàng, thở dài một tiếng cũng không khuyên nhủ nhiều. Dưới sự khẩn cầu của Bạch Hoa Hoa, giúp Trí Phương thay hồng y, giơ tay lên pháp lực tung ra, ở trong miếu treo lụa đỏ, miếu xưa vài phần tĩnh mịch đã tăng thêm chút khí sắc vui tươi.

Nến đỏ đung đưa, Bạch Hoa Hoa để Trí Phương nằm ngay ngắn trên mặt đất, còn bản thân mặc áo cưới đỏ rực quỳ gối bên cạnh tượng Phật. Trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười dịu dàng, như khẽ chớp mắt một cái, thú nhỏ ngây thơ nay đã lớn, đã hiểu được yêu hận, hiểu được bản thân đến tột cùng muốn điều gì?

Hắc Tang đứng ở một bên. Hắn là nhân chứng duy nhất của đám cưới này.

“Phật tổ ở trên cao, hôm nay tín nữ cùng Trí Phương kết làm phu phụ, sinh tử gắn bó với nhau, mãi không chia lìa. Mong Phật Tổ thành toàn.” Bạch Hoa Hoa bình tĩnh nhìn tượng Phật trước mặt bảo tướng trang nghiêm, chậm rãi nói. Ánh mắt trong suốt, nhưng khi nhắc tới Trí Phương, trong mắt lại hiện lên vẻ nhu hòa yêu thương.

Thật ra, đối với nàng mà nói, có thể được Phật tổ đồng ý hay không cũng không quan trọng, mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, nàng cũng không thay đổi tâm ý của mình. Nhưng Trí Phương suy cho cùng lại là một hòa thượng, hắn thành kính tuân theo lễ giáo như vậy, nếu biết mình cưỡng ép hắn thành hôn, sẽ tức giận không?

Tượng Phật mặt đầy từ bi, nhìn nàng lại giống như xuyên qua nàng nhìn về phía phương xa, bảo tướng trang nghiêm, vừa giống như đáp ứng lại, vừa giống như thở dài.

Bạch Hoa Hoa khom lưng bái lạy, đột nhiên phát hiện trên người Trí Phương hiện ra kim quang nhàn nhạt, nhất thời sửng sốt.

Chẳng lẽ thành tâm của nàng cảm động trời cao, để cho tiểu hòa thượng đã chết có thể sống lại sao?

Bạch Hoa Hoa muốn nhào tới trên người Trí Phương để thấy rõ ràng hơn, nhưng lại bị kim quang ngăn cách đẩy sang một bên.

Xa xa có âm thanh tiếng Phạn mơ hồ nổi lên, âm thanh càng lúc càng lớn, cho đến khi mênh mông vang vọng trong thiên địa.

Trên bầu trường một trận cuồng phong bão tố, chư Phật hiện ra đầy trời.

Trí Phương được Chư Thần chú ý, trong tiếng Phạn mênh mông kia dần dần dâng lên, ngai vàng hoa sen hiện lên dưới chân hắn. Kim quang chợt lóe lên, áo cưới đỏ rực trong nháy mắt biến thành áo cà sa.

Bạch Hoa Hoa nhìn lên bầu trời, nhìn người trong lòng từ từ khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra.

Chàng ấy còn sống! Trong lòng nàng rất mừng rỡ, nhưng không hiểu vì sao, lại cảm thấy bất an mãnh liệt.

Khuôn mặt kia vẫn như cũ, nhưng kinh phạn bao quanh người trước mặt cao đến mức không thể giao tiếp nổi.

“Trí Phương… Chàng còn sống?” Bạch Hoa Hoa nhìn hòa thượng không giống như trước kia, quay đầu hỏi Hắc Tang đứng ở một bên, giọng nói có vài phần không xác định cùng nỗi sợ hãi mơ hồ.

Hắc Tang kiến thức rộng rãi, tại thời khắc Chư Phật hiện ra đã hiểu được chuyện gì xảy ra, giờ phút này đối mặt với Bạch Hoa Hoa, tất cả đều là không đành lòng cùng thương tiếc: “Hắn không phải là Trí Phương. Là Phật Tổ chuyển thế lịch kiếp, đến nay công thành quy vị.”

Bạch Hoa Hoa sững sờ nghe, trong má một vùng hỗn độn, không thể tự hỏi.

Đức Phật? Tượng kim điêu khắc trong miếu ngàn vạn người cúng bái, thật sự là lời nói ra chí cao vô thượng, là tiểu hòa thượng Trí Phương sao?

Trí Phương, à không, là Phật Tổ. Phật Tổ chậm rãi mở mắt ra, phiếm âm càng thêm mênh mông, từng vùng phật hoa nở rộ. Ngàn vạn thần phật chắp tay trước ngực, đồng thanh nói: “Nam Mô A Di Đà Phật!”

m thanh vang dội đánh thức Bạch Hoa Hoa, nàng nhìn hào quang kia đang hướng về Chư Phật nói chuyện, vui vẻ phất tay: “Trí Phương!”

“Lớn mật!” Thiên tướng mặc áo giáp bạc đứng ra quát lớn.

Bạch Hoa Hoa thè lưỡi với hắn, không có chút sợ hãi nào, nhảy nhót chạy về phía Phật Tổ: “Trí Phương Trí Phương, thì ra ngài chưa chết, thật sự tốt quá! Ngài thậm chí còn không biết ta vừa buồn như thế nào…” Nàng quả thật có chút hơi sợ, đó là thần, một đạo thần uy cũng đủ để cho một tiểu yêu như nàng diệt sát vạn lần. Nhưng Trí Phương ở nơi này, che chở nàng như vậy, tất sẽ không để cho người ta đả thương nàng.

Đức Phật ngưng đối thoại với Thần Phật, yên lặng nhìn nàng, không nói gì. Hỉ nộ ái ố trên nhân gian không ngừng biến ảo trên mặt hắn, giống như đã trải qua đủ phàm trần lại giống như nhìn thấu hồng trần.

Bạch Hoa Hoa hình như không cảm thấy cái gì không đúng, nở ra nụ cười sáng lạn, vui vẻ nói. “Ngài vừa rồi đang dọa ta đúng không? Bằng không vì sao ta vừa muốn bái thiên địa với ngài, ngài liền tỉnh lại đây? Trí Phương, ta…Chàng cưới thiếp, được chứ?” Không hề ngượng ngùng, Bạch Hoa Hoa trừng mắt to khẩn trương nhìn người bảo tướng trang nghiêm, chờ mong lời khẳng định của hắn.

Ngay cả khi… Dự cảm trong lòng không tốt càng ngày càng nồng đậm. Nhưng vẫn thủy chung kiên định lại kiên quyết nhìn hắn.

Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất có thể nói ra. Nếu không thể giữ lại hắn, từ nay về sau, chính là sông núi cách trở, chỉ có thể trông không thể tới.

Đám thần phật cao cao tại thượng cuối cùng cũng đem ánh mắt hướng về phía nàng, trong mắt lộ ra vẻ châm chọc cùng trào phúng, giống như là nghe được cái gì đó có phần chê cười nhạo báng.

“Tiểu chuột tinh, cũng dám mơ ước Phật Tổ! Hahaha…” Một tiên nhân lớn tiếng châm chọc, giành phần khiến tiên gia tôn thần liên thanh phụ họa.

Trong ngày trang trọng và thiêng liêng này, lời nói và hành động của Bạch Hoa Hoa chắc chắn đã trở thành trò đùa của mọi người.

Bạch Hoa Hoa dường như chưa từng nghe thấy, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Phật Tổ.

Ngân Y Thiên Thiên Tướng hừ lạnh một tiếng. “Làm càn! Phật tổ há tha cho ngươi khinh nhờn?!” Thần uy áp chế xuống, trực tiếp quật Bạch Hoa Hoa rơi xuống mặt đất.

“Ta thích ngài ấy, sao có thể gọi là khinh nhờn?” Bạch Hoa Hoa không phục, lớn tiếng phản bác. Nàng không biết mình lấy từ đâu ra dũng khí dám khẩu ngôn với thượng thần, chỉ là cảm thấy, nếu như hiện tại không nói, về sau sẽ không còn cơ hội nói, nếu như hiện tại không tranh thủ, sẽ vĩnh viễn mất đi tiểu hòa thượng kia.

“Phật tổ thân phận lớn cỡ nào, ngươi chỉ là một tiểu yêu nghiệt cũng mở miệng nói yêu?” Thiên tướng châm chọc, thần uy cường thịnh ba phần, muốn bức ép Bạch Hoa Hoa hiện nguyên hình.

Bạch Hoa Hoa tự nhiên không cam lòng, ra sức giãy dụa, nháy mắt chỉ nhìn người cao cao tại thượng kia. Trí Phương Trí Phương, có người đang bắt nạt Hoa Hoa, vì sao chàng không che chở cho ta?

Chàng không thích Hoa Hoa sao? Chàng có thực sự cần ta không?


Ghi chú: (4) TỨ ĐẠI GIAI KHÔNG thế gian tất cả đều là hư vô (theo cách nói của đạo Phật)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play