Đó là chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia, lâu đến nỗi nàng đã không nhớ rõ tóm lại là đã qua bao nhiêu năm, có lẽ là mấy trăm năm mấy ngàn năm trước, cũng có thể là mấy vạn năm trước….

Bạch Y Thần Nữ trên chín tầng mây trời, nhìn con hồ ly trắng như tuyết vẫn giãy dụa dưới sự bức ép của chúng thần, lẳng lặng nhớ lại.

Về sau, nàng rời khỏi núi Bích Du, cùng người bạn đồng hành Hắc Tang một đường đi về phía Tây, trải qua biết bao gian nan hiểm trở, cửu tử nhất sinh, cuối cùng cũng đi tới Lôi m Tự.

Nhưng mà cửa Phật đóng chặt, cự tuyệt tiếp nhận vị khách không mời còn quấy nhiễu chốn tịnh tu này…

Sau mười năm khổ canh, hòa thượng trong coi cửa chỉ đường cho Bạch Hoa Hoa…dọc theo thang trời từ chân núi đến cổng chùa, từng bước một bái lạy, từng bước một dập đầu, nếu có thể làm được, sẽ cho nàng vào cổng chùa.

Thang trời chín mươi chín tầng, mỗi tầng chín mươi chín bậc thềm, cho dù là thần tiên, muốn đi qua cũng sẽ kiệt sức. Nói gì đến một con chuột mới hóa hình như nàng chứ, chỉ riêng một bước một bái cũng đủ khiến nàng cửu tử vô sinh.

Bạch Hoa Hoa không hề chần chờ, xoay người đi xuống chân núi. Cô chỉ muốn gặp Trí Phương, cho dù phải trả cái giá gì.

Hắc Tang không khuyên can. Hắn biết, ẩn sâu vẻ nhu nhược bề ngoài của nàng là bản tính quật cường, nàng hạ quyết tâm phải làm, cho dù có không đạt được mục đích cũng không bỏ qua, bất luận là gì cũng không khuyên can nổi.

Nhưng hắn tin tưởng nàng sẽ làm được, cho dù có vất vả đến đâu, cũng nhất định có thể làm được. Giống như việc rời khỏi núi Bích Du đến Linh Sơn, trải qua nhiều khổ ải như vậy, cuối cùng nàng vẫn tới nơi.

Quá trình leo lên thang trời là như thế nào, Bạch Y Thiên Nữ đã không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ rõ bậc thang như ngọc một bậc rồi lại một bậc, từng khối một, giống như vô cùng vô tận, trán dập đầu đến chảy máu loãng, nhỏ giọt xuống phía trên, uốn khúc tràn ngập toàn bộ bậc thềm lên trời…

Thiên địa chính là từ màu đỏ cùng màu trắng đan vào nhau mà ra, trong lúc hoảng hốt, nàng phảng phất như nhìn thấy một Trí Phương trước khi chết ho ra máu, văng xuống trên ống tay áo trắng như tuyết của nàng, thản nhiên ngất đi, đan xen thành một vùng.

Về sau, nàng thật sự leo lên được Lôi m Tự, thần Phật vây xem tất cả đều thán phục, ngay cả Phật Tổ cũng hiện thân ra ngoài.

“Si nhi (5), sao lại chấp mê bất ngộ như thế? Trong giọng nói Phật âm mơ hồ, âm thanh ôn nhu mà yên hòa, nhưng lại không có một tia gợn sóng mà Bạch Hoa Hoa mong muốn.

Bạch Hoa Hoa thoi thóp nhìn hắn, cũng không nói gì.

Một khắc kia, nàng cuối cùng cũng nhận ra, người trước mặt này là Phật Tổ chúng sinh kính ngưỡng, không phải tiểu hòa thượng trong tiểu miếu cùng nàng chơi đùa.

Tất cả những gì nàng ấy muốn, có lẽ ngài ấy vĩnh vĩnh không thể đáp ứng nàng.

Phật tổ đánh ra một đạo kim quang thần thánh, trong nháy mắt chữa khỏi tất cả vết thương trên người Bạch Hoa Hoa. “Từ đâu tới thì về nơi đó, chớ về nơi đây nữa.”

Giờ khắc này, Bạch Hoa Hoa tâm tĩnh như nước, đứng dậy quỳ gối trước kim tọa, hai tay chắp lại, thành kính: “Tín nữ được Phật Tổ dạy, cảm thấy Phật pháp bác đại tinh thâm. Tín nữ nguyện cải đạo theo phật môn, theo hầu Phật tổ trái phải, tắm gội phật quang, nghiên cứu phật pháp chân ý. Mong Phật Tổ thành toàn.”

Yêu một người không nhất thiết phải thực sự ở bên người đó. Tất cả những gì nàng ấy muốn là được ở lại bên cạnh ngài ấy, chỉ hy vọng có thể thường xuyên nhìn thấy ngài ấy, mà không cần quan tâm đến tột cùng là lấy thân phận gì.

Phật Tổ im lặng.

Phật Tổ vẫn luôn bình tĩnh không động đậy đối mặt với thỉnh cầu của tín đồ trầm mặc, điều này làm cho Phật đồ chung quanh cảm thấy rất kinh ngạc.

Trầm mặc một lúc lâu, Phật Tổ lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi lục căn chưa tịnh, trần duyên chưa đứt, cùng Phật vô duyên…”

“Tín nữ ở nhân gian đã không còn vướng bận, mong Phật tổ thành toàn!” Bạch Hoa Hoa cắt đứt lời ngài ấy còn chưa kịp nói xong, bái lạy thật sâu.

Lại yên lặng…

Không ngờ có người dám cắt ngang lời Phật Tổ.

Các Phật đồ nhìn người to gan lớn mật này, đáy mắt tất cả đều hiện ra rung động thật sâu.

Phật Tổ lại không tức giận. Thản nhiên nhìn nàng, dừng lại một lát, liền nói: “Nếu như thế, hãy giữ lại làm một linh hầu đi.”

Nói xong, thân ảnh phai nhạt, vội muốn rời đi.

“Phật Tổ!” Hắc Tang quỳ xuống bên canh, vội nói: “Đệ tử một lòng hướng Phật, nguyện quy y cửa Phật.”

Lần này Phật Tổ không chần chờ, gật đầu đồng ý. Thân ảnh rất nhanh tán đi.

Bạch Hoa Hoa leo lên thang trời hao hết tâm lực, cho dù Phật Tổ có chữa lành vết thương cho nàng, vẫn cảm thấy kiệt sức.

Trong lúc hoảng hốt giống như nghe được một tiếng thở dài, như gió thổi sóng nước, không thể nhận ra có một tia gợn sóng nhẹ.

Về sau, nàng trảm yêu trừ ma, phát huy Phật pháp, không ngừng được đề bạt, trở thành Bạch Y Thần Nữ dưới trướng Phật Tổ.

Chỉ là Bạch Y Thần Nữ. Phật tổ gọi nàng là “Bạch Y”, tăng chúng gọi nàng là “Thần Nữ”, nhớ rõ tên của nàng, chỉ có một mình Hắc Tang. Chỉ có hắn, mỗi lần thấy nàng đều ôn hòa gọi là “Hoa Hoa”, khiến cho nàng nhớ lại nàng còn có một cái tên buồn cười đến như vậy.

Tiểu hòa thượng Trí Phương thật sự không có lừa gạt nàng, “Bạch Hoa Hoa” quả nhiên không phải là một cái tên đàng hoàng. Lúc mới đến nàng giới thiệu tên mình, còn bị linh hầu khác cười nhạo thật lâu.

Nàng nhớ rõ ngài ấy từng nói, “Tố Tố” hợp với nàng, nhưng cho dù bây giờ nàng thay đổi chủ ý, ngài ấy cũng không đáp ứng nàng nữa.


Ghi chú: (5) Đồ ngốc nghếch

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play