Hao hết miệng lưỡi cô mới đuổi được tên Hàn Tự đáng ghét này đi, Hà Nhiễm rút cuộc gần  mười giờ rưỡi mới có thể đi đến hội trường tìm Tiêu Hàn. Về Hàn Tự, Hà Nhiễm chỉ nói sơ lược đại khái với Tiêu Hàn. Cậu ta là bạn cùng trường với mình, chưa được tính là bạn bè. Tiêu Hàn nghe xong thì gật đầu, không hỏi thêm gì. Dường như hai người đều có chung một nhận thức, không hỏi quá nhiều về thân thế cũng như bối cảnh của nhau. Chiếc giường đơn trên lầu hai cũng không rộng hơn cái giường sô pha bên dưới là bao, quần áo của bọn họ được quăng lộn xộn ở trên đó. Trong đó bao gồm cả mắt kính của Hà Nhiễm. Lúc Tiêu Hàn tháo nó xuống, Hà Nhiễm có nói rõ với anh là đặt ở chỗ xa một chút, tránh việc lát nữa có thể đạp lên nó. Tiêu Hàn lúc đầu bỏ nó trên quần áo của hai người, nhưng có thể do lúc bọn họ vận động quá mạnh nên không biết đã di chuyển nó đến chỗ nào nữa. Hà Nhiễm bị động tác của Tiêu Hàn đẩy tới đầu giường, đầu cô nằm trên chiếc gối  bông có phần đã bị ép xuống. Bởi vì Hà Nhiễm vô ý liên tiếp dồn nén mà Tiêu Hàn đã nhiều lần trượt ra ở giữa chừng, bọn họ cần phải ăn ý hơn nữa từ từ mà luyện tập. Mặc dù chưa thể tận hưởng niềm vui thực sự của việc này, nhưng thân thể lại theo bản năng mà đáp lại anh. Hà Nhiễm đưa tay lau đi giọt mồ hôi chảy trên thái dương anh nhưng không thể ngăn được giọt thứ hai, những giọt mồ hôi rơi xuống khóe môi cô còn nóng bỏng hơn cả nhiệt độ cơ thể cô. Suốt quá trình Tiêu Hàn làm việc này, ánh mắt vẫn luôn đặc biệt rõ ràng chân thành và tha thiết, không phút giây nào là anh không nhìn vào mặt cô. Không giống như đa số những người đàn ông khác luôn bị dục vọng làm cho mờ mắt, Hà Nhiễm có thể cảm nhận được sự đối đãi nghiêm túc của anh. Ánh mắt không thiên vị của anh như rơi vào trong lòng cô, nhắc cô nhớ về những hồi ức cả một quãng đường dài cô đi từ nội thành đến thôn Tiểu Châu, đã từng đứng trước nhà anh làm nhiều điều điên rồ như thế nào. Đầu tiên chẳng qua chỉ vì một giọng nói trong giấc mơ thôi thúc. Bây giờ thì những hình ảnh trong mơ ấy, cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực. Mỗi lần anh đâm sâu vào đều như chạm thẳng đến trái tim cô, khiến cô không ngừng run rẩy. Hà Nhiễm hơi cau mày, vô thức nắm chặt ga giường. Sau khi kết thúc, bọn họ đã nói chuyện phiếm một lát. Hai cái đầu cùng dựa trên một cái gối, có thể đoán được hai người bọn họ đang nằm gần nhau đến mức nào. Hà Nhiễm bỗng nhớ lại lúc mình nhìn thấy vài sợi tóc của phụ nữ rơi trên giường của anh. Cô quay người đối diện với Tiêu Hàn hỏi: “Anh với A Man là quan hệ thế nào vậy?”. Tiêu Hàn vốn đã sắp ngủ, nghe thấy giọng nói của Hà Nhiễm thì chậm chạp mở mắt, trả lời: “Từng có mấy lần.”
“Vậy giờ thì sao?”

“Không còn nữa.” Hà Nhiễm nghĩ một lát lại hỏi: “Lúc em đến đây lần đầu tiên đã nhìn thấy chị ấy đi từ lầu hai xuống, lúc đó hai người vẫn ở cùng một chỗ?”

“Không phải.” Tiêu Hàn ngáp nhẹ một cái, giải thích nói: “Cô ấy thỉnh thoảng sẽ về đây ở. Cô ấy ngủ trên lầu hai, anh ngủ dưới lầu một.” Hà Nhiễm chú ý tới từng chữ của anh, híp híp mắt hỏi: “Tại sao lại nói là chị ấy về đây ở?” Tiêu Hàn nói: “Cô ấy là cháu gái của chủ tiệm cắt tóc này. Lúc lão nhân gia qua đời đã để lại nó cho cô ấy, nhưng cô ấy cũng không biết làm nên kêu anh trông giùm cửa tiệm, tiền kiếm được cũng là của anh.” Hà Nhiễm nghe xong mới hiểu ra, thì ra tiệm cắt tóc này không phải do Tiêu Hàn mở. Cũng đúng, mấy năm gần đây anh mới đến Quảng Châu, còn đồ đạc trong tiệm cắt tóc có khi đã lớn tuổi hơn cả anh không chừng, đương nhiên không thể nào là do anh mở được. Ký ức của Hà Nhiễm về sau đêm hôm đó có chút mơ hồ, cô chỉ nhớ là cô đã thiếp đi trong vòng tay ấm áp của Tiêu Hàn. Sáng sớm hôm sau Hà Nhiễm tỉnh dậy, cô xuống giường rồi đi rửa mặt. Việc đầu tiên cần làm vào mỗi buổi sáng là phải đi tìm mắt kính. Tay cô đặt trên giường mò mẫm một hồi, vì mắt không thể nhìn rõ nên cũng không biết mình đang chạm đến thứ gì. Đầu tiên thì tìm được áo lót, cô tiện tay mặc vào người. Lại mò thêm lần nữa thì thấy được một cái quần lót, dựa theo kích cỡ chắc hẳn là của Tiêu Hàn thế nên cô đã để nó qua một bên. Mò thêm một lát lại tìm thấy một cái áo sơ mi, cô không cần biết là của ai nhưng cứ mặc lên người trước đã. Tìm nửa ngày cũng không thấy được mắt kính của cô. Tâm trạng Hà Nhiễm liền có chút nóng vội, nhịn không được mà đánh thức người còn đang ngủ say ở trên giường, “Tiêu Hàn.” Cô gọi anh vài tiếng, cuối cùng Tiêu Hàn mới có chút động tĩnh. Anh lật người lại, ánh mắt vẫn còn buồn ngủ nhìn cô: “Làm sao thế?” Hà Nhiễm nói: “Em nhìn không rõ, anh giúp em tìm kính đi.” Tiêu Hàn lau mặt một cách tùy tiện, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo hơn. Anh ngồi dậy, cảm thấy dưới mông mình có vật gì đó cộm cộm thì thò tay lấy ra. Là mắt kính của Hà Nhiễm……nhưng mà đuôi kính đã bị gãy rồi. Tiêu Hàn có chút không dám nhìn Hà Nhiễm: “Cái này…..”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play