"A Tịnh! A Tịnh! Dậy nào!"

Lam Tịnh đang mê ngủ, bỗng nghe tiếng nói của ai đó đang gọi cô, cô lười biếng mở mắt thì thấy khuôn mặt phóng đại của Ngô Thương làm cô giật cả mình, theo bản năng ngồi dậy thì lại đụng trúng trán của Ngô Thương làm cả hai ôm đầu xoa xoa.

    "Ui, đau~" Ngô Thương mặt ủy khuất nhìn cô.

     "Hì hì, tớ xin lỗi, cậu có sao không?" Lam Tịnh cười ngượng nhìn Ngô Thương, thấy cô đang ôm trán Lam Tịnh đến gần ân cần hỏi.

    "Không sao, không sao. Đã hơn 8 giờ mà cậu chưa tỉnh nên tớ đến gọi cậu dậy sợ cậu ngủ bên ngoài nhiều sẽ bị cảm" Ngô Thương vừa xoa trán vừa nói.

         "Hả? Trễ vậy sao? Thật xin lỗi, tớ ngủ quên mất"

   "Được rồi, cậu mau làm vệ sinh đi, xong rồi ra phòng sảnh mọi người đang chờ cậu" Ngô Thương chỉ vào thau nước ấm đang đặt trên bàn.


            "Cảm ơn cậu"

    Làm vệ sinh sạch sẽ, cô bước ra phòng sảnh. Thấy mọi người đều có mặt đầy đủ còn có Lý thúc, cô ngượng ngùng nói:" xin lỗi đã để mọi người chờ lâu như vậy".

   "Haha...không sao, tuổi trẻ không trách không trách...khụ...khụ..." Lý Lâm vừa cười vừa cầm tách trà thổi thổi uống.

    "Lý thúc, người ho như vậy lâu chưa?" Lam Tịnh thấy Lý Lâm ho đến mặt chuyển xanh vội đến bên bắt mạch.

   "Cũng lâu, tầm khoảng 8 9 năm gì rồi, không đáng ngại. Mà tiểu tử ngươi biết bắt mạch chữa bệnh?" Lý Lâm thấy Lam Tịnh bắt mạch liền không khỏi tò mò.

   "Ừm...tiểu bối biết một chút. Nếu cơn ho này kéo dài thì sẽ ảnh hưởng đến hệ hô hấp" Lam Tịnh chuyên tâm bắt mạch.

  "Hệ hô hấp là gì? Ta chưa nghe bao giờ"

  "Là...là...à là sẽ ảnh hưởng đến phổi" Lam Tịnh nhớ đến đây là cổ đại, nếu sử dụng ngôn ngữ hiện đại thì họ sẽ không hiểu.


  "Ra là thế, cái này ta đã uống nhiều thuốc rồi nhưng không hết. Ngươi có chữa cũng vậy thôi. À sáng nay ta đã mua cho các ngươi vài bộ y phục, mau mặc thử xem nào, còn đây là số ngân lượng mà ta đổi được, ta chỉ lấy một ít còn lại bao nhiêu các ngươi nên giữ lại trong người" Lý Lâm cầm túi nải đựng y phục và một xấp ngân phiếu cùng một túi bạc để trên bàn.

    Năm người nhìn số tiền trên bàn mà há hốc mồm, một ít tinh thể mà đổi được nhiêu đây tiền có phải không vậy chứ. Lam Tịnh cầm mấy tờ ngân phiếu trên tay, cô đưa cho mỗi người một ít rồi bao nhiêu đưa cho Lý thúc

   "Lý thúc, người cầm lấy số ngân phiếu này mà dùng, bọn ta chỉ cần một ít là được rồi" Lam Tịnh nhét ngân phiếu vào trong tay Lý Lâm. Lý Lâm cũng không biết nên nói thế nào nên cũng đành cầm lấy vậy.


  "Nè nè, các ngươi mau thay y phục cho ta xem nào" Lý Lâm vỗ vỗ đống y phục được xếp gọn gàng trên bàn.

    Phan Nhất Bảo cầm đống y phục đưa cho mỗi người, cả năm đều thấy có gì sai sai, sao...chỉ có một bộ y phục dành cho nữ tử, rõ ràng có đến ba nữ nhân cơ mà. Lý Lâm thấy năm người đang trố mắt nhìn nhau, không nhịn được ông hỏi:"sao các ngươi không thay đi a. Chẳng lẽ không vừa ý các ngươi?"

    "Ha...ha...chỉ là tại sao chỉ có một bộ của nữ tử" Trần Thúc Đình cười cười hỏi lại Lý Lâm

   "Không phải năm người các ngươi chỉ có một nữ tử thôi sao" Lý Lâm chỉ Ngô Thương nói.

    "Cái này...bọn ta cần hỏi ý một xíu" Ngô Thông mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn Lý Lâm.

    "Tớ nói này, cậu và Thúc Đình bị hiểu lầm là nam tử, làm sao bây giờ. Hay là chúng ta nói rõ cho Lý thúc biết!?".

   "Khoan đã, ở cổ đại nam tử cũng dễ dàng hơn nữ tử nên tớ nghĩ làm nam tử cũng được. Cậu thấy sao Lam Tịnh" Trần Thúc Đình nhìn Lam Tịnh đang còn suy nghĩ nói.

   "Tớ cũng thấy vậy. Để tránh người khác để ý, tớ và Thúc Đình chỉ cần quấn ngực là được, nam tử có thể dễ dàng hơn nữ tử" Lam Tịnh nói ra suy nghĩ của mình cho cả nhóm nghe.

   Bàn bạc xong xuôi, mỗi người lấy cho mình một bộ y phục riêng. Ngô Thương thì một bộ bạch y, Ngô Thông một bộ hắc y, Phan Nhất Bảo một bộ tử y, Trần Thúc Đình một bộ bạch y và Lam Tịnh một bộ thanh y. Cả nhóm tiến vào trong thay đồ, Lý Lâm bên ngoài thì cười lắc đầu, chỉ mấy bộ y phục thôi có cần phải bàn bạc kỹ như thế không.

    Cả năm lần lượt bước ra, Ngô Thương một thân bạch y làm tôn lên nước da trắng của cô, một vẻ đẹp trong trắng,thanh khiết, bế nguyệt tu hoa(*), bàn bàn nhập họa(*).

   Ngô Thông bước ra với bộ hắc y làm cho cậu thêm tuấn tú, anh khí, một hảo soái ca.

    Phan Nhất Bảo mặc bộ tử y cùng nụ cười sáng lạng thương hiệu có thể làm nữ nhân nào cũng phải chết mê chết mệt

     Trần Thúc Đình với bộ bạch y trên người làm khí chất trên người cô thêm phong tư xước ước(*), mạo tự thiên tiên(*).

   Cuối cùng Lam Tịnh bước ra với một bộ thanh y trên người, khác với vẻ đẹp của mọi người, cô vừa mang nét của nữ tử lại vừa mang nét đẹp của nam tử nhìn vô cùng hài hòa, bách bàn nan miêu(*), bách niên nan ngộ(*), tiên tư ngọc sắc(*) , cô vừa bước ra là năm người đang ngồi đó phải nhìn cô đến xuất thần.

  Lam Tịnh thấy ai cũng nhìn chằm chằm vào mình, cô ho nhẹ kéo hồn mọi người trở về. Năm người thấy mình nhìn thất thố liền ngượng ngùng quay mắt.

    "Khụ...khụ...Lam Tịnh vẻ đẹp của ngươi thật hiếm gặp trong nhân gian a. Ngay cả trưởng công chúa cũng khó thắng nổi ngươi" Lý Lâm hớp một ngụm trà, vừa uống vừa trêu cô.

   "Ha...ha...tiểu bối thật không đẹp đâu, chỉ là một người tầm phàm không dám so sánh"

  "Mà trưởng công chúa là ai?" Ngô Thương đang thưởng thức tách trà ngon, nghe Lý thúc nói đến trưởng công chúa liền nổi tính tò mò.

   "Là trưởng công chúa của Đại Lục Dương Ninh Mẫn, nữ nhi của hoàng đế Dương Cố Thành và hoàng hậu Từ Bắc Liên. Nàng ta nổi tiếng với dung mạo thiên sinh lệ chất(*), khuynh quốc khuynh thành, tài sắc vẹn toàn, được đế-hậu vô cùng sủng ái, trong thiên hạ không ai không biết đến nàng".

  Lam Tịnh nghe Lý Lâm nói cũng không quan tâm mấy, cho dù nàng ấy là thần tiên thì nàng cũng không quan tâm. Lại thấy ánh mắt của Lý thúc và bốn tên kia, cô khó hiểu nhìn lại, cô có phải tên háo sắc đâu mà nhìn cô đến vậy.

    "Khụ...khụ...đừng nhìn ta như vậy, cho dù nàng ấy có đẹp hay là thần tiên cũng không liên quan đến ta"

  "Ha...ha...mà các ngươi cũng đừng xưng tiểu bối, vãn bối này nọ. Từ ngày gặp các ngươi ta đã xem năm người các ngươi là người nhà rồi. Nếu không chê, cứ gọi ta là thúc thúc là được rồi" Lý Lâm vuốt chòm râu đạo.

  "Hảo, thúc thúc" Cả năm đồng thanh trả lời. Bọn họ hiện đang rất vui, việc mất người thân từ nhỏ khiến cả năm đều thiếu thốn tình thương, chỉ nương tựa nhau mà sống, bây giờ có người làm thúc thúc của mình hỏi sao không vui sao được.

   "Hảo hảo...haha" Lý Lâm cười lớn sảng khoái hài lòng.

    "Được rồi, mọi người vẫn chưa ăn gì nhỉ, ta sẽ vào bếp làm vài món ăn sáng" Lam Tịnh chợt nhớ đến nãy giờ vẫn chưa ai ăn gì nên cô đã chủ động vào bếp làm vài món dinh dưỡng buổi sáng.

              ---------------------------

   - Bách niên nan ngộ: Vẻ đẹp trăm năm khó gặp

- Tiên tư ngọc sắc: Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc

-  Thiên sinh lệ chất: Trời sinh quyến rũ xinh đẹp.

 

- Bế nguyệt tu hoa: Hoa nhường nguyệt thẹn

- Diễm mỹ tuyệt tục: Đẹp mà không tục

- Bàn bàn nhập họa: Đẹp như tranh vẽ

  

- Phong tư xước ước: Phong thái thanh nhã

- Mạo tự thiên tiên: Dung mạo như tiên trên trời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play