Kể từ sinh thần hoàng hậu cũng đã hơn một tháng, Lam Tịnh thấy công chúa không hề đến Phác phủ thăm Phác Thiên Thụy, cô thấy hơi lạ bởi ai mà không biết Dương Ninh Mẫn và Phác Thiên Thụy là người tình của nhau, còn lạ một điều bất cứ ai nói về vấn đề này đều bị Dương Ninh Mẫn trách phạt, nữ nhân đúng là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh mà.
"Phò mã cùng ta đánh cờ đi" Dương Ninh Mẫn đi đến Lam Tịnh đang ngồi đọc sách.
"Chờ ta một chút!" cô nói nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách đang đọc rất tập trung. Dương Ninh Mẫn muốn nói gì đấy nhưng thấy Lam Tịnh thật sự rất tập trung đọc, nàng cảm thấy phò mã bây giờ rất đẹp, nắng vàng chiếu lên mặt Lam Tịnh càng làm cho từng nét trên mặt phò mã thêm hoàn hảo tuấn mỹ, Dương Ninh Mẫn không nỡ phá vỡ cảnh mỹ trước mắt nàng ngồi xuống ghế chờ phò mã xong việc.
Qua một khắc sau Lam Tịnh cũng đọc xong, cứ tưởng công chúa đi đâu rồi nhưng không ngờ công chúa băng lãnh này lại ngủ quên ở đây. Lam Tịnh cười đẹp đứng dậy nhẹ nhàng bế nàng vào phòng, cô ra hiệu cho Tiểu Kì im lặng tránh đánh thức người ngủ, mở cửa phòng đạt Dương Ninh Mẫn trên giường, cô cẩn thận đắp chăn rồi sẵn bắt mạch cho nàng, thấy không sao cô mới an tâm đi ra cho công chúa nghỉ ngơi. Chờ Lam Tịnh đi ra Dương Ninh Mẫn từ từ mở mắt, nàng lúc nãy có hơi mệt mỏi nên nhắm mắt dưỡng thần ai ngờ phò mã lại tưởng nàng ngủ quên mà bế vào đây. Dương Ninh Mẫn ngửi tay áo mình còn lưu lại hương của Lam Tịnh, mùi bạc hà pha lẫn một chút mùi của gỗ đàn hương dịu nhẹ và một số thảo mộc khiến mùi của Lam Tịnh trở nên đặc trưng không lẫn với bất kỳ ai.
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương Ninh Mẫn nhắm mắt xem là ai đang vào, người vào là Tiểu Họa tì nữ của nàng. "Công chúa" Tiểu Họa biết công chúa của nàng đã tỉnh dậy rồi. Dương Ninh Mẫn mở mắt, thấy trên tay nàng bưng chén gì đấy "chén này là gì?".
"Là phò mã đưa, kêu nô tì đưa cho công chúa nói uống cái này công chúa cảm thấy dễ chịu hơn" Tiểu Họa đem chén đến cho nàng. Dương Ninh Mẫn nhìn thứ nước trong chén là trà đường đỏ "cái này là sao?".
"Phò mã nói công chúa đến nguyệt sự sẽ rất khó chịu còn bị đau bụng nên đã làm nước này giúp công chúa cảm thấy dễ chịu hơn" Tiểu Họa cung kính nói, nàng khá bất ngờ vì phò mã lại biết được cái này.
Dương Ninh Mẫn cũng bất ngờ không kém, quả thật nàng đang có nguyệt sự nhưng sao hắn lại biết, hay là qua một cái bắt mạch hắn liền biết nàng bị gì. Bên ngoài là tiếng gõ cửa, Dương Ninh Mẫn cho người vào là Lam Tịnh, Tiểu Họa cũng thối lui ra ngoài chừa không gian cho hai chủ tử. "Sao không uống đi, nó giúp nàng đỡ hơn đấy" Lam Tịnh nhìn thấy chén nước không được đụng vào liền hỏi.
"Sao ngươi biết ta có..." mặt bên ngoài là vẫn lãnh đạm nhưng tai đã hồng thấu lên.
"Lúc nãy ta thấy nàng khá nhợt nhạt, tay lại đặt trên bụng nên ta đoán, ta còn bắt mạch cho nàng đấy, nàng quên ta là thần y sao" Lam Tịnh ít khi trêu chọc nói.
Dương Ninh Mẫn không nói gì được, trong lòng như có một dòng nước ấm chạy qua, nàng khuấy khuấy nước trong chén uống xuống, nước ngọt ngọt lại ấm ấm chảy xuống bụng làm nàng cảm thấy không còn đau nhiều nữa cảm giác rất dễ chịu. "Nằm xuống đi, ta giúp nàng xoa bụng" Lam Tịnh ngồi xuống giường lấy ra một túi nhiệt khí của cô ở hiện đại đặt lên bụng nàng, Dương Ninh Mẫn có hơi kinh ngạc nhưng túi nước này rất thần kì nó giúp nàng không còn cảm thấy đau bụng khó chịu nữa, còn có bàn tay ấm áp của Lam Tịnh nữa. Nàng nhìn phò mã chỉ thấy hắn một tay xoa xoa bụng nàng còn tay kia đang xoay xoay khối lập phương đủ màu.
Không gian trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng "rột rột" của khối lập phương trên tay Lam Tịnh vang lên, Dương Ninh Mẫn nằm trên giường hưởng thụ sự dễ chịu này, lâu lâu lại nhìn Lam Tịnh một cái nhưng tên này từ đầu đến cuối đều không nhìn nàng một cái nữa. "Phò mã có Trần đại nhân đến tìm" Tiểu Kì bên ngoài nói vào.
"Ân, ta ra ngay kêu cậu ấy ngồi đợi" Lam Tịnh ánh mắt vẫn tập trung vào khối lập phương. Một lát sau cô mới cẩn thận thu tay về nhìn Dương Ninh Mẫn "nàng ổn rồi chứ?". Dương Ninh Mẫn mím môi gật đầu, bụng nàng hở rất nhiều đây tên phò mã biếи ŧɦái dám ăn đậu hủ của nàng. Lam Tịnh thấy vậy cũng gật đầu, cầm túi nước ra ngoài cô quên mất hôm nay có hẹn với Thúc Đình.
Thấy phò mã ra rồi Tiểu Họa mới đi vào với công chúa, thấy mặt công chúa không ổn nàng lo lắng hỏi "công chúa ổn chứ, phò mã có làm gì người không?". Dương Ninh Mẫn bất đắc dĩ, cái nữ này lại suy nghĩ bậy bạ rồi "không có, ta ổn rồi ra ngoài thôi" nàng muốn biết phò mã đang làm gì.
"Tớ đã sửa xong dây đàn rồi này" Thúc Đình đưa túi ghi ta cho Lam Tịnh.
"Cảm ơn cậu"
"Này sắp đến sinh nhật cậu nên tổ chức ở đâu?" Thúc Đình nhấp một ngụm trà nói.
"Ở biển đi" Lam Tịnh suy nghĩ một lúc nói, hầu như năm nào cô cũng tổ chức sinh nhật mình ở biển.
"Vậy tớ sẽ nói với bọn họ, cậu muốn mời ai không?"
"Năm người chúng ta được rồi!"
"Hay dẫn lũ trẻ ở tạp viện đi cùng, tớ thấy bọn chúng rất yêu thích cậu có thêm lũ trẻ cũng vui"
"Được rồi cứ theo vậy mà làm đi"
"Cậu không định mời công chúa sao hay người hoàng gia? Tớ thấy bọn họ cũng rất yêu quý cậu"
"Để lúc đấy rồi tính sau, tạm thời cứ như vậy đi"
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi tớ về đây" Thúc Đình đứng dậy vỗ vai Lam Tịnh rồi ra về.
Lam Tịnh gật đầu mỉm cười nhìn Thúc Đình đi mất, cô ngồi trầm tư suy nghĩ mà không biết có người từ nãy giờ đã nghe hết cuộc hội thoại của hai người. Dương Ninh Mẫn không hiểu vì sao trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nàng giận vì sao phò mã đến sinh thần lại không cho nàng biết lại càng không mời nàng. Dương Ninh Mẫn muốn hỏi phò mã nhưng nàng không có tư cách để hỏi, đôi khi nàng nghĩ từ lúc phò mã đến đã làm thay đổi ít nhiều cuộc sống của nàng và tâm của nàng mất rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Rinn: lại là một chương khá nhạt nhẽo đây :((, công chúa dần dần có gì đấy với phò mã gùi :)) cùng đón xem những chương sau để xem công chúa có thật là yêu Phác công tử hay chỉ là hư tình giả ý thôi nhé 😁