Không khí nháy mắt trở nên mờ ám hơn.
Thẩm Úc ở phía trên người Thương Quân Lẫm, y rũ mắt nhìn nam nhân đang nằm dưới thân mình, trong mắt y hiện lên một tia cảm xúc khó nói.
Tay y đang đặt trên lồng ngực của nam nhân, tiếng tim đập trầm ổn, hữu lực truyền đến thông qua bàn tay của y, hết sức sinh động, Thẩm Úc giật giật ngón tay.
"A Úc muốn sờ một chút không?" Thương Quân Lẫm nhỏ giọng dụ dỗ.
Vừa dứt lời, hắn không đợi Thẩm Úc trả lời đã kéo y thăm dò từng chút một, rồi cuối cùng hoàn toàn đi vào vạt áo.
Thẩm Úc mím môi, ngón tay y hơi cuộn lại.
Tay càng ngày càng đi xuống, Thẩm Úc không nhịn được trừng mắt nhìn Thương Quân Lẫm, "Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, rồi ngài sẽ nói hôm nay chúng ta không làm gì hết." (TU đang ép TQL đồng ý chuyện hôm nay hai người sẽ không làm gì cả. )
Vốn dĩ Thương Quân Lẫm cũng không tính làm gì cả, chỉ là mỹ nhân ở trong ngực, khó tránh khỏi việc này, nhưng nhìn ánh mắt lên án của Thẩm Úc hắn chỉ đành bất đắc dĩ mà từ bỏ.
"Được, hôm nay không nghịch ngươi nữa, mệt thì cứ nghỉ ngơi đi."
Thẩm Úc nghi ngờ nhìn hắn, ý nghĩa trong mắt y rất rõ ràng, cứ như đang hỏi: Sao hôm nay ngài lại dễ nói chuyện như vậy?
Thương Quân Lẫm che khuất đôi mắt của y: "Đừng nhìn trẫm như vậy."
Trẫm sợ trẫm sẽ không nhịn được.
Nam nhân đang hứng lên, lại có người ở trong lồng ngực, rất khó để khống chế được mình.
Nếu Thương Quân Lẫm đã nói vậy thì xem ra hắn sẽ không làm gì thật, Thẩm Úc thả lỏng người rồi ngã vào người của nam nhân, khép mắt lại.
Quả thật y đã rất mệt.
"Nếu bệ hạ thích thì cũng có thể sờ." Lúc sắp ngủ mất, Thẩm Úc nhỏ giọng nói như đang nói mớ.
Vừa dứt lời, Thẩm Úc liền cảm thấy bên hông căng chặt, nam nhân ghé vào tai y, khàn giọng nói: "A Úc cố tình nói vậy để không cho trẫm ngủ sao?"
Thẩm Úc cọ vào ngực của nam nhân, không nói gì nữa.
Thương Quân Lẫm đợi cả nửa ngày cũng chỉ chờ được tiếng hít thở nhẹ nhàng của thanh niên, hắn nhìn lên tấm màn trên đỉnh đầu rồi cười khổ.
Hắn cần phải tự mình giải quyết một chút, nhưng Thẩm Úc đang dựa lên người hắn, hắn vừa cử động một cái thì y liền nhíu mày, vì vậy Thương Quân Lẫm đành phải đợi người ngủ say rồi mới nhẹ nhàng đi xuống giường.
Thương Quân Lẫm mang theo một thân đầy lạnh lẽo trở lại, hắn sợ khí lạnh trên người mình sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Úc, vì vậy hắn không lập tức nằm lên giường mà đi qua ngồi ở bên mép giường rồi dùng ngón tay miêu tả ngũ quan* của thanh niên. (Mắt, mũi, miệng, tai, lông mày.)
"Thật sự không biết ngươi đang cố ý hay là vô tình nữa."
Dù là cố ý thì hắn cũng không thể làm gì Thẩm Úc.
Thẩm Úc ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau, lúc y tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị người kia ôm chặt trong lồng ngực.
Chóp mũi y đang được bao quanh bởi hơi thở lạnh thấu xương đầy quen thuộc ở trên người nam nhân, Thẩm Úc hơi giật giật.
"A Úc dậy rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền đến từ trên đỉnh đầu, Thẩm Úc nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Mới vừa ngủ dậy nên đầu óc của Thẩm Úc vẫn còn hơi mơ hồ, vì vậy y phản ứng chậm hơn nửa nhịp với tất cả mọi thứ, cho nên lúc nam nhân vói tay vào vạt áo y thì y cũng chưa hề cảm giác được.
Dưới lòng bàn tay là da thịt ấm áp và mượt mà, Thương Quân Lẫm khẽ vuốt ve nó, rất hiếm khi hắn thấy một Thẩm Úc vừa ngoan vừa mềm như vậy, cảm giác khác lạ vì đã bỏ qua buổi tảo triều lúc trước cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Thẩm Úc khép hờ mắt, mê mang một hồi rồi mới dần hồi phục lại suy nghĩ: "Sao hôm nay bệ hạ không đi thượng triều vậy?"
"Hôm nay muốn ở lại với A Úc."
Thẩm Úc ngồi dậy nhìn ra cảnh vật bên ngoài, không có ánh mặt trời, rất tối tăm, tối đến nỗi toàn bộ tẩm điện cũng chìm trong sự tối tăm đó.
"Bên ngoài đang mưa sao?"
"Vừa nãy đã mưa một lát, nhưng hiện tại đã ngừng rồi," Thương Quân Lẫm ấn người trở về lồng ngực rồi cẩn thận gói y vào trong chăn, "Hôm nay trời có hơi lạnh, đừng để mình nhiễm phong hàn."
Thật ra Thương Quân Lẫm đã lên triều, chỉ là thấy hôm nay thời tiết rất khác thường nên hắn không yên tâm khi để Thẩm Úc ở lại Ngọc Chương Cung một mình, vì vậy hắn vội vàng kết thúc buổi thượng triều để trở về với y.
Hắn vẫn còn thấy sợ hãi khi nhớ đến chuyện Thẩm Úc gặp ác mộng, hắn cứ nghĩ nếu chẳng may Thẩm Úc lại gặp ác mộng tiếp thì ít nhất hắn vẫn đang ở bên cạnh y.
Thẩm Úc mê man một lát, y đợi đến lúc mình đã hoàn toàn tỉnh táo thì mới rời giường.
Suốt cả một ngày, Thương Quân Lẫm không rời khỏi Ngọc Chương Cung, cho dù giữa chừng có đại thần cầu kiến thì cũng bị hắn đẩy đi.
Thẩm Úc giao những thứ Thẩm Nguyệt viết ra cho cấp dưới, rất nhanh, bọn họ đã làm ra thành phẩm rồi kêu Mộ Tịch truyền tin đến.
"Nhanh vậy sao?" Thẩm Úc ngạc nhiên hỏi.
"Nô tỳ cũng cảm thấy rất kinh ngạc, bọn họ còn đưa vài thành phẩm đến nữa." Mộ Tịch bưng một cái cái hộp nhỏ tới rồi mở ra, đưa cho Thẩm Úc xem.
Những vật ở trong hộp nhỏ hơn so với những vật Thẩm Nguyệt đưa tới lần trước, nhưng chúng lại được làm ra các hình dạng khác nhau, trông càng tinh xảo và được người yêu thích hơn, vừa nhìn là biết chúng sẽ được nữ tử yêu thích.
"Nếu làm giống như vậy," Thẩm Úc cầm lấy một trong số đó rồi nói tiếp, "Một ngày có thể làm được bao nhiêu cái?"
"Nếu đã quen tay thì chắc có thể làm được hai ba mươi cái."
Thẩm Úc ngắm nghía chiếc hộp gỗ trong tay, tay nghề của những người ở thôn trang tạm thời có thể xem là đủ dùng, có thể đưa tới mấy cửa hàng để xem thử trước.
"Trước tiên ngươi cứ kêu bọn họ làm chúng trước, không cần làm quá nhiều, rồi cứ đưa tới cửa hàng nằm ở phía Bắc của kinh thành để bán, mỗi ngày chỉ bán ra một số lượng nhất định, tới trước thì mới mua được, còn những thứ còn lại thì đợi ta suy nghĩ trước đã rồi tính sau."
"Vâng ạ."
Người của thôn trang đã tặng cho Thẩm Úc một đống thành phẩm, Thẩm Úc chọn ra những thứ mình có thể sử dụng trước, còn lại những thứ hợp với nữ tử hơn y thì y thưởng cho các cung nữ ở Ngọc Chương Cung, những thứ còn lại thì đưa đến cung của thái phi.
"Các ngươi đang đến cửa hàng trang sức ở phía bắc sao? Gần đây cửa hàng của bọn họ đã đưa ra một ít sản phẩm mới, trông rất khiến người ta ưa thích, hơn nữa hiệu quả cũng rất tốt đó."
"Thứ ngươi nói chính là loại xà phòng thơm có đủ hình dạng kia sao? Ta đã nhờ huynh trưởng mua giúp ta một miếng, dùng để rửa tay thì rất sạch, hơn nữa rửa xong còn có hương thơm nữa."
"Cửa hàng bọn họ còn bán một loại son môi mới, các ngươi nhìn xem, hôm nay ta đã dùng nó, có phải đẹp hơn trước kia hay không?"
"Oa, đúng đó, màu này thật sự rất hợp với ngươi đó."
"Ta cũng cảm thấy vậy, son môi của bọn họ có rất nhiều màu sắc khác nhau, ta đã quyết định rồi, sau này sẽ thường xuyên mua ở đó."
Sau khi suy xét một ít vấn đề, tạm thời Thẩm Úc chỉ kêu cửa hàng bán son môi và xà phòng thơm thôi, dù sao cách làm hai thứ này cũng khá đơn giản.
"Công tử," Mộ Tịch đi từ bên ngoài vào, trên tay còn ôm một đống sổ sách, "Có rất nhiều vị khách hy vọng chúng ta có thể bán nhiều hơn một chút, người quản lý cửa hàng đã viết thư tới hỏi xem người có muốn gia tăng số lượng bán ra vào mỗi ngày hay không."
"Ngươi hỏi bên kia xem có thể làm nhiều hơn hay không, nếu có thể thì có thể dựa theo nhu cầu mà tăng thêm một ít."
Thẩm Úc mở sổ sách ra xem thử, nói thật, kết quả này đã vượt xa dự kiến của y, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi mà tiền lời của xà phòng thơm và son môi đã nhiều hơn so với những thứ khác trong cửa hàng, vốn dĩ ban đầu cửa hàng này không thu hút được quá nhiều khách nhưng từ lúc bán ra hai thứ mới là xà phòng thơm và son môi thì cửa hàng đã nhảy vọt lên vị trí cửa hàng trang sức được nữ tử yêu thích nhất.
"Với giá như vậy mà vẫn có thể bán được nhiều như vậy, chính ta cũng không ngờ tới." Thẩm Úc cảm thán nói.
Vì suy xét đến sự độc đáo và quá trình làm cũng không tính là đơn giản của chúng nên giá mà Thẩm Úc định ra cũng khá đắt, vốn dĩ y giới hạn số lượng bán ra mỗi ngày cũng là vì lo bán không hết, nào ngờ sự thật lại trái ngược với suy đoán của y.
"Chưa nói đến các cô nương và các tiểu thư ở bên ngoài mà ở trong cung cũng có rất nhiều người tìm đến nô tỳ, bọn họ nói muốn mua một ít đó, công tử đừng coi thường sức mua của nữ tử." Mộ Tịch cười nói.
"Là ta nghĩ sai rồi, những việc này ngươi cứ kêu bọn họ dựa theo tình hình mà làm là được." Cấp dưới của Thẩm Úc cũng có người chuyên môn phụ trách quản lý các cửa hàng, những việc này không cần y tốn nhiều công sức.
Đã sắp tới đầu hạ, Công Bộ đã tìm ra rất nhiều công dụng của xi măng, bọn họ cũng bắt đầu thực hành dần dần, Thẩm Úc biết nếu muốn sử dụng xi măng trong phạm vi lớn thì vẫn cần có một khoảng thời gian nhất định, ở Công Bộ có nhiều người quan tâm đến nó như vậy, y và Thương Quân Lẫm chỉ cần chờ kết quả cuối cùng là được.
"Bệ hạ, trời càng ngày càng nóng nhỉ." Ngay cả người vẫn luôn sợ lạnh như Thẩm Úc mà cũng thay qua quần áo mỏng hơn.
"Chờ thời tiết thật sự nóng lên thì trẫm sẽ mang ngươi đi đến hành cung* tránh nóng một thời gian." Thương Quân Lẫm vuốt những sợi tóc ở trên mặt Thẩm Úc. (Là cung xây cho vua để vua dùng khi vi hành hoặc đi nghỉ mát.)
Ở kinh thành của Đại Hoàn có bốn mùa rõ ràng, mùa đông rất lạnh, mùa hè cũng rất nóng, mỗi năm đến khoảng thời gian nóng nhất thì hoàng đế sẽ mang các phi tần và thần tử đến hành cung tránh nóng.
Sau khi Thương Quân Lẫm lên ngôi thì đã ở lại trên chiến trường một khoảng thời gian dài, sau đó hắn trở về kinh thành nhưng cũng không có quá nhiều hứng thú đối với hành cung tránh nóng này, bởi vậy cho nên cho tới bây giờ hắn vẫn chưa từng tới đó lần nào.
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Thương Quân Lẫm thì hai bên* đều bận rộn đến nỗi lu bù luôn, dù sao chuyện đế vương đi đến hành cung tránh nóng cũng không phải là một chuyện nhỏ, phải chuẩn bị rất nhiều thứ trước khi đi. (Phía hành cung và ở trong cung đều phải chuẩn bị.)
Sau một phen tìm hiểu, cuối cùng đại công tử Hà gia cũng đã dò xét được tin tức của đệ đệ.
Lúc nhận được tin tức kia, hắn đã tức giận đến nỗi run cả người, nếu không phải do gã sai vặt ngăn cản thì chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp vọt tới trước mặt Hà gia chủ, đòi một câu trả lời rõ ràng.
Hắn vẫn luôn cho rằng đệ đệ chỉ đang bị giam ở một chỗ nào đó thôi, nhưng trước nay hắn chưa từng nghĩ nơi đó chính là ngục tối.
Là ngục tối không thể thấy ngày đêm kia.
À, cũng thật buồn cười, rõ ràng phụ thân của bọn họ đã biết trước chuyện này, vì sao lại không chịu nói cho bọn họ chứ, còn nói cái gì mà chờ đợi rồi làm tốt những chuyện người bên kia phân phó thì đệ đệ sẽ được trở về, nói không chừng ngay từ lúc bắt đầu thì bọn họ đã không tính cứu đệ đệ trở về rồi?!
"Công tử, ngài bình tĩnh chút đã, hiện tại vẫn chỉ là suy đoán của chúng ta, những thứ này cũng không hoàn toàn chứng minh được việc tiểu thiếu gia đang ở chỗ đó, ngài không thể hoảng loạn được, nếu bây giờ ngài xảy ra chuyện gì thì còn ai để ý đến chuyện của tiểu thiếu gia đây?"
Lúc này đại công tử Hà gia mới miễn cưỡng tìm lại một chút lý trí, "Ngươi nói rất đúng, lại tra tiếp đi, ta muốn xác thực tin tức này, nếu đệ đệ thật sự ở đó và phụ thân cũng thật sự không định làm gì để cứu nó ra thì đừng trách ta tự mình đi cứu người!"
Hắn cũng không muốn quản cái thứ gọi là đại cục* kia, những người hạ lệnh kia đến cả mặt cũng chưa lộ ra, cũng không biết vì sao phụ thân lại cứ nghe lời bọn họ, nói gì nghe nấy như vậy.(Chuyện lớn, tình hình chung.)
"Tin tức đã được tiết lộ ra rồi," Thương Quân Lẫm xoay người, "Nhìn dáng vẻ của Hà gia thì có vẻ không tính ra tay ngay, cũng không biết khi Hà gia chủ ra tay và phát hiện con trai mình đã chọc phải đại họa ngập trời* thì sẽ có phản ứng gì." (Tai họa to lớn)
Hà gia đã ngủ đông một khoảng thời gian dài như vậy, nếu bọn họ không chịu chủ động ra tay thì Thương Quân Lẫm cũng không ngại cho bọn họ chút mồi lửa.
"Còn phía Việt Vương thì sao? Những người đó thật sự không tính quản sống chết của hắn sao?"
Tội danh người đứng sau màn trong vụ án làm rối loạn kỉ cương của Việt Vương đã sắp được chứng thực luôn rồi, những người đó còn chưa có hành động gì, không nên như vậy đâu.
"Không sao, nếu bọn họ vẫn không chịu xuất hiện thì cứ tiếp tục nhốt Việt Vương ở trong nhà lao là được, so về sự sốt ruột thì bọn họ càng sốt ruột hơn cả chúng ta nữa."
Biết rõ phía trước là bẫy rập rồi nhưng rốt cuộc có nhảy vào đó hay không đây?
Không, phải nói là ngoại trừ việc nhảy xuống ra thì bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
Không để bọn họ chờ lâu, đại công tử Hà gia đã trực tiếp dâng cho bọn họ một niềm vui bất ngờ.
"Ý bệ hạ là nói đại công tử Hà gia trực tiếp cầm mật lệnh của Hà gia chủ đi đến chỗ những người kia hẹn gặp rồi mang những người bên kia sắp xếp cho Hà gia chủ đi đến ngục tối sao?" Thẩm Úc kinh ngạc nhướng mày.
"Không sai."
"Sao mệnh lệnh của hắn lại đả động được những người đó nhỉ? Hà gia ngủ đông ở kinh thành mãi mà vẫn luôn không chịu ra tay là vì đang đợi những người này sao?"
"Chắc vậy, nếu không thì chỉ bằng những người Hà gia mang đến thì sao có thể tạo nên sóng gió gì chứ?" Không phải Thương Quân Lẫm xem thường bọn họ mà là vì hầu hết những người Hà gia mang đến đều là mấy gã sai vặt hoặc hộ vệ, vì che giấu tai mắt nên cũng không mang nhiều người đến lắm.
"Chắc Hà gia và thế lực phía sau lưng bọn họ cũng không thể ngờ được mọi kế hoạch của bọn họ đều bị hủy chỉ vì vị đại công tử nhà họ chỉ một lòng muốn cứu đệ đệ thôi đâu."
Thương Quân Lẫm chỉ cười mà không nói, đại công tử Hà gia vĩnh viễn cũng không biết rằng những tin tức hắn tự cho là trăm cay ngàn đắng mới tìm ra được thật ra là do bọn họ cố tình tiết lộ cho hắn.
"Chẳng qua trẫm cũng không ngờ hắn thật sự có thể đưa tất cả những người đó đi."
Lúc nói chuyện, thủ lĩnh của cấm quân tới báo cáo: "Bệ hạ, đã bắt được hết người rồi ạ."
Thương Quân Lẫm dắt tay của Thẩm Úc rồi hỏi: "A Úc có muốn đi xem cùng trẫm hay không?"
Thẩm Úc quơ bàn tay đang bị dắt lấy của mình rồi trả lời: "Hình như bệ hạ không hề cho ta cơ hội lựa chọn."
Tác giả có lời muốn nói: Đại công tử Hà gia là một đứa con hố cha bằng thực lực.
Hôm qua bận nên không có chương, tui cũng đi học trở lại rồi nên sẽ ít ra chương hơn.:<. À chương này tui chém và cấn khá nhiều chỗ nha=(((
Canh một cầu dinh dưỡng dịch! Có canh hai
Cảm tạ ở 2021-08-2421:09:04~2021-08-2516:39:37 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: Quên tiện 1 cái;
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: An trạch trạch ~, minh điêu, hoặc dã 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Không 261 bình; phục hắc tiểu cục cưng 74 bình; tiểu gì cự tuyệt chạy bộ buổi sáng 30 bình; khi vô Osier, 2908564328 bình; đầu ngón tay ánh sáng đom đóm 21 bình; SUN-XIAODUI, liv, trắc nại 20 bình; yến 15 bình; Nam Sơn, quên tiện, phim câm quyển sách 14 bình; cá mặn -_-12 bình; vong đêm, cầm tiểu thì, mạch vân sanh, 46426752, 38590484, tiểu hợp lại bao, thanh mặc thư gió đêm, Chử lượng thất 10 bình; 427818057 bình; sơn quỷ, pizza cái lẩu sushi ý mặt, Winners, highwoodmir, công tử mạch, nãi đông lạnh, cá mặn nằm yên, hấp hề tử, đồng tử không cao hứng 5 bình; ở bổ đuôi khoản trung (*^ω^*), yến yến đông vinh 3 bình; thanh lệnh, 53974965, hắc tuyết 2 bình; lấy thuần, 47042408, di trầm Astraea, 1551591, thiên nhai cũ lộ, phong hương diệp trúc 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!